Than Ai Chung Ta Ly Hon Di
Tamashiro ngồi xổm trên bậc tam cấp của tiệm ăn, tay ôm túi đồ thậm thụt không dám đi vào. Một nhân viên của tiệm ra ngoài đổ rác thấy vậy thì đi gọi Katsuki. Katsuki dĩ nhiên không chần chừ chút nào, từ trong tiệm hét vọng ra ngoài."Oắt con, đi vào đây!"Hắn ta bình thường đối đãi với khách hàng vô cùng niềm nở, lúc đánh nhau thì hăng máu không ai bằng, vậy mà khi đứng trước Katsuki lại bẽn lẽn như thiếu nữ mười tám. Nói cũng không dám nói lớn."Ông chủ, em biết sai rồi." Tamashiro lí nhí trong miệng.Chưa kịp để Katsuki mở miệng trách móc, Tamashiro đã cúi đầu nhận lỗi trước. Sau cảm thấy vẫn chưa đủ còn bổ sung thêm câu."Anh đừng đuổi em đi mà.""Ai đuổi mày chứ?" Katsuki tay chống hông, mặt đanh lại trông rất đáng sợ."Em không nên ra ngoài đánh nhau.""...." Katsuki chớp mắt nhìn hắn, Tamashiro hiểu ý nói tiếp "Cũng không nên tự cho mình là nhất, chạy ra ngoài gây chuyện mà không thông qua anh."Thái độ dè chừng, khuôn mặt đầy vẻ hối lỗi.Hệt như tên ngốc nào đó của mười mấy năm về trước. Sau khi tự ý đi trả thù cho cậu thì mang theo cả người đầy vết thương trở về nhận lỗi."Tớ không thể nghĩ được gì hơn, vào giây phút nghe thấy tin cậu gặp nạn thì chỉ muốn đến dạy dỗ cho đám ngu ngốc kia một trận."Katsuki nghiêm mặt nhìn Tamashiro, thông qua hắn lại nhìn thấy Shouto của những năm tháng cao trung đầy ắp kỉ niệm. Trên má phải cậu nhóc bầm tím một mảng lớn, Katsuki rướn người xoa đầu hắn "Lần sau không được như thế nữa."Katsuki một mặt xoa dịu Tamashiro, mặt khác lại nghĩ về việc dạo gần đây đám người đến gây sự với cậu mỗi lúc một đông dần.
.:.
.:.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store