ZingTruyen.Store

Thai Tu Vo Si Van Huong Thinh Vu

Trong khách điếm của  Huyện Lăng Nguyệt một người yêu mị như hoa nằm nghiêng ở trên ghế, xiêm y  có hoa văn rắn được mở rộng phần cổ áo ra để lộ da thịt trắng nõn.  Khuôn mặt dài nhỏ như là hồ ly vểnh lên, những ngón tay thon dài lúc này  đang lật xem cuốn sách trong tay. Có vài lọn tóc mềm mại xõa ra che phủ  trên vai, nếu không phải ở cổ có hầu kết thì tất cả mọi người sẽ cho  rằng đây là một nữ tử.

Trầm Vân vui vẻ rạo rực đứng trước cửa  khách sạn Lăng Nguyệt, trước khi rời đi Vũ Văn Thượng có nói cho nàng  biết Hà Lăng Thiếu đang ở trong khách điếm này. Đường tỷ không cho nàng  đến đây, hazz, nghĩ đến hai tháng ở nhà sắm vai một " bé ngoan " Trầm  Vân nhất thời cảm thấy sầu não và lo lắng. Sau đó nghĩ lại cuối cùng đẩy  hết mây mù đón ngày mới tươi sáng, không phải Nàng đã đến đây rồi rồi  sao. Hà đại mĩ nhân, ngài hãy ngoan ngoãn đợi đi, ta muốn xem thử có  đúng như lời đồn đại hay không.

Đệ nhất mĩ nam của Nguyệt Tường  là Thái tử điện hạ Vũ Văn Thượng, người đứng thứ hai lại là Hà Lăng  Thiếu . Thật ra thì hai người này không phân biệt được cao thấp, có  người thấy Hà Lăng Thiếu là đẹp nhất, lại có người nói Hà Lăng Thiếu là  nam nhân nhưng lại mang trên mình sự mị hoặc của nữ nhân, quá mức xinh  đẹp. Không như thái tử Vũ Văn Thượng có mang theo khí khái anh tuấn tiêu  sái.

" Cô nương, cái này không thể nói được, làm sao có thể tùy  tiện đem vị trí phòng người khác cho ngươi biết chứ?" Chưởng quỹ hết  sức buồn bực, tiểu nha đầu này ở đâu mà đột nhiên tới đây, mở miệng ra  đã đòi biết số phòng của Hà Lăng Thiếu . Làm nghề này cũng có quy củ,  điều này thật sự không thể tiết lộ được. Trầm Vân vừa nghe như thế thì  mất hứng, khách điếm Lăng Nguyệt này là một cửa hàng của Trầm gia, vì  tránh tai mắt của mọi người nên Trầm Vân không có đem thân phận của mình  nói ra,

Sau đó Trầm Vân đột nhiên nghĩ ra một kế, hướng về phía  chưởng quỹ cười ngọt ngào:" Chưởng quỹ ta là nha đầu trong phủ của Hà  đại thiếu gia. Lão gia phái ta đến huyện Lăng Nguyệt chuyển lời thiếu  gia mau mau trở về phủ, nếu làm trễ nải, thì ta làm sao có thể báo cáo  kết quả với lão gia đây?" Nói đến chỗ này Trầm Vân bày ra bộ dạng ủy  khuất.

Chưởng quỹ rất là nghi ngờ, cô nương này thay đổi sắc mặt  không khỏi quá nhanh đi. Lần giải thích này rốt cuộc là thật hay giả?  Trầm Vân thấy mặt chưởng quỹ vẫn mang theo sự nghi ngờ, trong lòng đã  sớm hận đến ngứa ngáy rồi. Nếu không nói cho nàng vị trí, thì nàng đành  phải chờ thôi, nàng không tin cái vị Hà Lăng Thiếu đó không có đi ra  khỏi phòng. Ai, nàng lén lén lút tới Huyện Lăng Nguyệt, nhất đinh không  thể tiết lộ thân phận của chính mình được nha, phụ thân và mẫu thân vẫn  còn ở huyện Lăng Nguyệt nếu mà rơi vào tay hai người, nhất định sẽ xách  nàng về, nửa tháng cũng khỗng cho nàng ra khỏi cửa.

Người nằm  nghiêng trên ghế dựa rốt cuộc cũng đứng lên, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ,  ngày hôm nay hắn sẽ không cho người trong khách điếm mang cơm đến phòng,  Thái tử đã đi, bên trưởng công chúa cũng không có tin tức. Hà Lăng  Thiếu cười khổ một tiếng, bị trưởng công chúa để mắt tới đúng thật là  bất hanh của hắn. Để cuốn sách lên trên bàn, Hà Lăng Thiếu đứng đậy  chỉnh sửa lại cổ áo, rồi sau đó đẩy cửa phòng đi ra ngoài, chuẩn bị  xuống lầu ăn trưa.

Hà Lăng Thiếu không thể ngờ tới, một nữ tử  còn dung mãnh hơn so với trưởng công chúa đang kiên trì chờ đợi phía  dưới. Cũng không ngờ rằng từ đây mình bị cô nương này để mắt tới, càng  thêm không ngờ, cô nương này sẽ trở thành nương tử mình nâng niu ở trong  tay thương ở trong lòng. Sinh ra một giai thoại mới ở Nguyệt Tường  quốc.

Trầm Vân nhàm chán uống trà ở dưới lầu, khi thấy một nam  tử mặc xiêm y có thêu hoa văn rắn uốn lượn xinh đẹp như hoa đang thản  nhiên tử trên cầu thang đi xuống thì phút chốc mắt trợn to. Nàng tự nhận  là đã thấy qua rất nhiều nam tử tuấn mĩ, nhưng dáng vẻ này thì nàng  chưa nhìn thấy bao giờ. Bất kì từ ngữ nào để tán dương sắc đẹp của nữ tử  cũng có thể dùng trên người nam tử này, xinh đẹp kiều diễm ướt át như  những đóa hoa quá mức bình thường, thật là quá tà mị quá xinh đẹp rồi,  trong lòng Trầm Vân kích động bùm bùm như muốn nhảy ra ngoài vậy.

Từ  khi bước xuống cầu thang, Hà Lăng Thiếu cũng cảm thấy có một ánh mắt  nóng bỏng đang nhìn mình chằm chằm. Tướng mạo là do phụ mẫu cho, sinh ra  là nam nhân mà dung mạo lại có thể xinh đẹp hơn nữ tử, mỗi ngày Hà Lăng  Thiếu đều bị những ánh mắt khác thường như thế nhìn. Về sau thì đó cũng  trở thành thói quen, nhưng cảm giác hôm nay lại bất đồng....Theo trực  giác của mình, Hà Lăng Thiếu tìm được nơi phát ra ánh mắt, đó thế nhưng  mà lại là một bé gái chưa trưởng thành.

Tầm mắt Trầm Vân và Hà  Lăng Thiếu va chạm vào nhau, Trầm Vân chỉ cảm thấy trước mắt nở hoa.  Trong lòng hạ quyết tâm, nhất định phải nắm được nam nhân này vào tay.  Mí mắt Hà Lăng Thiếu giật giật trong vô thức, ánh mắt bé gái này quá mức  dọa người. Hazz, âm thầm thở dài trong lòng, Hà Lăng Thiếu quay đầu kêu  tiểu nhị tới gọi món ăn.

Lập tức, cảm giác ấm áp từ sau lưng đáng úp lại, một lát sau, tiếng nói mềm mại của bé gái truyền đến: "Phu quân ~~~"

Tiểu  nhị đứng một bên hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Hà Lăng Thiếu cũng  thay đổi. Thì ra nam tử này ngoài dánh vẻ yêu mị thì ngay cả nương tử  cũng là một bé gái.

Hà Lăng Thiếu quay đầu lại, kéo nữ oa đang  dính sát trên lưng mình xuống, sau đó xoa xoa đầu Trầm Vân: "Em nhỏ,  ngoan ngoãn về nhà đi." Tiểu nhị đứng bên cạnh lại khôi phục sắc mặt như  thường, cẩn thận suy nghĩ thấy cũng đúng, Hà đại thiếu gia xinh đẹp như  hoa, cái oa nhi này bị sắc đẹp hấp dẫn cũng là hợp tình hợp lý, đứa nhỏ  nào mà không thích bươm bướm nhiều màu sắc, và những sợi len hồng hồng.

"  Ngươi đừng có nhìn vóc người ta nhỏ, ta không phải con nít. Một năm nữa  ta làm lễ cập kê rồi." Khóe miệng Trầm Vân nhếc lên , trên mặt mang  theo nụ cười tươi rói. Nam nhân tuấn mĩ như thế này, tất nhiên là phải  lừa đến tay rồi. Ưm, đã thật lâu rồi nàng mới tìm được người thật sự  khiến nàng yêu thích. Diện mạo này thật khiến nàng kinh hãi mà, nếu nàng  mà lấy hắn thì có thể ngày ngày làm bạn cùng hắn, khẳng định ngày tháng  trôi qua sẽ rất sảng khoái.

Hà Lăng Thiếu thật sự là chưa bao  giờ gặp qua nữ oa nhi nào mà lớn mật như thế, ngoài mặt thì vô cùng ngây  thơ, nhưng những lời nói ra thì thật không giống những lời mà tuổi này  nên nói.

Trầm Vân nhìn gò má Lăng thiếu, trùng hợp là lúc này  ngoài cửa sổ ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt hắn, làm bộ dạng của hắn  như có tầng tầng vầng sáng xinh đẹp bao xung quanh, trong lòng Trầm Vân  cảm thấy nhộn nhạo, cứ như vậy xâm nhập vào trong lòng nàng. Nhìn đuôi  cặp lông mày dài kia còn nhếch lên. Những ngón tay thon dài trắng nõn  gần như trong suốt. Trầm Vân cúi đầu nhìn ngón tay của mình, umh, xem ra  thì không bằng. Không có trắng như Lăng thiếu, uh, cũng không có đẹp  như Lăng thiếu.

Hà Lăng Thiếu không nhìn Trầm Vân trực tiếp  hướng tiểu nhị phân phó:" Chuẩn bị ba món nhẹ cùng một chút thức ăn và  một bát cơm mang lên trên phòng cho ta, ta trở về phòng ăn."

Tiểu  nhị gật đầu liên tục, xoay người đi về phía phòng bếp. Hà Lăng Thiếu  đứng lên nhìn Trầm Vân một cái, sau đó liền đi lên lầu, Trầm Vân lập tức  đi theo sau hắn đi lên trên lầu.

"Nữ oa nhi, ngươi theo ta làm  gì, nhanh về nhà đi." Dù sao thì cũng chỉ là con nít, Hà Lăng Thiếu cũng  không thể lớn tiếng khiển trách.

Trầm Vân sờ sờ cái ót, rất là  ngây thơ vô tội nói:" Ta đói bụng, muốn ăn cơm. Sau khi ăn cơm xong ta  đi liền. Ngươi kêu ta là Vân nhi đi, gọi nữ oa nhi thật là khó nghe." Hà  Lăng Thiếu không biết nên trả lời như thế nào, ngày hôm nay là ngày gì,  đáng ra hắn không nên ra ngoài, nên ở trong phòng đọc sách.

Không  thể làm gì khác, Hà Lăng Thiếu chỉ đành phải đồng ý để Trầm Vân theo  hắn đi vào phòng ăn cơm. Trong lòng Trầm Vân hết sức vui vẻ, thiếu chút  nữa là nhảy dựng lên. Về sau này hắn mới biết mình bị chơi xỏ, cô nương  này không chỉ muốn cùng hắn ăn cơm mà còn muốn ngủ cùng hắn. Hắn đi đến  chỗ nào nàng đi theo chỗ đó, cứ quấn lấy hắn bỏ rơi không được. Hà Lăng  Thiếu cũng không biết rằng, một ngày nào đó cô nương nhỏ bé này đột  nhiên biến mất, trong lòng hắn trở nên trống trải, chỉ đành tự mình đi  Trầm gia bắt nha đầu đó trở về. Chỉ là khi đó Trầm Vân không hề là một  đứa bé nữa mầ là một nữ tử đã qua lễ cập kê, hơn nữa đã là đóa hoa bị  hái xuống.

Bên trong phòng.

Trên bàn để ba món thức ăn  nhẹ cùng một bát cơm, Hà Lăng Thiếu thở dài, đem chén cơm bỏ xuống trước  mặt Trầm Vân " Ăn đi, ăn xong về nhà." Trầm Vân chu mỏ, lắc đầu một  cái, mắt mở to hướng về phía Hà Lăng Thiếu liều mạng chớp chớp:" Ngươi  đút ta ăn đi." Giọng ra lệnh, cái oa nhi này cũng cho hắn thật nhiều '  kinh hỉ' đi, Hà Lăng Thiếu cảm thấy đầu mình đau từng đợt, nhíu mày.

"Ô,  ngươi nhức đầu? Ta xoa bóp giúp ngươi." Trầm Vân thấy được thời cơ, vọt  một cái đứng dậy, nhanh chóng đi đến sau lưng Hà Lăng Thiếu . Không để ý  đến ngăn cản của hắn, tay nhỏ bé đặt trên đầu hắn. Xoa bóp lúc nặng lúc  nhẹ, Hà Lăng Thiếu thở dài, không thể không thừa nhận, nha đầu này xoa  bóp rất thoải mái.

Tròng mắt Trầm Vân xoay chuyển quanh, nàng  nên tiếp tục giả vờ thuần khiết, ngốc ngốc. Như vậy mới có thể đến gần  Hà mỹ nhân, Trầm Vân càng nghĩ càng thấy kích động. Hà đại mỹ nhân ngươi  liền ngoan ngoãn theo bản tiểu thư đi thôi.

" Được rồi, ngươi  ngồi xuống ăn cơm đi." Hà Lăng Thiếu quay lại bắt được tay Trầm Vân,  Trầm Vân nảy ra ý hay. Khóe miệng khẽ nhếch, dựa theo sức lực của Hà  Lăng Thiếu ngã ở trong ngực hắn. Hà Lăng Thiếu vội đẩy Trầm Vân ra, Trầm  Vân lại cố ý ôm chắt lấy hông hắn. Đầu vùi sâu vào trong ngực hắn, ừm,  trên người hắn rất thơm. Trầm Vân hung hăng hít vào, thân thể Hà Lăng  Thiếu cứng đờ, hắn chưa bao giờ gặp nữ nhi như thế này. Sắc tâm che  trời, Hà Lăng Thiếu nhíu mày một cái, tướng mạo của hắn là phụ mẫu cho,  xinh đẹp đến yêu nghiệt thế này, làm gì có nam tử nào muốn thế chứ. Hiện  tai ngay nữ oa cũng đều muốn bò lên mình, đúng là không ổn.

"  Thân thể ngươi thơm quá." Trầm Vân từ trong ngực Hà Lăng Thiếu đứng dậy,  chớp chớp đôi mắt to cẩn thận nhìn hắn. Rồi đưa tay điểm điểm môi hồng  của Hà Lăng Thiếu , vô cùng ngu ngốc mở miệng:" Môi của ngươi thật hồng,  là dùng cái gì vẽ lên sao?"

Khụ khụ, Hà Lăng Thiếu ho khan một  hồi, Trầm Vân liên tục vỗ lưng cho hắn, thuận tiện ở sau lưng hắn sờ  loạn từ trên xuống dưới, ừ thật không tệ, lưng thật thẳng. Mặc dù dáng  vẻ đẹp hơn nữ tử, nhưng thể cốt tráng kiện như một nam tử.

" Đứa  nhỏ này, từ nơi nào học được cái này." Hà Lăng Thiếu giữ lấy tay Trầm  Vân lạnh lùng mở miệng. Trầm Vân nhất thời không hiểu rõ tính của hắn,  đơn giản là trề môi, oa một tiếng khóc lên, đôi tay đánh lên lồng ngực  Lăng thiếu:" Ngươi, ngươi, bắt nạt ta." Ừ lồng ngực hắn sờ cảm giác  không tệ.

" Ngươi đừng khóc." Tay chân Hà Lăng Thiếu luống cuống  cả lên, nếu mà bị Vũ Văn Thượng nhìn thấy, khẳng định là cười nhạo chết  hắn.

Trầm Vân kéo ống tay áo Hà Lăng Thiếu qua, lau hết nước  mắt nước mũi lên đó. Hà Lăng Thiếu chỉ có thể mặc cho xiêm y tinh xảo  của mình bị làm cho vô cùng hỗ loạn bẩn thỉu.

" Ngươi ôm ta một  cái ta liền không khóc nữa. Ở nhà không có ai chơi với ta, ngươi chơi  với ta có được hay không?" Trầm Vân rốt cuộc ngừng khóc, khóe mắt mang  theo nước mắt chưa khô ,điềm đạm đáng yêu nhìn Lăng thiếu.

" Không được."

Vừa  dứt lời, Trầm Vân một lần nữa oa lên một tiếng khóc lớn. Hà Lăng Thiếu  cảm thấy thật nhức đầu, không còn cách nào đành phải khuất phục Trầm  Vân, rất là bất mãn gật đầu một cái.

Cứ như thế, Hà Lăng Thiếu  bước lên một "con đường không lối về" vô hạn. Từ đó Trầm Vân liền ỷ lại  vào hắn, hắn đi đến đâu Trầm Vân đi đến đó. Từ huyện Lăng Nguyệt đến Ngũ  Lĩnh huyện, từ Nguyệt Tường quốc đến Đại mạc quốc. Tin tức nhị tiểu thư  Trầm gia mất tích, truyền đến tai Trầm Quân, Trầm Quân vẫn lạnh lùng hờ  hững như thế, chỉ có Thang Viện là cực kì lo lắng. Nữ nhi ngây thơ như  vậy, lại chưa làm kê lễ, bây giờ lại mất tích, vậy phải làm thế nào đây.  Trầm Quân vỗ vỗ vai kiều thê, nói nữ nhi nhà mình đi gieo họa cho người  khác thật là chuyện tốt, mình không cần phải lo lắng.

Lời này  của Trầm Quân rất đúng, thật sự là không cần lo lắng. Khi Thang Viện  biết được khuê nữ nhà mình cùng đệ nhị mỹ nam của Nguyệt Tường quốc Hà  Lăng Thiếu đi du sơn ngoạn thủy, thấp thỏm trong lòng cuối cùng cũng  buông xuống. Sau khi Bạch Ngữ Mặc biết được, dở khóc dở cười, Vân nha  đầu này thật sự là háo sắc mà.

Ngũ Lĩnh huyện, trên núi Ngũ  Lĩnh, một ngôi nhà lá giữa rừng trúc xanh tươi, trước nhà lá có một cô  nương hoạt bát ngây thơ đang ngồi trên ghế gỗ, nhìn những chú gà con  đang ăn trong chuồng. Nghe tiếng ken két của cổng thì cô nương lập tức  đứng lên, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng đi đến đỡ củi cho nam tử, nâng  tay áo lâu mồ hôi cho hắn. Nam tử mặc quần áo bình thường, nhưng gương  mặt không phải của người phàm tục. Một cái nhăn mày một nụ cười đều đẹp,  đặc biệt đôi lông mày nhếch lên cực kì quyến rũ, thật sự so với nữ tử  còn mĩ lệ hơn. Nếu như là nữ nhi, thì nhất định là thiên hạ đệ nhất mỹ  nhân.

" Phu quân, chàng mệt rồi, ta giúp chàng bỏ củi xuống."  Trầm Vân nâng lên khuôn mặt tươi cười, tay hướng đến sau lưng Lăng  thiếu. Hà Lăng Thiếu xoay người một cái, tránh thoát khỏi tay nàng, đem  bó củi đặt ở chuồng gà bên cạnh. Trầm Vân trừng to hai mắt, hừ, lại bị  hắn tránh được. Không có gì, hôm nay nàng đã chuẩn bị tốt thuốc, Hà Lăng  Thiếu , hôm nay nhất định phải chiếm được tiện nghi của ngươi.

Mấy  tháng ở chung, Hà Lăng Thiếu đã sớm thăm dò tính tình Trầm Vân. Ngoài  mặt thì cực kì hoạt bát đáng yêu, trong đầu thì rất là tà ác. Ngàn vạn  lần không thể bị khuôn mặt của nàng mê hoặc, đừng cho nàng là một cái oa  nhi cái gì cũng không biết, thật ra, so với những cô gái bình thường  nàng còn hiểu biết hơn rất nhiều. Nhưng vẫn không chịu được, cô nương  này cứ đi theo mình, lại còn mở miệng là kêu phu quân, bỏ rơi cũng bỏ  rơi không được.

Đến bây giờ, Hà Lăng Thiếu cũng không có biết nữ oa nhi đang quấn lấy hắn đó là nhị tiểu thư của Trầm gia. Trầm Vân.

" Phu quân chàng đi làm cơm sao? Ta đi chuẩn bị rượu, buổi tối hôm qua còn một chút."

Hà  Lăng Thiếu nghe thấy rượu hôm qua, chợt giật mình. Buổi tối hôm qua nha  đầu này không ngừng chuốc rượu hắn, rót cho hắn uống nhiều hơn nữa,  thần trí cũng trở nên mơ hồ. Khi trời sáng, phát hiện ra toàn thân mình  trần trụi, mà nha đầu này lại ăn mặc chỉnh tề đứng trước giường nhìn hắn  cười. Mặc dù tướng mạo của hắn khiến cho mọi người tưởng nhầm là hoa  hoa đại thiếu gia, nhưng hắn giữ mình hết sức trong sạch, trừ mẫu thân  cùng muội muội, còn những nữ nhân khác hắn luôn một mực tránh còn không  kịp.

Trầm Vân nhón chân lên vỗ vỗ lưng Hà Lăng Thiếu " Yên tâm  ta sẽ không làm gì chàng đâu. Chuyện tối hôm qua là lỗi của ta, chính  chàng uốn rượu say, rồi cởi xiêm y, ta không ngăn cản nổi. Rượu hôm qua  uống còn dư lại cũng không nhiều, chàng nhất đinh sẽ không say."

Tròng  lòng Trầm Vân cười hắc hắc, rượu còn rất ít, ngươi sẽ không say, nhưng  nàng đã chuẩn bị sẵn một gói thuốc bột. Hà Lăng Thiếu , ta muốn sờ thử  cái kia của ngươi, xem một chút nó dài bao nhiêu, thô cỡ nào. (chỗ này  sẽ có hai xưng hô khác nhau nhé, khi chị nghĩ trong lòng thì là ngươi,  khi xưng hô ra miệng thì là chàng) Trong sách có nói, căn cứ vào vật kia  dài ngắn, lớn nhỏ thế nào thì có thể đánh giá năng lực của người đàn  ông về phương diện kia. Không biết Hà Lăng Thiếu thuộc loại nào, nhìn bộ  dáng dịu dàng, ưm, hy vọng trung đẳng là tốt rồi, nàng cũng không có  cầu thượng đẳng, đoán chừng thượng đẳng nàng cũng không có chịu nổi.

Trầm  Vân cũng chưa có làm lễ cập kê, Hà Lăng Thiếu cũng đã hơn hai mươi  tuổi. Tuổi của hai người cũng không phải chỉ chênh lêch một chút xíu,  huống chi còn có một trưởng công chúa.

Trong hoàng cung.

Khuôn  mặt xinh xắn của Vũ Văn Thương Tú nhíu lại, hàm răng nghiến chặt. Đôi  tay nắm thật chặt, cung nữ đứng một bên nơm nớp lo sợ, mấy ngày qua công  chúa thường xuyên nổi giận cũng là vì đại thiếu gia của Thừa Tướng - Hà  Lăng Thiếu, mỗi lần bị đánh cũng chính cung nữ các nàng mà thôi.

"  Nhìn cái gì, cảm thấy ta đáng thương có phải hay không?" Vũ Văn Thương  Tú hung hăng vỗ bàn, Hà Lăng Thiếu tại sao lại đối xử với nàng như thế,  nàng là công chúa, công chúa duy nhất của Nguyệt Tường quốc, phụ hoàng  che chở trên tay, mẫu hậu bảo vệ trong ngực. Chưa bao giờ nàng lại chịu  uất ức như thế. Hà Lăng Thiếu ngươi lại cùng một nữ oa chưa làm kê lễ  dây dưa không rõ, chuyện này truyền đến trong cung tất cả mọi người đều  biết, một chút thể diện nàng đều không có. Trầm Vân, nhị tiểu thư của  Trầm gia, đường muội của Trầm Lạc. Ha ha, Trầm Lạc không phải là đang ở  trong Huệ Minh cung sao, nữ nhân Trầm gia đều không phải là đồ tốt, nàng  tuyệt đối không để nữ nhân như vậy lên làm Thái Tử phi.

" Đi  phủ thừa tướng, ta muốn xem nha đầu Hà Oánh như thế nào. Lần trước vào  cùng, toàn thân nàng lên sởi. Bổn cung xem xem nàng có tốt hay không. Vũ  Văn Thương Tú hất tay áo lên, lập tức đi về phía phủ Thừa Tướng.

Cung nữ ở bên cạnh biết công chúa muốn đi phủ Thừa Tướng tạo áp lực, buộc Hà đại thiếu gia phải trở về kinh.

So  với không khí khẩn trương ở Hoàng cung, trong nhà lá ở trên núi Ngũ  Lĩnh đang diễn ra một màn hương sắc tươi đẹp. Trầm Vân mặt cười xấu xa  đang vô lực nằm hừ hừ trên giường, Hừ, thuốc tốt nha, hiệu quả tốt lắm.

Trầm  Vân nhẹ nhàng cười một tiếng, ngay sau đó bò lên giường. Đặt mông ngồi  bên cạnh hông Lăng thiếu, chân mày Hà Lăng Thiếu nhất thời nhíu lại,  thân thể Trầm Vân cúi xuống, tay nhỏ bé ở trên mặt Hà Lăng Thiếu chậm  rãi vuốt ve, từ lông mày đến mắt rồi đến mũi, cuối cùng đi đến cánh môi  mềm mại, Trầm Vân liếm liếm môi, môi mềm mại như vậy sờ lên thật tốt,  nếu mà hôn lên, chắc hẳn cảm giác cực tốt.

Nghĩ như thế nào Trầm  vân liền làm như thế. Cúi đầu pụp một phát dính vào môi Lăng thiếu. Đưa  cái lữa liếm một vòng cánh môi hắn. Tay cũng không ngừng ở trên thân  thể vuốt ve.

Ưm, Trầm Vân bị đau. Ngay sau đó không thể tin được  trợn mắt, nhìn Hà Lăng Thiếu luôn tránh mình như mãnh thú thế nhưng lại  chủ động hé môi, còn xấu xa cắn môi nàng.

Đúng lúc này Hà Lăng  Thiếu mở mắt ra, tầm mắt vừa vặn đụng tầm mắt Trầm Vân, trong lòng Trầm  Vân run lên bần bật, đôi môi mọng nước đôi mắt đắm đuối đưa tình nhìn  mình, xiêm áo rộng mở để lộ da thịt trắng nõn như ngọc. Xinh đẹp cực kì,  Trầm Vân không tự chủ được nuốt nước miếng.

" Vân nhi...." Thân  thể nam tử khẽ rung, đôi môi đỏ mọng. Thanh âm ôn nhuận như nước chảy  vào trong lòng Trầm Vân. Sắc tâm của nàng chợt động, hạ thấp thân thể  xuống, hôn lên mặt Lăng thiếu. Mặt mày rồi đến đôi môi đỏ mọng, không bỏ  qua một chỗ nào. Trong đầu Trầm Vân ong ong, những gì trong sách vẽ  cuối cùng hôm nay nàng cũng có thể lĩnh hội được một chút.

" A "  Trầm Vân kêu khẽ một tiếng, Hà Lăng Thiếu đã đem mình đặt dưới thân  thể, nhìn hắn ngồi ở trên người mình nhếch khóe miệng, mắt dài nhỏ híp  lại. Mặt Trầm Vân vọt đỏ bừng. Quả nhiên, thuốc kia không có tệ, khi  quay lại phải thưởng tiền cho chưởng quỹ kia mới được.

" Cái  tiểu nha đầu nhà ngươi, không quay về nhà cứ quấn lấy ta làm gì?" Hà  Lăng Thiếu cảm thấy choáng vàng, thân thể rất nóng, có cảm giác như đang  nằm mơ.

" Đương nhiên là coi trọng ngươi, Hà Lăng Thiếu chờ ta  đi. Qua một năm nữa ta làm kê lễ rồi, đến lúc đó rồi ngươi cưới ta đi."  Trầm Vân nâng lên khuôn mặt tươi cười, trên mặt hồng hồng nổi bật trên  làn da trắng.

" Cưới ngươi? Tuổi ta so với ngươi chênh lệch quá lớn, không được."

Trầm  Vân trơ mắt nhìn Hà Lăng Thiếu sau khi nói xong nằm vật xuống, còn té ở  trên bụng nàng, tiếng hít thở nhẹ nhàng truyền đến. Trầm Vân nhất thời  cảm thấy hận, giống như mèo cào trên giường, chưởng quỹ gạt người, thuốc  này rõ ràng là làm cho nam tử không kìm lòng được, mới vừa rồi sắc mặt  Hà Lăng Thiếu đỏ bừng tưởng rằng hiệu nghiệm. Ai ngờ không lâu lắm lại  ngủ thiếp đi.

Lúc này Trầm Vân nào có biết, chưởng quỹ nhìn vóc  người nhỏ nhắn của nàng, thuần phác đáng yêu. Nào dám chân chính bán  thuốc cho nàng, a, tướng mạo hại chết người.

-----

Tác giả có lời muốn nói: Trầm Vân khí tiết của ngươi mất hết rồi.

Lăng thiếu: Nàng căn bản sẽ không chơi như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store