Chương 93
Chương 93
Buổi đàm phán ở Liên Hoa Ổ vừa kết thúc. Bên này, Ngụy Anh đã tới, Giang Trừng bảo môn sinh cho hắn vào.
Nhìn Ngụy Anh nghênh ngang đi tới, phía sau có Lam Trạm nhắm mắt đi theo, mặt Giang Trừng hơi nhăn, nói giọng châm chọc: "Khách quý khách quý, sao lại nhớ tới chỗ ta?"
Ngụy Anh vén áo bào ngồi xuống, mỉm cười: "Ta trở về thăm ngươi, không được sao?"
Giang Trừng đường hoàng ngồi xuống, cũng mỉm cười: "Ta thì có cái gì tốt? Hiện tại ta tác oai tác phúc ở Vân Mộng, hoành hành bá đạo, chỉ sợ người hiệp nghĩa như ngươi nhìn không quen, lại muốn đi bảo vệ cái này cái kia."
Ngụy Anh ngạc nhiên nói: "Thì ra ngươi biết hiện tại thanh danh ngươi không tốt, tính tình rất tệ đó nha."
Giang Trừng hừ lạnh: "Thanh danh tính là gì? Ai cũng biết sợ ta là được. Ngươi tới đây làm gì, nói thẳng, đừng làm bộ làm tịch."
Ngụy Anh chớp chớp mắt: "Ta thật sự chủ muốn trở về thăm ngươi, ta nhớ đệ đệ cũng không được sao?"
Giang Trừng bị lời nói của hắn kích thích đến lạnh sống lưng: "Hiện tại ta bề bộn nhiều việc, không có thời gian chiêu đãi ngươi."
Ngụy Anh da mặt cực dày: "Không cần ngươi chiêu đãi ta, ta cùng Hàm Quang Quân sẽ tự lo liệu."
Giang Trừng cười lạnh: "Ngươi thật sự không coi mình là người ngoài? Ngươi cho rằng Liên Hoa Ổ này vẫn là Liên Hoa Ổ năm đó sao? Ta vẫn là ta năm đó sao? Miếu của ta nhỏ, không chứa nổi hai tôn đại phật các ngươi."
Ngụy Anh nói: "Đương nhiên ta biết ngươi không phải là ngươi năm đó. Ta về nhà mẹ đẻ nhìn chút cũng không được sao? Ta thật sự không quen ăn đồ Cô Tô, toàn là mấy món ngọt nhè nhẹ. Đúng rồi, phòng của ta còn ở đây không?"
Ngụy Anh mặt dày cực hạn, Giang Trừng đành mặc kệ hắn, dặn dò môn sinh: "Chuẩn bị cho bọn họ một gian phòng khách đi."
Ngụy Anh lại lấn lướt: "Bây giờ có còn ăn lẩu ngoài trời được không?"
Giang Trừng tức giận: "Không được, ta ngại mùi khói lửa, cấm rồi. Phàm là những gì ngươi thích, ta đều cấm hết, ngươi thấy mất hứng thì cút về Cô Tô đi."
Ngụy Anh còn muốn nói nữa, Giang Trừng cũng đã phất tay áo rời đi, hắn liền đi thương lượng với Lam Trạm: "Nhị ca ca, Giang Trừng không cho chúng ta ăn, chúng ta tự nấu lẩu ăn đi. Ngươi còn chưa nếm thử mùi vị tôm cá của Vân Mộng Trạch đúng không. Phải vớt tôm cá lên ăn mới được, đêm nay chúng ta ăn đi."
Giang Thu Bạch đứng gần đó lặng lẽ nhắc nhở: "Ngụy tiên sinh, hiện tại Liên Hoa Ổ cấm tự ý nhóm lửa nấu cơm ở trường tập."
Ngụy Anh mặt không đổi sắc: "Vậy chúng ta đến bến tàu nấu, tiện câu cá câu tôm luôn, hái sen làm nước ngó sen, ta sẽ đi mua gia vị."
Giang Thu Bạch bất đắc dĩ: "Hiện tại trên bến tàu cũng không được câu cá câu tôm."
Ngụy Anh tươi cười không thay đổi, kéo tay áo Lam Trạm: "Ngươi nói cái gì cơ? Ta không nghe rõ, Lam Trạm chúng ta đi thôi, ha ha ha, đi câu cá thôi."
Giang Thu Bạch bất đắc dĩ lắc đầu. Phong cách của Giang Trừng và phụ thân hắn đúng là ngược nhau. Giang Phong Miên tiêu sái hiệp nghĩa giúp người làm việc thiện, Giang Trừng kiêu ngạo ương ngạnh lạnh lùng nghiêm khắc. Giang Phong Miên không câu nệ tiểu tiết, thập phần khoan dung đối với môn sinh. Giang Trừng thì thiết lập khuôn sáo, quản thúc môn sinh nghiêm ngặt.
Giang Phong Miên dung túng cho người bán hàng rong bày sạp ở cửa Liên Hoa Ổ kiếm tiền từ môn sinh, cũng cho phép thuyền đánh cá phụ cận cập bến ở cửa Liên Hoa Ổ để giao dịch, khiến cho Liên Hoa Ổ giống như phố xá sầm uất. Giang Trừng ngại ầm ĩ, lại ngại hình ảnh khó coi, liền đuổi hết người bán hàng rong và thuyền đánh cá đi, Liên Hoa Ổ chính thức trở thành tiên phủ uy nghiêm không thể xâm phạm của Vân Mộng Trạch.
Giang Phong Miên không thích chiêu mộ khách khanh hay gia tộc phụ thuộc, Giang Trừng lại chiêu mộ vô số thủ hạ cùng gia tộc phụ thuộc, nghe hắn điều khiển. Giang Phong Miên không thích tranh địa bàn của người khác, Giang Trừng thì hết lần này tới lần khác làm bá chủ Lưỡng Hồ Tây Nam. So với ngày trước, địa bàn Giang thị ở trong tay hắn phải rộng lớn hơn mười lần, diện tích Liên Hoa Ổ cũng phải khuếch trương ước chừng gấp mười lần so với lúc trước, là tiên phủ lớn thứ ba sau Kim Lân Đài và Bất Tịnh Thế.
Tóm lại, là tất cả đều đối nghịch với phụ thân hắn.
Buổi tối hôm đó, Giang Trừng xem xét xong hồ sơ dài dằng dặc của Ngũ Tiên Giáo, cùng vài thuộc hạ bàn bạc sự tình, rồi đi tới đài quan sát Liên Hoa Ổ hóng gió.
Xa xa nhìn thấy một ánh lửa trên bến tàu, tiếng hi hi ha ha rất náo nhiệt. Một đám người tụ tập quanh đống lửa, nhìn kỹ đều là môn sinh Giang thị mặc áo tím, lại nhìn thấy hai người bị vây quanh ở giữa, không phải Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ thì là ai? Thái dương hắn hơi co rút, biết Ngụy Vô Tiện đến thể nào cũng gây ra cảnh tượng om sòm.
Đêm Ngụy Anh tới, bày một bếp lò than ngay tại bến tàu trước Liên Hoa Ổ, châm một cái nồi lớn, nấu lẩu.
Bên cạnh đặt một cối xay đá nhỏ, dùng để ép nước củ sen, Lam Vong Cơ an vị ở một bên câu cá câu tôm cho hắn. Từ trong nồi bay ra từng đợt mùi thơm tươi ngon, hoà quyện cùng rượu sen hoa quế say lòng người, theo gió bay đi xa xa.
Môn sinh tuần tra cũng không dám quản hắn, lại có vài môn sinh trẻ tuổi ngửi thấy mùi vị thoang thoảng, thò đầu nhìn qua cửa. Ngụy Anh thấy bọn họ, lớn tiếng nói: "Các con, có đói bụng không? Có muốn tới ăn khuya không? Lại đây lại đây, muốn ăn thì vào ăn."
Mấy đứa còn nhỏ tuổi thiếu định tính, vừa muốn ăn, lại sợ Ngụy Anh, càng sợ Giang Trừng, có một người lắp bắp nói: "Cái này... Di Lăng lão tổ tôn thượng đại nhân, Liên Hoa Ổ cấm nhóm lửa nấu cơm ở bến tàu, cũng không phép cho bày sạp."
Ngụy Anh dở khóc dở cười: "Cái gì mà Di Lăng lão tổ tôn thượng đại nhân thế? Không thấy khó đọc quá sao? Các ngươi biết gia huấn Giang thị có gì không?"
Một thiếu nữ đáp: "Đương nhiên là biết, biết rõ là không thể, mà vẫn cứ làm."
Ngụy Anh uống một ngụm rượu hạt sen, nói: "Thế thì không phải tiện lắm sao? Ta đây đang quán triệt gia huấn Giang thị đó nha, không cho nhóm lửa ta cứ nhóm."
Lý lẽ vặn vẹo của Ngụy Anh làm cho xấp nhỏ nghẹn họng, ngay cả Lam Trạm cũng cười nhạt.
Thiếu niên kia lại nói: "Nếu bị phát hiện, sẽ bị sét đánh."
Một thiếu niên khác vỗ đầu hắn, nói: "Ngươi thật là ngốc, Ngụy tiền bối làm sao lại sợ tiên lôi?"
Ngụy Anh lắc đầu: "Sợ sợ sợ, ta sợ chứ? Nhưng mà có bị sét đánh ta cũng muốn ăn lẩu, cái này gọi là 'khi còn sống không quản hậu sự, sống được ngày nào hay ngày đấy'. Năm đó không biết tông chủ các ngươi đã thu xác cho ta mấy lần."
Hắn huých cánh tay Lam Trạm, nói: "Ngươi còn nhớ không, Hàm Quang Quân?"
Lam Trạm thản nhiên đáp: "Nhớ."
Chúng thiếu niên thiếu nữ nghe hắn nguỵ biện một phen, hi hi ha ha cười thành một tràng, đều nghe nói Ngụy Vô Tiện rất đáng sợ, không ngờ hắn lại thú vị như thế.
Ngụy Anh lại nói: "Các ngươi cũng thật là đáng thương, khi còn bé Giang Trừng không ít lần nấu lẩu nướng ếch ngoài trời, còn cần phải có nhiều người khung cảnh náo nhiệt ăn mới ngon. Sao đến khi lớn rồi lại không cho đám tiểu bối làm nữa? Đến đây đến đây, Giang Trừng có định đánh các ngươi thì ta đứng ra chịu thay các ngươi là được, đến ăn đi."
Nghe Ngụy Anh một phen xúi giục, nồi lẩu thơm lừng lại thật sự mê hoặc lòng người. Lúc này, có một thiếu niên lấy can đảm nói: "Chết thì chết, ta chịu không nổi nữa. Ngụy tiền bối, ta biết bắt ếch, ta đi bắt giúp ngươi!"
Có một người đầu têu, những người khác cũng chậm chạp bước ra khỏi cửa lớn, xúm lại bên cạnh Ngụy Anh và Lam Trạm quanh nồi lửa, bọn họ cũng đục nước béo cò, câu cá chơi chim, giờ phút này đều đã lộ ra diện mạo thật.
Có hai người kỹ năng bơi tốt, cởi ngoại bào ra xuống nước bắt mấy con ếch đồng mập mạp lên, chọc cho hai nữ hài tử má đỏ bừng quay lưng lại.
Mọi người xếp bằng ngồi trên mặt đất, vây quanh bếp lửa nói chuyện trên trời dưới đất, hành tửu lệnh hoa tửu quyền, rất vui vẻ. Lam Trạm vẫn không nói lời nào, chỉ ở bên cạnh giúp Ngụy Anh câu cá thêm than.
Trong lúc vui vẻ, Ngụy Anh nói không ít chuyện của Giang Trừng khi còn bé, còn vạch trần một ít chuyện xấu hổ khi còn trẻ của bọn họ.
Như là bọn họ đi trộm con lợn rừng, bị lợn rừng trong núi điên cuồng đuổi theo cả một đường, hoặc là chọc tổ ong vò vẽ, bị ong vò vẽ đuổi phải nhảy xuống sông, khiến đấm thiếu niên bật cười.
Một thiếu niên cười nói: "Hiện tại tông chủ thật là hung dữ, nhưng không ngờ trước kia cũng thích chơi đùa như vậy."
Ngụy Anh lấy quạt quạt ra: "Ai mà chưa từng làm trẻ con chứ, đúng rồi, mấy năm nay Giang Trừng thích làm gì?"
Thiếu niên kia uống chút rượu, lá gan cũng lớn hơn, nói: "Tông chủ thực sự không thú vị tí nào, ngoại trừ đêm săn đi vây săn, thì chính là bắt kẻ tu luyện quỷ đạo về tra tấn, dần dà, đều thành sở thích, ngoài ra còn có giúp đỡ Kim tiểu tông chủ. Gần đây, tông chủ lại bắt rất nhiều người về, mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng quất roi thảm thiết trong địa lao, hình như đều là người của Ngũ Tiên Giáo."
Ngụy Anh nhớ Ngũ Tiên Giáo chính là dã giáo cướp bóc bọn họ ở Hoàng Thạch, Lam Hoán ném những người này cho Giang Trừng. Giang Trừng thích tra tấn, thủ đoạn nghiêm khắc, khó trách lại nói sợ hắn sẽ nhìn không quen.
Hắn cũng mặc kệ chuyện này, lại hỏi: "Vậy sao? Ta nghe nói hắn bị liệt vào sổ đen xem mắt của người ta, chuyện là thật sao? Có chuyện gì hay không? Mọi người nói chút xem."
Mấy đứa nhỏ nghe xong thì có chút ấp úng, Ngụy Anh lại giật dây bọn họ: "Ta đã nói nhiều như vậy rồi, các ngươi cũng nói cho ta biết đi, ta sẽ không nói ra ngoài đâu."
Một thiếu nữ tính tình cởi mở rốt cục nói: "Thật ra cũng không có gì là không thể nói, tông chủ luôn luôn giữ mình trong sạch, vừa không mập mờ nữ tu, vừa không dây dưa với hoa nương, cũng không có sở thích gì xấu. Tướng mạo gia thế đều là thượng giai, theo lý mà nói, hẳn sẽ là đối tượng thành hôn tốt trong tiên môn vọng tộc, khó tránh khỏi có lịch đi xem mắt dày. Chỉ là qua vài lần, thái độ của tông chủ đều không tốt, huống hồ còn tự dưng thoái hôn người khác, tất nhiên sẽ gây ấn tượng xấu cho các cô nương."
Ngụm rượu hoa quế trong miệng Vô Tiện suýt nữa phun ra: "Từ hôn? Ngươi nói, Giang Trừng đã từng định hôn á? Sao ta chưa từng nghe nói qua?"
Thiếu nữ kia nói: "Ta nghe tỷ tỷ trong nhà kể, tông chủ và vị Ngu Tiên Xu kia có quan hệ không tệ, nhưng đó đều là chuyện hơn mười năm trước."
Thiếu nữ kia đem chuyện Giang Trừng từ hôn Ngu Thanh Loan ra tỉ mỉ kể lại một lần, lại đa sầu đa cảm thở dài: "Bị từ hôn chung quy không phải là chuyện vẻ vang gì, Giang thị Ngu thị cũng không phép cho người ngoài nghị luận, qua thời gian dài, người biết chuyện này cũng sẽ ít đi. Tu tiên giới có câu:" Giang trung vô ngư, mi sơn mộng đoạn, thanh loan cô ảnh, tịnh đế liên tán", chiếu rọi ân oán giữa Vân Mộng Giang thị và Mi Sơn Ngu thị, cho tới hôm nay vẫn không thể hóa giải.
Ngụy Anh hỏi Lam Trạm: "Ta chết mười ba năm, trong lúc đó còn xảy ra chuyện này sao? Lam Trạm, ngươi có nghe qua chưa?"
Lam Trạm nói: "Có nghe qua."
Ngụy Anh có chút ấn tượng với Ngu Thanh Loan, chỉ nhớ rõ đó là một thiếu nữ kiều diễm tuyệt trần, luôn ăn mặc một thân bích sắc sa y, gió thổi tay áo phất phơ, phiêu phiêu như tiên tử, có điều tính cách hơi kiêu căng tùy hứng, trước kia gặp bọn họ cũng toàn phớt lờ.
Hắn lại hỏi tiểu nữ tu kia: "Tỷ tỷ nhà ngươi cùng Ngu tiên muội có quan hệ không tệ, vậy ngươi có biết vì sao Ngu tiên muội bị từ hôn hay không?"
Tiểu cô nương kia đang muốn nói chuyện, vừa ngẩng đầu lại như nhìn thấy hung thú tà quấy, "A" một tiếng. Ngụy Anh nghe được sau lưng truyền đến thanh âm lạnh lẽo: "Ngươi muốn biết, trực tiếp tới hỏi ta có phải hơn không?"
Chúng thiếu niên đang vui chơi giải trí hi hi ha ha nghe thấy tiếng, vội vàng thu lại nụ cười, ngồi thẳng dậy, thấy chủ nhân Liên Hoa Ổ một thân áo tím, âm trầm đứng ở sau lưng Ngụy Anh.
_________
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store