ZingTruyen.Store

Thanh cung Hi phi truyện/ 清宫熹妃传

Chương 14: Lý thị

ChiChi208

Sau khi tĩnh dưỡng mấy ngày, thân mình Lăng Nhược đã khỏe hơn nhiều , chỉ là tay chân còn hơi yếu ớt. Đúng lúc bên ngoài thời tiết thuận lợi, liền gọi Mặc Ngọc đỡ nàng đi dạo bên ngoài một chút. Dọc theo đường mòn bằng đá lục giác, ra khỏi Lãm Nguyệt cư, ánh nắng ấm áp trong ngày đông rọi xuống, lại thêm gió mùa đông lướt qua khuôn mặt khiến nàng thật thoải mái .

Trong chớp mắt đã là này 22 tháng 12, còn có 10 ngày là đến năm mới. Khi xưa nàng đều cùng người nhà tập trung lại một chỗ mà đón năm mới, vô cùng náo nhiệt. Năm nay lại chỉ mình nàng cô độc một mình, cũng không biết người nhà ra sao, có biết chuyện của nàng hay không, nếu biết được liệu có đau lòng không ...

Trong thoáng chốc thất thần, Lăng Nhược không hề để ý tới hai nữ tử diễm lệ xuất hiện trước mắt, cho tới Mặc Ngọc âm thầm kéo ống tay áo nàng mới hồi thần lại. Chỉ nghe thấy nữ tử đối diện một thân quần áo hồng nhạt khắc bạc nói: "Sớm nghe nói có một cách cách mới đến phủ , là thiên kim nhà quan, vốn tưởng là người có tri thư đạt lễ, giờ mới biết là một nha đầu hoang dã không biết chút phép tắc nào, thấy phúc tấn cũng không hành lễ, thật là trăm nghe không bằng một thấy, không biết a mã nàng ta dạy dỗ thế nào."


Lăng Nhược ban đầu không chú ý, nhưng nghe thấy nàng ta làm nhục a mã, thần sắc lập tức lạnh đi vài phần, nghiêng đầu hỏi: "Cô ta là phúc tấn sao?

Mặc Ngọc bật cười thấp giọng nói:"Cô nương nói như vậy quá đề cao nàng ta rồi. Nàng ta chỉ khát vọng được thăng làm phúc tấn thôi, nhưng nào có dễ dàng như vậy, cũng chỉ là một cách cách họ Diệp giống người mà thôi. Cách cách ấy sống ở gian phía Đông Lãm Nguyệt cư , cũng coi như là một vị cách tương đối đắc sủng." Nói tới đây nàng chỉ vào cô gái bên cạnh:"Vị này mới là trắc phúc tấn."

Trong phủ có tổng cộng hai vị trắc phúc tấn, một vị họ Niên, một vị họ Lý. Mặc Ngọc có nói về Niên thị, tuổi tác xấp xỉ mình, dung nhan diễm lệ tuyệt luân, dáng vẻ chim sa cá lặn. Vị này tuyệt không thể sánh bằng, đã trên dưới 20, chắc là vị trắc phúc tấn họ Lý kia.

"Ngươi chính là cách cách mới đến?" Lý thị khẽ hé môi lộ ra hàm răng sáng trong như ngọc.

"Dạ." Đã biết thân phận đối phương, Lăng Nhược đương nhiên sẽ không tiếp tục đứng yên đó, vung khăn tay có thêu hoa mẫu đơn đoan đoan chính chính mà hành lễ:"Lăng Nhược gặp qua* Lý Phúc tấn, phúc tấn Cát Tường." Sau đó lại làm lễ ngang bằng (bình lễ) với Diệp thị, Diệp thị đứng yên, hừ lạnh một tiếng.

*Đôi khi thỉnh an người khác cũng dùng từ gặp qua này. Chỉ là một số chương trước mình thay bằng từ thỉnh an cho quen thuộc thôi ^^

Theo quy củ, chỉ có đích phúc tấn mới được người khác gọi một tiếng phúc tấn, còn trắc phúc tấn, thứ phúc tấn đều phải gọi họ trước từ phúc tấn để nhấn mạnh đích thứ khác biệt.

Lý thị ánh mắt khẽ chuyển, vươn bàn tay trắng nõn hồng nhuận. Hộ giáp nạm phỉ thúy trên ngón út vô cùng chói mắt dưới ánh sáng mặt trời. Nàng cẩn thận quan sát Lăng Nhược một phen, thản nhiên nói:"Trông ngươi bộ dạng không tồi. Nghe nói vài ngày trước ngươi bị bệnh, trước mắt xe lại khá ổn, đã mời đại phu chưa ?"

Đầu ngón tay trắng nõn tỏa ra hương thơm của hoa Đồ Mi, Lăng Nhược bộ dạng phục tùng rũ mắt nói: "Đã làm phiền Lý Phúc tấn quan tâm, đã mời đại phu đến khám, hiện giờ đã tốt hơn nhiều ."

"Như vậy thì tốt rồi." Lý thị chậm rãi gật đầu, như cười như không nói: "Nghe nói a mã ngươi là Điển nghi tứ phẩm, lại là Tương Hoàng Kỳ*, thân phận tuy không quá tôn quý nhưng cũng không thấp kém, sao trong cung lại ban ngươi cho tứ gia làm cách cách? Như vậy thực quá ủy khuất ngươi rồi ."

* Một trong Thượng Tam Kỳ. Người Mãn Châu có 8 Kỳ, trong đó Thượng Tam Kỳ thường được coi là tôn quý hơn Hạ Ngũ Kỳ.

Nghe như một lời hỏi thăm bâng quơ, nhưng lại giống như một con rắn độc hung hăng cắn vào chỗ đau của Lăng Nhược , khiến sắc mặt nàng đại biến. May mà sau khi từ Quỷ Môn quan trở về, Lăng Nhược ngày xưa đã không còn, sau cơn tức giận liền khôi phục sự trấn định:"Thưa phúc tấn, Lăng Nhược xuất thân tầm thường, có thể may mắn hầu hạ bên cạnh tứ gia bên cạnh đã là phúc khí mấy đời, Lăng Nhược cảm kích còn không kịp tại sao lại cảm thấy ủy khuất đâu."

"Lăng cách cách không những xinh đẹp, ngay đến cả miệng lưỡi cũng thật dẻo, lời nói này nói quả thật êm tai." Lý thị che môi khẽ cười, đáy mắt tia tàn khốc lóe qua khó mà phát giác.

Diệp thị một bên chen miệng nói: "Nhưng cũng phải nghĩ sao nói vậy mới tốt, chỉ sợ có vài người khẩu thị tâm phi, phúc tấn người trăm ngàn lần đừng bị chút hoa ngôn xảo ngữ đó lừa bịp ." Nàng vốn nhìn Lăng Nhược không thuận mắt, giờ bắt được cơ hội tuyệt sẽ không bỏ qua.

Lăng Nhược cười cười không nói, ngược lại là Mặc Ngọc khó chịu giải thích:" Cô nương nhà ta không phải là loại người như vậy. Diệp cách cách đừng tùy tiện oan uổng người tốt."

Nghe thấy Mặc Ngọc dám nói lại, Diệp thị nhất thời xanh mặt, lạnh giọng nói:" Từ khi nào hạ nhân trong phủ trở nên vô phép tắc như vậy? Ta cùng phúc tấn nói chuyện cũng dám xen mồm, có khi về sau còn dám trèo lên đầu chúng ta ?" Nói tới đây liếc Lăng Nhược một cái cau mày nói:" Thật đúng là chủ sao tớ vậy, người nào cũng đều không biết tôn ti."

Nghe nàng ta làm nhục chủ nhân nhà mình, Mặc Ngọc vốn đã chuẩn bị cúi đầu nhận sai tức giận nói: "Nô tỳ không hề quên tôn ti, chỉ là nói thẳng thôi."

"Còn dám mạnh miệng! Ngươi nghĩ ta không dám xé nát cái miệng này sao!" Lại một lần nữa bị cãi lại, Diệp thị nào chịu được, giương tay định tát.

"Mong tỷ tỷ bớt giận." Lăng Nhược kéo Mặc Ngọc ra phía sau, nói: Mặc Ngọc là nô tỳ của muội muội. Nếu như nàng ta có đắc tội tỷ tỷ, muội muội thay nàng bồi tội tỷ tỷ. Mong tỷ tỷ nể mặt muội tha cho nàng lần này, đợi sau khi trở về muội muội sẽ nghiêm khắc quản giáo."

"Cho ngươi mặt mũi? Ngươi tự cho mình là cái gì!" Diệp thị đẩy nàng ra giọng the thé nói:" Hôm nay người làm tỷ tỷ ta đây thay muội quản giáo loại hạ nhân vô lễ này, tránh ra!"

"Mong tỷ tỷ giơ cao đánh khẽ." Lăng Nhược lại một lần nữa cầm chắc bàn tay nàng ta: "Nếu tỷ tỷ thật muốn đánh, vậy thì đánh Lăng Nhược đi."

Từ lúc nhập phủ tới nay, nếu không phải là Mặc Ngọc dốc lòng chăm sóc, bây giờ nàng làm sao còn sống để đứng ở nơi này, trong lòng đã coi Mặc Ngọc là người thân, sao lại để cho Diệp thị lăng mạ.

"Ngươi!" Diệp thị giận dữ, cái tát này cũng không dám hạ xuống. Nàng tuy kiêu ngạo nhưng không đến mức ngu muội. Lăng Nhược và nàng đều là cách cách. Vạn nhất nàng ta mượn cớ đến tố cáo với Đích phúc tấn, thậm chí là Bối Lặc gia thì chính mình sẽ gặp phiền toái rồi.

"Được rồi, đều nhường nhau một câu đi." Nghe Lý thị mở miệng, Diệp thị không dám lại dây dưa nữa, oán hận dậm chân một cái quay về đứng sau lưng Lý thị.

Lý thị vỗ nhẹ tay nàng, ý bảo Diệp thị an tâm một chút chớ giận quá mất khôn, lập tức dời bước đi tới trước mặt Lăng Nhược cười nhạt một cái nói:"Không ngờ Lăng cách cách là một người thiện tâm như vậy, luôn trân trọng hạ nhân."

Lăng Nhược không biết dụng ý của Lý thị khi hỏi là gì, chính châm chước nên như thế nào trả lời, nghe được nàng lại nói tiếp: "Đối xử tử tế với người khác đương nhiên là tốt, nhưng mọi việc đều có giới hạn, như vậy đã là quá mức phóng túng. Hành động dung túng của ngươi chính là làm hỏng quy củ của Bối Lặc phủ. Điều này đối với ngươi hay nàng ta đều chẳng phải chuyện gì tốt, nhớ chưa?" .

"Thiếp thân ghi nhớ lời nói của phúc tấn dạy bảo, sau khi trở về chắc chắn sẽ nghiêm khắc quản thúc." Lăng Nhược thật sâu cúi thấp đầu, Mặc Ngọc cũng quỳ xuống đất nhận sai.

Lý thị ừ một tiếng, lại nói: "Nếu đã biết sai, vậy lần này liền phạt ngươi quỳ một canh giờ đi, nếu tái phạm tuyệt không tha."

"Vâng, nô tỳ xin lĩnh phạt." Mặc Ngọc tuy ngây thơ nhưng không ngốc nghếch, trong lòng biết hình phạt nhẹ như vậy đã là nhờ có cô nương giúp đỡ. Nếu nhiều lời nữa thì chỉ mang đến cho cô nương thêm phiền toái. Ban đầu nếu không phải Diệp thị nhục mạ cô nương, nàng cũng sẽ không không cố kỵ thân phận mà nói năng chống đối như vậy.

"Vậy thì phiền Lăng cách cách đợi ở đây rồi." Lý thị gật đầu một cái nói với Diệp thị:"Chúng ta đi thôi."

"Dạ." Diệp thị kính cẩn nghe theo đáp ứng một tiếng, đỡ Lý thị rời đi, trước khi đi còn trừng mắt nhìn Lăng Nhược. Lăng Nhược hiểu được, việc này cũng chưa hề chấm dứt, ngược lại, chỉ mới bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store