ZingTruyen.Store

Than An Tinh Linh

Lời còn chưa nói ra, một trận phượng minh trên không cách rừng Ngô Đồng không xa, hai luồng cự phượng ngũ sắc hướng Ngô Đồng tổ thụ trong rừng bay tới.

Xem ra Sư Quân phái Trưởng lão tới xem nàng có ngoan ngoãn không hay, vẫn là chờ ngày mai niết bàn xong lại ở trước mặt Bồ Đề lão tổ cùng Linh Quyên luận thị phi...... Phượng Ẩn âm thầm suy nghĩ, thấy Trưởng lão đến gần, chưa kịp trả lời ba người, liền hóa thành một đạo hồng quang bay vào Ngô Đồng tổ thụ.

Đêm tối dưới ánh trăng không người nào phát hiện Phượng Ẩn đã biến mất, ba người ước chừng đợi được nửa khắc, phía sau giả sơn vẫn không ai trả lời. Bích Vân hồ nghi mà đưa hai mắt ra hiệu cho Linh Quyên, Linh Quyên hiểu ý liền đi ra sau giả sơn mới biết không còn một bóng người, nữ tiên quân khí thế dũng mãnh vừa rồi sớm đã không biết tung tích.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, người này rời đi đến một tiếng động đều không có, trên đảo nữ tiên quân tuổi trẻ trừ bỏ Thượng quân Hoa Xu công chúa còn có thể có ai?

Bọn họ tất nhiên không đoán ra được Phượng Ẩn chỉ là một sợi thần hồn vô ảnh vô hình phiêu đãng ở trong Ngô Đồng đảo.

Đáy lòng Linh Quyên sợ hãi, thằm than hôm nay xui xẻo, cũng không hề quan tâm Cổ Tấn đang đứng ở một bên, lôi kéo Bích Vân vội vàng rời đi.

Vừa rồi còn ồn ào cải vã thoát cái cả rừng Ngô Đồng vô cùng an tĩnh. Cổ Tấn bước chân ra sau xem xét sơn giả một lúc lâu, trong lòng đột nhiên có chút hoảng loạn. Người nọ cũng không thừa nhận nàng là Hoa Xu, còn có thể là người khác, nàng vì sao đột nhiên biến mất, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì? Cổ Tấn thở nhẹ một tiếng bay lên trên núi đá, chống cằm bắt đầu an tĩnh chờ đợi.

Hắn dựa vào tảng đá khăng khăng ngây ngốc mà chờ Phượng Ẩn, lại dự đoán một lát nàng sẽ xuất hiện.

Nếu thời điểm này hắn sáng suốt, lập tức đi hỏi Phượng Nhiễm, có lẽ liền sẽ biết nữ tiên quân cuồng vọng vừa rồi chính là thần thú mà hắn tâm tâm niệm niệm.

Chỉ tiếc người trẻ tuổi luôn có một ý trí kiên định đến đáng sợ, Cổ Tấn cảm thấy đây là duyên phận, giống cái kẻ lỗ mãng nào đó lại ở trong rừng Ngô Đồng ôm thân mình đầy đặn như một "hòn vọng thê".

"Điện hạ, Linh Quyên tiên quân thật là không biết ăn nói, cư nhiên dám ở sau lưng xỉ nhục hai vị Chân thần, người nói thử xem vị nữ tiên quân vừa rồi là thuộc dòng dỗi động phủ nào?"

Đình hóng gió cách sơn giả đó không xa, tiên nga mặc bộ váy Thiển Hoàng dài rót một ly tiên nhưỡng dâng đến trước mặt vị nữ tiên quân, "Tuy rằng người nọ khẩu khí không nhỏ, lại chỉ dám dựa vào thanh danh của điện hạ đi bắt nạt người khác, thật là không có chút nghĩa khí nào!"

"Nếu ta đoán không sai, người nọ thật sự không phải muốn mượn tên tuổi đi dọa dẫm người khác mà là chưa kịp trả lời. Lúc vừa rồi ta nghe không giống người thật giả lẫn lộn, tính tình như vậy cũng hiếm thấy, hẳn là con nhà động phủ cao quý, tiệc tối ngày mai tự nhiên có thể mở rộng tầm mắt."

Một bàn tay trắng như tuyết vươn ra đem ly Bạch Ngọc trên bàn đá nhấp một ngụm. Bàn tay nhỏ, dài nắm chặt miệng ly từ từ xoay .

Lại nhìn lên phía trên, gương mặt trái xoan, đoan trang, xinh đẹp, quý phái, một thân váy trắng thanh nhã, công chúa Hoa Xu Bách Điểu đảo nổi danh khắp tam giới quả thực không phụ lời đồn, là đại mỹ nhân đi cả trăm dặm mới tìm được. Chỉ khi có một tia lơ đãng, rụt rè xẹt qua, mới có thể phát giác vị điện hạ này không dễ cùng người khác thân cận.

"Điện hạ, ngày mai Linh Quyên tiên quân gặp người, không chừng bị dọa, nô tỳ ngày mai sẽ đùa giỡn hắn?" Hồng Tước thị nữ của Hoa Xu nói chuyện có chút ồn ào.

"Hồ nháo." Hoa Xu buông ly Bạch Ngọc, nhẹ giáo huấn: "Phụ vương cùng Phi Bằng Vương Kim Liệt xưa nay không thân, hai tộc tranh chấp đã lâu, Bồ Đề sơn gần Bắc Hải, ai có thể giao hảo cùng Bồ Đề lão tổ, liền có tiếng nói lớn hơn Bắc Hải. Linh Quyên cho dù vọng ngôn, cũng là nhi tử của Bồ Đề lão tổ, chọc giận Bồ Đề động phủ chỉ làm Bách Điểu đảo lâm vào đường cùng."

"Điện hạ nói đúng." Hồng Tước mệt mỏi trả lời, ngẩng đầu trông thấy trên tảng đá cách đó không xa Cổ Tấn đang nhìn ánh trăng, thốt lên: "Vị tiên quân này dám chất vấn Linh Quyên tiên quân, cũng có vài phần quả cảm. Điện hạ ngài xem hắn còn ngồi ở kia, nô tỳ nghĩ hắn cho rằng vị nữ tiên quân kia là người, biết điện hạ người khó xuất hiện trước mặt người ngoài, không dám đi Lưu Vân Các bái tạ,liền ở nơi này chờ thời."

Hoa Xu giương mắt theo hướng tay Hồng Tước, chỉ nhìn thấy dưới ánh trăng một hắc ảnh tròn trịa, nàng nhíu mày, không chút để ý thu hồi ánh mắt, đến một cái hứng thú cũng không có.

"Không cần nhiều chuyện, ngày mai người nọ xuất hiện, bọn họ tự nhiên sẽ biết đã đoán sai người."

Hồng Tước thấy Hoa Xu mất hứng thú, nhớ tới một chuyện, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, nghe nói Lan Phong thượng quân đến đảo lúc chạng vạng, là Phượng tộc nhị trưởng lão tự mình chào đón."

Hoa Xu nhíu mày, đáy mắt tràn đầy ý cười, "Lan Phong thượng quân thân phận tôn quý, Phượng Kỳ trưởng lão đi nghênh đoán cũng là có ẩn tình." Nàng dừng một chút, lại hỏi: "Ngoài Thượng quân còn có ai đi theo không?"

Hoa Xu tò mò Tiên quân còn trẻ tuổi mà không có ai bên người làm bạn, thực sự hiếm lạ. Nhưng nếu biết lai lịch vị Lan Phong thượng quân này, chỉ sợ mọi người cũng sẽ thầm cười than một tiếng.

Phượng Hoàng là người có tính tình phóng khoáng, tiêu sái, nàng làm chủ Thiên cung quả thật là do niệm chút tình cảm với Thiên Đế tiền nhiệm Mộ Quang. Năm mươi năm trước, sau khi Tiên tộc vượt qua nguy cơ, Phượng Hoàng liền có ý đem vị trí Thiên Đế truyền cho Kim Diệu thượng quân, nhưng Kim Diệu thượng quân một lòng theo đuổi thần đạo, hành tung quy ẩn khó tìm, Phượng Hoàng đành phải tìm người khác thừa kế thừa.

Trãi qua vài thập niên, cả Tiên giới đều truyền tay nhau Lan Phong thượng quân của Tĩnh Vũ cung là người cuối cùng ở Tiên giới được Thiên Đế lựa chọn giao phó.

Lan Phong thượng quân có tiên căn hơn người, năm trăm tuổi đã tấn vị thượng quân, linh tính còn vượt qua Phượng Hoàng năm xưa, hắn nhậm chức Thiên Mệnh Đế Vương, công chính nhân hậu, tính tình giống Mộ Quang, tuy chỉ mới hai ngàn tới tuổi, lại có chổ vựa là Phượng Hoàng, chúng tiên đều kính phục.

Xuất thân tôn quý, thêm một dung mạo cùng tính nết tốt, lại chưa thành thân, tự nhiên trở thành rể hiền được cả Tiên tộc lựa chọn. Hoa Xu đem tâm tư đặt trên người hắn, đúng là sáng suốt. Luận phân vị tôn sư, tiên lực, phẩm tính, tuổi trẻ đứng đầu tiên quân, Lan Phong là người được lựa chọn nhất.

Hồng Tước liếc mắt xem xét Hoa Xu, kéo dài giọng điệu: "Điện hạ...... Lan Phong thượng quân chỉ đem theo bên người vài vị tiên đồng, đến một nữ tiên quân cũng không có, người cứ yên tâm."

"Nói nhiều quá!" Hoa Xu trừng mắt với Hồng Tước, lại không che giấu ý cười, tay không tự giác mà vuốt ve ly Bạch Ngọc.

Hồng Tước cười tủm tỉm góp lời: "Điện hạ, chúng ta đến Ngô Đồng đảo đã vài ngày, còn chưa thực sự thưởng ngoạng cảnh sắc trên đảo một lần, hôm nay còn sớm, không bằng đi dạo một chút?"

Tất cả tâm tư điện hạ nhà mình đều thuộc Lan Phong thượng quân, lại chỉ có một lần gặp mặt, đây này là cơ hội tốt, nếu có thể gặp gỡ kết giao, cũng là chuyện tốt.

"Toàn bộ chúng tiên đang ở trong đảo, ta đã lâu không ra khỏi Bách Điểu đảo, đi dạo một chút cũng tốt." Hoa Xu buông ly Bạch Ngọc, đứng dậy ra khỏi đình hóng gió hướng phía ngoài rừng bước ra, từ đầu đến cuối, cũng không liếc mắt nhìn Cổ Tấn phát ngốc trên hòn đá một lần nào.

Ngô Đồng tổ thụ, Phượng Ẩn đối phó Trưởng lão xong, chán muốn chết mà dựa vào cây ngáp dài, nàng cúi đầu trông thấy cách đó không xa Cổ tiểu béo như thạch hóa mà ngồi chờ, híp híp mắt, xẹt qua một ý cười nhàn nhạt.

Ngốc như vậy, khó trách bị Linh Quyên nói đến nghẹn, một câu đều không trả lời được, bất quá trên eo hắn mang Đông Châu màu sắc so với vương miện Đông Hải Long Vương càng lấp lánh sáng ngời, hẳn không phải là người từ xó xỉnh nhảy ra, để ngày mai niết bàn xong hỏi Sư Quân một chút kẻ tiểu tử béo ú không biết tình đời này, rốt cuộc là con cháu nhà ai?

Trong Thạch đình giữa hồ, nhóm tiên quân hội tụ cười nói đến vui vẻ, cũng không biết aikhởi xướng, đề tài liền từ Nam Hải Tam công chúa Tấn Vân đính hôn chuyển tới Tiểu Phượng Quân sắp niết bàn giáng thế.

Tương lai Phượng Hoàng lại truyền thừa Thiên Đế, vinh quang này trong tam giới ai có thể đề cập tới? Ngày thường nếu nói đến Hoa Xu, các nàng còn có thể lặng lẽ nói vài câu dị nghị. Nhưng vị Tiểu Phượng Quân Ngô Đồng đảo này, các nàng trừ bỏ hâm mộ, thật sự khó tìm lời nói khác nào khác.

"Tấn Vân, nếu ngày mai Tiểu Phượng Quân giáng thế là một nữ nhi. Tiên giới chúng ta liền náo nhiệt." Tuệ Y nữ quân từ trước đến nay nghĩ sao nói vậy, một câu liền dẫn tới sự chú ý của cả nhóm nam tiên quân đang tán gẫu bên kia.

"Nga? Tuệ Y tỷ tỷ nói như vậy là có ý gì?" Tấn Vân hỏi.

Tuệ Y ý vị thâm sâu mà nhìn hướng Lưu Vân Các, trong tay nắm phiến liễu rung nhẹ, không chịu nói nữa.

Thấy hồi lâu chưa mở miệng, Mộc Dung cười to, tiếng động lanh lảnh vang vọng cả Thạch đình, "Tam muội sợ nàng không biết, trăm năm trước Thượng Cổ chân thần vì Tiểu Phượng Quân mà đến Ngô Đồng đảo, còn để lại một khối Hỏa Hoàng Ngọc cho Tiểu Phượng Quân bảo hộ hồn phách. Hỏa Hoàng Ngọc truyền tự từ thời Thượng cổ, là thần vật tổ thần Kình Thiên,

Tiểu Phượng Quân được trời ưu ái, sinh ra nhất định bất phàm." Nàng dừng một chút, ý cười long lanh nơi đáy mắt: "Vị Tiểu Phượng Quân này của chúng ta mệnh cách cũng thật là "Thiên chi kiều nữ", nếu nàng là nữ nhi, trong tam giới, còn có nữ quân nào có thể so sánh, lại có tiên quân nào dám cầu......?"

Năm đó khi Hoa Xu giáng thế, nhân thiên có dị tượng, được chúng tiên xem mệnh cách, ngày sau quý không nói thành lời, hiện giờ cùng Tiểu Phượng Quân sắp niết bàn so sánh một chút liền không bằng.

Chúng nữ sao có thể không rõ lời nói thâm ý của Mộc Dung, nhìn theo hướng Lưu Vân Các đều có cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa. Cảnh Chiêu ẩn tích đã trăm năm, những Tiên tộc khuê nữ đều bị Hoa Xu nổi danh chèn ép tới thở không nổi, thật vất vả mới có cơ hội, tất nhiên là muốn hả giận một phen.

Dưới cầu đá ngoài đình, Hồng Tước nghe được bốn chữ "Thiên Chi Kiều Nữ" thì giữ chân Hoa Xu đang tức giận lại. Những nữ quân này ngày thường gương mặt tươi cười chào đón, không nghĩ sau lưng lại đáng ghét như vậy.

Sắc mặt Hoa Xu vẫn chưa nguôi giận , đáy mắt đen nhánh nhìn không rõ cảm xúc, nhưng giấu trong áo nhẹ nhàng nắm chặt.

Trong Thạch đình, từng trạc tiếng cười không kiêng nể truyền tới tai chủ tớ hai người.

"Mộc Dung tỷ tỷ nói sai rồi, tuy nữ quân Tiên giới chúng ta không thể so sánh, nhưng chờ thêm mấy trăm năm nữa, vẫn có một vị Thượng quân có tư cách cầu thân Tiểu Phượng Quân?"

"Nga? Tuệ Y muội muội nói là ......?"

"Lan Phong thượng quân! Nếu là hắn, bệ hạ chưa chắc không đồng ý."

Sau Thạch đình sắc mặt Hồng Tước bắt đầu đại biến, không biết khuyên giải thế nào, Hoa Xu đã xoay người hướng Lưu Vân Các ở trong đảo mà đi.

"Điện hạ!" Hồng Tước nhỏ giọng gọi, hai chân bắt đầu đuổi theo.

Hoa Xu lại đột nhiên dừng thân, nhìn phía cuối cầu đá ngạc nhiên không nói.

Hồng Tước ngẩng đầu nhìn theo. Dưới ánh trăng, cuối cầu đá, Lan Phong thượng quân một thân áo xanh, nhìn nhìn hai người đi tới. Hắn hiển nhiên nghe thấy đoạn nói chuyện được vừa rồi ở trong đình, giữa mày hơi trầm lại.

Hồng Tước sắc mặt đại hỉ, liền muốn mở miệng, lại bị Hoa Xu ngăn lại. Nàng bảo Hồng Tước yên lặng hành lễ tránh đường. Lan Phong nghiêng người nháy mắt nhìn qua, thấy đáy mắt nàng đầy cô đơn cùng thương cảm.

Quả nhiên, vạt áo màu xanh lá ngừng trước mặt nàng, thanh âm ôn nhuận vang lên.

"Mới vừa rồi Phượng Kỳ trưởng lão nói năm nay Lưu Vân Các hoa lê nở rộ, mười năm hiếm thấy, không biết công chúa có muốn cùng bổn quân thưởng ngoạn?"

Hoa Xu ngẩng đầu, nhìn gương mặt tuấn dật, thanh mã trước mắt, tươi cười thịnh nhiên: "Được Thượng quân mời, là phúc hạnh của Hoa Xu."

......

Sáng sớm ngày thứ hai, đệ tử Đại Trạch Sơn ở Cửu Hoa Các ngủ một giấc say mới phát hiện Béo sư thúc nhà mình cả đêm không về, vài vị sư điệt râu bạc khóc lóc thảm thiết mà xông vào Phượng Hoàng điện, cầu Phượng Hoàng tìm kiếm Sư thúc bảo bối nhất Đại Trạch Sơn mất tích trên Ngô Đồng đảo.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store