ZingTruyen.Store

Thanh cung Hi phi truyện/ 清宫熹妃传

Chương 41 Đối chọi gay gắt

ChiChi208

Lăng Nhược không biết mình thiếp đi từ lúc nào. Đến khi nàng mở mắt trời đã sáng choang, bên cạnh đã không có ai, chỉ còn lại một mình nàng. Ánh mắt khẽ đảo qua bức màn mỏng thì thấy có bóng người bèn lập tức hỏi:"Ai đang ở bên ngoài?"

Sau những tiếng bước chân vội vã, bức màn bị người khác kéo lên, một người bước vào, là Mặc Ngọc. Mặc Ngọc mỉm cười nâng Lăng Nhược dậy: "Cô nương đã tỉnh ?"

Lăng Nhược hơi ngây ngẩn, sau khi ngồi dậy khẽ vuốt má hỏi:"Sao ngươi lại ở đây?"

Mặc Ngọc nhanh nhẹn nhét hai chiếc gối mềm vào sau lưng Lăng Nhược rồi trả lời:"Hôm nay lúc trời còn tối mịt, Chu đại ca đã gọi nô tỳ mang theo những đồ cần dùng của cô nương đến đây chờ."

Lăng Nhược gật đầu lại hỏi tiếp:"Bây giờ đang là giờ nào?" 

Các nữ nhân trong phủ sau đêm đầu thị tẩm thì nhất định sáng hôm sau phải đến thỉnh an đích phúc tấn.

Mặc Ngọc liếc nhìn sắc trời trả lời lại: "Dạ , đã qua giờ Mão ."

Nghe thấy thời gian đã muộn, Lăng Nhược lập tức bối rối, xốc chăn gấm ngồi dậy:" Giúp ta rửa mặt chải đầu thay y phục đi." Rồi lại pha chút tức giận trong giọng nói nói tiếp: "Ngươi cũng thật là, biết đã không còn sớm mà không vào đánh thức ta? Nếu bởi vậy mà đi thỉnh an muộn thì không ổn."

"Nô tỳ oan uổng, là Bối Lặc gia dặn dò nô tỳ không được đánh thức cô nương, để cho cô nương ngủ yên, nên nô tỳ mới chờ mãi ở ngoài." Mặc Ngọc ủy khuất giải thích.

Nghe thấy Mặc Ngọc nói là Dận Chân dặn dò, Lăng Nhược sửng sốt. Trong lòng nàng lập tức ấm áp, chỉ vì chút quan tâm của Dận Chân.

"Cô nương rửa mặt thôi." Mặc Ngọc đặt khăn mặt vào tay Lăng Nhược, sau đó hầu hạ nàng thay xiêm y, vui vẻ nói:"Ngoài trừ vài vị phúc tấn ra chỉ có cô nương được qua đêm ở Lũ Vân Khai Nguyệt quán. Đêm qua lúc Chu đại ca đến tìm chúng nô tì, chúng nô tỳ còn không dám tin đấy. Xem ra Bối Lặc gia rất thích cô nương."

Lời nói của Mặc Ngọc làm nàng nhớ tới sự nhiệt tình của Dận Chân đêm qua, hai má ửng hồng, không dám nhìn bản thân trong gương, trầm giọng mắng một câu: "Không cho nói bậy."

Thấy nàng ngại ngùng, Mặc Ngọc che miệng cười trộm nói:"Hì hì, cô nương đỏ mặt."

Lăng Nhược mặt đỏ đến mức thiêu đốt, xoay người giương tay ra vẻ muốn đánh nói:"Cái nha đầu này, còn dám nói hươu nói vượn nữa thì cẩn thận ta đánh ngươi."

Thấy nàng thẹn quá hóa giận , Mặc Ngọc nhanh chóng dừng cười giơ hai tay lên nói:"Được ạ,, nô tỳ không nói nữa là được, cô nương đừng tức giận. Người ngồi đi để nô tỳ giúp người trang điểm."

Răng lược xẹt qua da đầu tạo cảm giác tê dại, nhưng Mặc Ngọc cực khéo tay, chỉ mất chút thời gian đã búi mái tóc suôn dài thành kiểu Phi Yến kế. Sau khi chải tóc, đeo khuyên tai cho Lăng Nhược, Mặc Ngọc định dùng chiếc trâm mà Dận Chân thưởng vài hôm trước - chiếc trâm cài vàng ròng , nạm phỉ thúy, ruby, ngọc bích, ngọc lục bảo, trân châu, mắt mèo, thiên tinh thạch, bảy thứ bảo thạch, chính là bảo vật mà từ trong cung thưởng xuống để cài lên tóc Lăng Nhược.

Nhưng Lăng Nhược chỉ ngắm chiếc trâm cài một lúc rồi lại đặt về rương. Chiếc trâm cài này rất xa hoa nhưng quá thu hút sự chú ý của người khác. Chuyện nàng qua đêm ở Lũ Vân Khai Nguyệt quán mọi người chắc chắn đã biết, nếu lại tiếp tục cài chiếc trâm này đi khoe khoang chỉ sợ sẽ mang tới mầm tai họa

Đang lúc trầm tư, Mặc Ngọc đã chuẩn bị xong, buông chỗ son phấn xuống, nói:"Cô nương thấy thế nào?"

Lăng Nhược cẩn thận quan sát bản thân trong gương, thấy Mặc Ngọc đã trang điểm thanh nhã mới gật đầu đứng dậy  nói: "Đi thôi, chúng ta đi thỉnh an đích phúc tấn."

Từ Lũ Vân Khai Nguyệt quán đến Hàm Nguyên cư của Na Lạp thị khá xa. Cho dù Lăng Nhược cố đi nhanh đến mức toàn thân đầy mồ hôi thì cũng gần hết thời gian một chung trà và đã sớm qua giờ Mão.

Bên ngoài Hàm Nguyên cư là Tam Phúc. Hắn từ xa đã nhìn thấy Lăng Nhược, vội chào hỏi:"Cô nương đến thỉnh an phúc tấn sao?"

"Phúc tấn ở bên trong ư?" Lăng Nhược bình thường rất chăm đến Hàm Nguyên cư, đã sớm quen biết Tam Phúc, nói chuyện cũng khá tùy ý.

"Dạ." Tam Phúc vừa dẫn đường vừa nói: "Không chỉ có phúc tấn, cũng có nhiều vị chủ nhân đã đến. Hiện giờ các chủ nhân đang nói chuyện ở bên trong."

Na Lạp thị chỉ yêu mình hoa Thược Dược. Bây giờ lại đang đến mùa Thược Dược nở rộ, khi bước vào Hàm Nguyên cư đã cảm nhận được vẻ đẹp rực rỡ củaThược Dược. 

"Phúc tấn, Lăng cách cách đến thỉnh an ." Tam Phúc đẩy mành vào thông báo. Trong phòng đặt một khối băng vừa lấy từ trong hầm, vừa đi vào đã cảm nhận được hơi mát đầy khoan khoái.

Lăng Nhược nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lướt qua khắp gian phòng, trong phòng ngoại trừ Na Lạp thị thì còn có Niên thị, Lý thị, Qua Nhĩ Giai thị, Tống thị, và các nữ tử khác trong phủ, trừ Diệp thị ra. Giờ họ thấy nàng bước vào, lập tức ánh mắt dồn vào người nàng, có thể thấy mục đích tới của họ không đơn giản chỉ là thỉnh an.

Lăng Nhược hành lễ với Na Lạp thị, âm thanh thanh thúy nói:" Nữu Hỗ Lộc thị khấu kiến đích phúc tấn, đích phúc tấn vạn phúc kim an. "

Na Lạp thị ôn hòa ý bảo nàng đứng lên, lại lệnh cho nàng ngồi xuống. Na Lạp thị đang định nói tiếp đã nghe thấy Niên thị khẽ cười nói: "Tỷ tỷ nghe xem, âm thanh của Lăng cách cách thật là dễ nghe. Riêng thỉnh an thôi thanh âm đã như Hoàng Oanh vậy, làm người khác mềm nhũn đến tận xương cốt. Nếu không phải muội tận mắt thấy là Lăng cách cách nói thì sẽ tưởng đó là hai con Hoàng Oanh trong viện đang hót cơ."

Ý ám chỉ của Niên thị, Na Lạp thị biết nhưng đành giả không biết mỉm cười nói: "Muội muội thật biết nói đùa. Cho dù thanh âm của Lăng cách cách có dễ nghe đi nữa cũng không thể lấy tiếng chim hót ra so sánh được."

Niên thị khẽ gảy chiếc hộ giáp màu xanh nói:" Có lẽ là do thiếp thân mấy ngày nay nghe nhiều âm thanh của mấy loài súc sinh quá nên quen rồi, làm cho đôi lúc không phân biệt rõ người với súc sinh, Lăng cách cách sẽ không oán trách chứ?"

Lời này rõ ràng là cố ý so sánh Lăng Nhược với súc sinh, cố ý nhục nhã nàng. Trừ Na Lạp thị và Lý thị ra thì tất cả những người còn lại luôn đố kị với Lăng Nhược được sủng ái đều cảm thấy sảng khoái, che miệng cười thầm.

Lăng Nhược dường như không nghe thấy, cúi thấp người khiêm tốn nói:"Thiếp thân không dám." Trước khi tới đây nàng đã biết sẽ có người mượn cớ châm chọc mình, cho dù Niên thị có làm khó dễ thì sắc mặt vẫn bình thản.

"Thật không dám sao?" . Niên thị nguýt mắt nhìn nàng, nói: "Hay là trong lòng Lăng cách cách  thật ra có oán hận?"

Lăng Nhược không nghĩ tới lời nói như vậy cũng bị bắt ra nhược điểm, không khỏi hơi ngây ngẩn. Đang lúc nàng đang nghĩ xem nên nói thế nào thì Na Lạp thị đã lên tiếng hoà giải nói:"Được rồi, muội muội đừng trêu Lăng cách cách nữa, làm muội ấy căng thẳng."  Lại nói với Lăng Nhược: "Niên phúc tấn chỉ nói đùa với muội thôi, ngồi xuống đi."

"Tạ ơn đích phúc tấn." Lăng Nhược khẽ thở phào một hơi, sau khi hành lễ với Na Lạp thị và Niên thị mới nghiêng người ngồi lên ghế.

Niên thị thản nhiên cười một tiếng, cúi đầu búng chiếc vòng tay bạc mảnh như sợi tơ không lên tiếng. Lúc đó có hạ nhân bưng chậu thược dược mới nở đặt trên bệ cửa sổ làm cho gian phòng ngào ngạt hương thơm. Phỉ Thúy tiến lên ngắt một bông hoa thược dược vừa nở cài lên tóc mai Na Lạp thị, trong nét đoan trang lại thêm vài phần mĩ mạo làm Na Lạp thị trẻ hơn mấy tuổi.

"Không ngờ đã nhiều năm trôi qua như vậy , tỷ tỷ vẫn chỉ yêu mình hoa Thược Dược. Đáng tiếc Thược Dược tuy đẹp, cuối cùng chỉ là hoa tướng, không được thanh nhã, còn chẳng bằng mẫu đơn ung dung hoa quý, là hoa vương."

"Chỉ là hoa mà thôi, làm gì có cái gọi là hoa vương hoa tướng. Quan trọng nhất là nhìn có vừa mắt hay không, mẫu đơn quá mức diễm lệ đoạt mắt, mất đi sự thanh cao, còn chẳng bằng Thược Dược thanh nhã."

Lăng Nhược trong lòng âm thầm thấy kỳ lạ. Nếu như theo lời này vậy Niên thị đã quen biết đích phúc tấn trước khi nhập  phủ sao, tại sao nàng chưa từng nghe đích phúc tấn nói về điều này.

Niên thị cười lạnh một tiếng, hiển nhiên không đồng ý với lời của Na Lạp thị. Loài hoa phàm tục thì cũng chỉ là phàm tục, sao có thể sánh cùng hoa mẫu đơn cao quý.  Thân là đích phúc tấn lại thích loài hoa phàm tục như vậy, thật là làm trò cười cho người ta.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store