ZingTruyen.Store

Thần Nữ

chương 2

vuthithuhang13111995

THẦN NỮ 《02》

Tác giả: 魏满十四碎

Dịch: mang.lynx

Vui lòng không mang bản dịch đi nơi khác!
_______________________

5

Tôi không hiểu sao những người ghét tôi nhiều như vậy, lại quan tâm đến tôi.

Năm mười bốn tuổi, tôi bị mù mắt trái vĩnh viễn.

Nhưng mọi người đều đứng về phía hung thủ.

Tôi chật vật từ dưới đất đứng dậy, cầm kéo đi về phía Diệp Trì: "Còn không cho tôi báo cảnh sát, vậy lấy mắt anh ta đền cho tôi."

Tôi không hiểu điều này có gì không công bằng.

Họ không cho phép tôi gọi cảnh sát, vì vậy tôi lẻn đến đồn cảnh sát, nhưng thay vào đó họ buộc tội tôi sai, nói còn bé mà đã lừa gạt cảnh sát.

Tôi có thể không cần anh ta phải ngồi tù.

Tôi chỉ cần anh ta đền một con mắt là được.

Nhưng mẹ tôi đã lao đến trước mặt tôi và đưa tay giật lấy chiếc kéo của tôi, vẻ mặt vừa lo lắng vừa điên cuồng còn dữ dội hơn nhiều so với phản ứng khi tôi biết mình bị Diệp Trì làm mù mắt.

Ai không biết cứ tưởng Diệp Trì là con của bà ấy đấy.

"Nặc Nặc, con đừng làm bậy..." Bà ấy cố gắng nắm lấy cánh tay tôi trong hoảng loạn.

Gia đình ban đầu của tôi không hạnh phúc.

Bố tôi nghiện rượu và thường xuyên đánh đập mẹ tôi.

Nếu tôi ngăn cản ông ta, ông ta cũng sẽ đánh tôi.

Sau đó, họ ly hôn, mẹ tôi cuối cùng đã thoát khỏi ông ta.

Ngày ra khỏi Cục dân chính, bà ấy đã bật khóc, ôm chặt lấy tôi và nói rằng sẽ không bao giờ kết hôn nữa, từ nay mẹ con chúng tôi sẽ nương tựa vào nhau cả đời.

Bà phải cố gắng lên, bảo vệ tôi thật tốt, không để tôi phải chịu thiệt thòi nữa.

Tôi muốn bà ấy được hạnh phúc.

Hi vọng bà ấy không phải sống chật vật như vậy.

Vì vậy, khi bà ấy tái hôn, tôi đã không ngăn cản.

Tôi ngây thơ nghĩ rằng mình có thể có một mái ấm hạnh phúc. Một người cha bình thường và tốt bụng, một người anh hiền lành và thân thiện.

Nhưng bây giờ.

Người mẹ tốt của tôi đứng trước mặt tôi, cố gắng hết sức để bảo vệ hung thủ đã hại tôi.

Diệp Trì đứng yên, thờ ơ nhìn tôi, giống như đang xem một con hề điên cuồng.

Anh lạnh lùng nói: "Mới có vài giây thôi, làm sao tôi biết cô ấy sẽ bị mù."

Khi suy sụp đến cùng cực, người ta sẽ bình tĩnh.

Không ai quan tâm đến cảm xúc của tôi cả.

Không ai quan tâm đến tương lai của tôi, điều gì sẽ xảy ra với cuộc sống của tôi.

Mọi sự vùng vẫy, gào khóc đều trở nên vô nghĩa dưới sự thiếu hiểu biết của người lớn và sự cố tình che chở hung thủ.

Đến cuối cùng Diệp Trì vẫn không xin lỗi tôi.

Điện thoại di động và máy tính của tôi đã bị tịch thu, tôi bị nhốt trong phòng, không được phép liên lạc với thế giới bên ngoài. Nói là để tôi yên tâm dưỡng bệnh, không bị thế giới bên ngoài kích thích.

Mẹ tôi hàng đêm nhắc đều nhở tôi rằng mẹ đã khó khăn như thế nào, bố của Diệp Trì đối xử với mẹ tốt hơn bố tôi như thế nào.

Bà ấy nói rằng Diệp Trì còn trẻ và thiếu hiểu biết, anh ta không biết rằng sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, vì vậy bảo tôi hãy tha thứ cho anh ta.

Bà ấy còn nói, bố của Diệp Trì đã hứa với bà ấy, dù có phải bỏ ra bao nhiêu tiền cũng sẽ chữa khỏi mắt cho tôi, tôi còn trẻ, sau này nhất định phải có biện pháp.

Bác sĩ đã nói rõ ràng như vậy rồi, bà ấy vẫn còn tự mình lừa người?

Thấy tôi dầu muối đều không ăn, mẹ tôi có chút phát điên: "Con hận mẹ thì đi tìm bố con đi."

Lại là câu này.

Từ nhỏ đến lớn, tôi sợ nhất là bị bỏ rơi.

Mẹ tôi biết rất rõ điều này.

Khi tôi còn nhỏ, tôi luôn khóc, mẹ tôi tức giận vì tôi khóc, chỉ cần mẹ nói rằng bà không muốn tôi, cho dù tôi có đỏ mặt vì kìm nén bao nhiêu cũng không dám phát ra một chút âm thanh nào.

Tôi im lặng, sau đó ngẩng đầu cười với bà ấy: "Con hiểu rồi, mắt con sẽ không sao."

"Cảm ơn chú Diệp."

Sau khi nói điều này, tôi cuối cùng cũng có thể rời khỏi phòng và đi học.

Không ai bắt nạt tôi ở trường nữa.

Mọi người đều nhìn tôi một cách kỳ lạ, không ai chủ động tiếp cận tôi.

Ồ, hóa ra là vì tôi định chọc mù mắt Diệp Trì bằng kéo.

Vì vậy, tất cả họ đều sợ tôi.

Trong một thời gian dài, tôi tỏ ra rất bình tĩnh và cư xử tốt.

Dường như đã chấp nhận thực tế.

Cho đến hôm đó, bạn cùng bàn đến nhà tôi chơi, vô tình nhìn thấy mô hình giải phẫu người trên tủ đầu giường: "Thứ này thật đáng sợ, thế mà cậu cũng dám đặt nó ở đầu giường. Tớ nhớ trước đây hình như cậu từng nói ước mơ của cậu là trở thành bác sĩ phẫu thuật đúng không? Bởi vì bà của cậu đã chế.t vì một ca phẫu thuật thất bại, bà ấy yêu cậu nhất."

Tôi lắc đầu và đặt mô hình trở lại ngăn kéo.

Cô ấy chợt nhận ra điều gì đó, trong mắt hiện lên sự ngượng ngùng và thương cảm.

Một người chỉ có một mắt không thể trở thành bác sĩ phẫu thuật.

Sau khi tiễn bạn cùng bàn ra về, tôi đứng ở cửa một lúc rồi trở lại phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha.

Tôi bật TV, tăng âm lượng và cúi xuống, vùi mặt vào đầu gối.

Mẹ tôi ngủ trưa trong phòng, tôi không phát ra tiếng động nào, tôi chỉ khóc lặng lẽ, ngực tôi đau vì khóc, toàn thân run rẩy.

Diệp Trì không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh tôi, nhìn tôi không nói lời nào.

Tôi mặc kệ anh ta, khóc xong, cuộn tròn trên sofa ngủ thiếp đi.

Khi tôi tỉnh dậy, anh ta vẫn ở đó.

Diệp Trì trầm mặc một hồi: "Em đã ngủ rất lâu rồi, bố anh với mẹ em đã hẹn bạn bè ra ngoài rồi."

Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa và không nói gì.

Anh ta lại hỏi: "Có đói không? Anh vào bếp nấu mì cho em."

Sự biến đổi của Diệp Trì diễn ra nhanh chóng.

Anh ta dường như đã thực sự trở thành một người anh dịu dàng và tốt bụng, chăm sóc tôi chu đáo bất kể ở nhà hay ở trường.

Thậm chí vào ngày thi đại học, vì cuộc điện thoại chơi khăm của tôi mà anh đã bỏ lỡ thời gian vào phòng thi, vội vã về nhà.

Tôi nói gió trên mái nhà mạnh đến nỗi khiến tôi choáng váng và gần như đứng không vững. Cũng may hôm nay mọi người đều đi thi đại học rồi, cho dù tôi có ngã xuống cũng không hại chế.t người.

Tôi chỉ đùa thôi.

Không ngờ anh lại tin thật.

Anh ta đã không nói với bất cứ ai về nó.

Ngay cả khi anh ta bị bố mình khiển trách nặng nề vì trượt kỳ thi tuyển sinh đại học.

Sau khi mất thị lực ở mắt trái, tôi bị trầm cảm một thời gian và điểm số của tôi tụt dốc thảm hại.

Diệp Trì đã dạy kèm tôi trong một năm và giúp tôi được nhận vào cùng trường đại học với anh ta.

Sau đó, anh ta hỏi tôi có muốn làm bạn gái anh ta không.

Mẹ rất hài lòng về điều này.

Bà ấy thuyết phục tôi rằng Diệp Trì đã thay đổi và anh ta sẽ đối xử tốt với tôi.

Bố của Diệp Trì cũng đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau, nói rằng lương tâm của ông ấy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Mọi người đều thay tôi tha lỗi cho Diệp Trì.

Mọi người đều giải thích cho anh ta rằng đó là lỗi vô ý, là lỗi nhỏ, có thể khoan hồng và bù đắp được.

Chỉ cần tôi sẵn sàng quên đi, mọi thứ đều có thể được giải quyết êm đẹp và sẽ tốt đẹp hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store