ZingTruyen.Store

Thái Âm Kỷ (Q1-Q3)

Chương 85

Delulug


Chương 85

Thứ tìm được ở Bán Lạc Viên, liên kết với bùa khu thi mà Kim Chuẩn sử dụng, gần như đã tiết lộ Kim Quang Vũ chính là người ẩn sau lưng kia, dường như tất thảy đều đã có thể kết luận.

Nhưng Kim Lăng cảm thấy không đúng lắm, Kim Quang Vũ không có thực quyền ở Kim Lân Đài, loại bỏ hắn đi đối với Kim Lân Đài mà nói thực sự là không đau không ngứa, người lại còn mất tích rồi. Nhưng Kim Lăng bức thiết phải cho Nhiếp Hoài Tang một công đạo, Lam Hi Thần bên kia cũng phải cho Nhiếp Hoài Tang một công đạo.

Hơn nữa, Kim Quang Vũ còn đang bị tình nghi trộm cắp bí thuật của Cô Tô Lam thị.

Thuyền của Kim thị hiện tại khắp nơi thủng lỗ chỗ.

Kim Lăng thậm chí còn thấy vài phần may mắn, trộm đồ của Lam gia, mà Lam Hi Thần sẽ nể mặt Kim Quang Dao, không truy cứu chuyện này.

Để ổn định đại cục, Kim Lăng chỉ có thể đẩy Kim Quang Vũ ra ngoài. Cái này gọi là bỏ xe cứu soái, Giang Trừng nói với y, làm tông chủ cũng phải biết thêm mấy chiêu này.

Đây không phải là kết quả mà Kim Lăng muốn, ngoại trừ một Kim Quang Vũ, y không thể lay chuyển được ai, ngay cả lỗi của Kim Chuẩn cũng bị cho là Kim Quang Vũ xúi giục, dù sao Kim Quang Vũ cũng đã "sợ tội bỏ trốn". Đối phương đã thành công kim thiền thoát xác, còn y thì mắc bẫy.

Giang Trừng dùng giọng điệu lạnh lẽo nói với Kim Lăng: "Lần này con thua, coi như học được một bài học, cũng tốt. Mà lưỡi của tiểu tử kia đã bị cắt, thanh danh cũng đi tong, cũng không tính là không có thu hoạch."

Giang Trừng từng mất tất cả, những năm tháng này tôi luyện hắn trở nên bình tĩnh hơn nhiều.

Kim Lăng chán nản nói: "Là tiểu thúc thúc cắt mà, cũng không phải con cắt, không tính là con thắng."

Giang Trừng hừ hừ cười: "Món nợ đầu lưỡi của tiểu tử kia, đều phải tính trên đầu con. Ta có chuyện quan trọng khác, phải về Vân Mộng trước, con có phiền toái gì cứ đến tìm ta."

Đêm đó hắn rời đi.

Kim Lăng đành phải chịu đựng cảm giác thất bại, đem chuyện của Kim Quang Vũ ra thông báo trong tộc hội, hạ lệnh cho Kim thị cùng các gia tộc phụ thuộc toàn lực đuổi bắt hai người Kim Quang Vũ cùng Ngọc Hành Tử. Điều này khiến cho một trận nghị luận nổi luận, nhưng ít nhất kỳ án này bề ngoài đã coi như kết thúc.

Kim Tử Hiền không đến tộc hội, nói là muốn cùng con trai đóng cửa suy nghĩ.

Lam Trạm gửi thư cho Lam Hoán, thuật lại tình huống bên Kim Lân Đài.

Lam Hoán đứng bên cửa sổ, nhìn thư của Lam Trạm, gấp thư thành một mảnh vuông vức, nói: "Đệ đoán không sai, bọn họ quả thật đã đẩy người ra chịu tội thay ra, Kim Quang Vũ đã mất tích. Quyển sách kia là do ta viết, bản đầu tiên ta viết đã bị thúc phụ đốt."

Kim Quang Dao đang ngồi dưới rèm cửa chép gia huấn, hắn đặt bút xuống, chống má cười nói: "Vì muốn hồi sinh ta, huynh cũng ra sức thật đó, Tỏa Tình chú tối nghĩa khó hiểu như vậy cũng nghiên cứu được. Xem ra nhân duyên của ta không đến nỗi tệ lắm. Kim Quang Vũ muốn chơi trò khởi tử hồi sinh, còn nhớ đến cháu trai tội ác tày trời như ta, Kim Tử Hiền cùng với hắn lại ăn nhịp với nhau."

Lam Hoán trầm ngâm nói: "Không ngờ trong lúc vô ý ta lại góp công hồi sinh đệ, có lẽ, đây chính là ý trời sâu xa."

Kim Quang Dao đứng lên duỗi lưng, dựa sát vào sau lưng Lam Hoán, hỏi: "Thuật pháp kia, vì sao lại gọi là Tỏa Tình? Ai sẽ làm cho tình nhân của mình sống không bằng chết như vậy?"

Lam Hoán nhìn tờ giấy che cửa sổ, nghĩ là sắp vào hạ rồi, nên đổi giấy này sang Bích Ảnh Sa. Y nhàn nhã nói: "Tỏa Tình chú, là Lam Dực sáng tạo vì muốn hồi sinh người yêu đã chết của bà ấy. Đáng tiếc không thành công, sau đó cả đời bà ấy vẫn không gả cho ai, vẫn độc thân một mình."

Kim Quang Dao rất tò mò với Lam Dực, thuận miệng hỏi: "Người yêu của Lam Dực? Là người như thế nào?"

Lam Hoán lộ ra chút thương cảm: "Đây là chuyện bí mật của Lam thị, rất ít người biết. Người yêu của Lam Dực, là một ưu linh bên bờ sông Sơn Đường. Chuyện xưa giữa bọn họ, đã biến mất theo thời gian, ta chỉ biết là kết cục không tốt."

Kim Quang Dao sinh ra chút thương cảm, ảm đạm nói: "Một đằng là ưu linh thân phận thấp hèn, một đằng là nữ tu tiên môn vọng tộc, làm sao có thể ở cùng một chỗ?"

Lam Hoán hỏi ngược lại: "Sao lại không thể?"

Kim Quang Dao nói: "Thế tục bảo bọn họ không thể. Nếu như huynh là cha mẹ trưởng bối của Lam Dực, huynh có đồng ý để bà ấy ủy thân cho một ưu linh thân phận thấp kém không? Trong phố Hoa Liễu có rất nhiều ưu linh nhã kỹ muốn hoàn lương, nhưng ngay cả cửa chính của gia chủ cũng không vào được, làm thiếp cũng là hy vọng xa vời."

Hắn nói như vậy, trong lòng lại suy nghĩ, hiện tại ta có thể xem là cái gì của Lam Hoán? Tình nhân? Sủng vật? Mặc kệ thôi? Uông Điệp Y nói cũng không đúng, ta đã bước qua ngưỡng cửa Lam gia rồi.

Nghĩ tới đây, chợt cảm thấy hãnh diện.

Lam Hoán xoay người, nhìn Kim Quang Dao, rất thành khẩn nói: "Ta muốn cho đệ một danh phận, chỉ là chưa từng có tiền lệ, không biết phải định ra như thế nào."

Kim Quang Dao nghiêng người về phía trước, vùi mặt vào ngực Lam Hoán, buồn bực nói: "Đừng, da mặt ta không dày bằng Ngụy Vô Tiện, tiện nội cứ để hắn làm, ta làm đệ đệ là được rồi."

Bên Kim Lân Đài, Giang Trừng vừa đi, Kim Lăng lập tức nghênh đón từng đợt phản kích.

Đầu tiên, Kim Tử Hiền lấy cớ muốn cùng nhi tử đóng cửa suy nghĩ, đột nhiên bỏ hết sự vụ của Kim Lân Đài. Kim Lân Đài lập tức ồn ào, giấy bút phát cho các lớp học của Kim thị, pháp khí cung tiễn chuẩn bị cho săn đêm, thậm chí cả tiền phấn cho nữ tử Kim thị, chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi chất chồng rối rắm.

Một đám quản sự giống như đã hẹn nhau trước, ngươi hát xong ta lập tức lên sân khấu, tất cả đều lần lượt xếp hàng tới hỏi y. Vài ngày trôi qua, đầu Kim Lăng sắp nổ tung rồi.

Cuối tháng, đến hạn phát tiền hàng tháng, quản sự lại đột nhiên đến thông báo, nói tiền trên sổ sách của Kim Lân Đài đều đã bị cầm đi mua điền sản và trồng dâu tằm, các khoản thu khác trong khác trong nhà vẫn chưa đến, trước mắt tiền hàng tháng sẽ không phát được.

Năm nay đói kém, giá của điền sản dâu tằm rẻ vô cùng, Kim Tử Hiền đã nói muốn mua về với số lượng lớn, còn có Kim thị muốn kinh doanh vận chuyển thuyền, muốn mua mấy bãi thuyền. Lúc đó y thấy không có vấn đề, liền đóng dấu, cũng không ngờ Kim Tử Hiền lại mượn chuyện này rút tiền từ sổ sách của Kim Lân Đài đi, một chút bạc tích trữ đề phòng cũng không để lại.

Quản sự lại mang một đống sổ sách chất lên trước mặt y, Kim Lăng dù sao cũng chỉ là một thiếu niên, không thể hiểu hết những thứ này, xem qua không thể hiểu được.

Đám người tính sổ sách đều là tay chân của Kim Tử Hiền, có gọi tới cũng chỉ làm qua loa, nói sổ sách không có vấn đề. Hỏi sang cái khác, toàn bộ đều lắc đầu không biết, cứ nói tháng trước tháng này đều như nhau, chỉ là tháng này việc kinh doanh không tốt, bọn họ cũng không biết phải xử lí thế nào.

Gọi đám Kim Tử Đức Kim Tử Vân đến hỏi, bọn họ lại không phải chuyên gia, không nhìn ra được vấn đề. Đọc qua sổ sách cũng có thể nhìn ra Kim Lân Đài chỉ còn lại có mấy ngàn lượng bạc, một Kim thị to như vậy, thế mà chỉ còn lại có mấy ngàn lượng? Hoang đường, quá hoang đường."

Kim Tử Hiền đang ép y phải đi cầu xin hắn nghĩ biện pháp giải quyết, nếu y thật sự đi cầu, thì không khác nào nhận thua.

Mấy ngàn lượng, ngay cả chi phí sinh hoạt trong tháng còn không đủ, đừng nói đến tiền tiêu vặt phát hàng tháng cho mỗi người. Kim Tử Hiền đã sớm sắp xếp xong xuôi, cố ý muốn y trở thành trò cười trước mặt tộc nhân Kim thị.

Kim Tử Đức hiến kế cho Kim Lăng: "Tông chủ, hay là, bán một ít đồ đạc trong nhà đi để ứng phó trước?"

Kim Tử Vân phản đối: "Bán đồ đạc trong nhà đi nhỡ để người khác biết, mặt mũi của chúng ta để ở đâu?"

Kim Tử Đức dang hai tay ra: "Không bán đồ? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ngươi biến đá thành vàng được sao? Nếu không thì mọi người cố gắng thắt lưng buộc bụng, nhẫn nhịn một tháng?"

Kim Lăng đặt quyển sổ lên bàn: "Đừng nghĩ nữa, tháng sau cũng không đủ tiền được đâu, có người cố ý chơi xấu ta, muốn ta phải mất mặt."

Kim Tử Vân nói: "Chỉ mỗi người nhà chúng ta thì vẫn có thể chống đỡ được, nhưng những gia tớ cùng môn sinh khách khanh kia thì tính thế nào đây? Các môn sinh canh gác ở Vọng đài thì thế nào? Còn có đàn khỉ trong sân kia nữa, dạy bọn chúng ăn hoa mẫu đơn hay sao? Kim thị chúng ta xưa nay nổi danh nhờ gia nghiệp lớn, bây giờ cơm cũng sắp không ăn được, chẳng phải là sẽ trở thành trò cười của bách gia sao?"

Kim Nguyên Chân trầm ngâm nửa ngày, nói: "Trước tiên mấy người chúng ta trích tiền ra chống đỡ một thời gian đi."

Kim Lăng nói: "Sao ta lại dùng tiền của trưởng bối được? Nếu truyền ra ngoài, ai cũng sẽ nói ta vô dụng, chỉ biết dựa vào người khác. Hơn nữa, có làm vậy cũng không thể chống đỡ được lâu."

Kim Tử Đức khúm núm: "Nếu không... mượn Giang tông chủ, Lam tông chủ bọn họ? Tông chủ à, những cữu cữu thúc thúc này ngày thường đều thương ngài, xoè tay ra đòi họ tiền tiêu vặt cũng không tính là chuyện gì quá mất mặt đúng không? Nếu không, hay là đi tìm "người kia" nhờ nghĩ hộ biện pháp? Không phải hắn còn đang nắm chặt bảo tàng tổ truyền Kim gia chúng ta sao? Ngài đã gả "người kia" cho Lam tông chủ rồi, Lam tông chủ cũng phải có ý tứ một chút chứ?"

"Cái gì mà gả cho Lam tông chủ—-" Kim Lăng nhất thời nổi giận, nói một nửa vội vàng dừng lại.

Lời Kim Tử Đức nói trên mặt chữ không thành vấn đề, là y có tật giật mình. Kỳ thật ngày đó ở phố Hoa Liễu, nghe những lời Tần Văn Tương nói ra, y phải tin đến một nửa.

Kim Tử Đức lẩm bẩm trong lòng, hắn cảm thấy phiền não của Kim Lăng rất khó hiểu. Vì sao các đại gia tộc lại kết thông gia? Không phải là để sinh ra con cháu thừa kế như Kim Lăng, khắp nơi nơi đều có quan hệ thân thích sao?

Trước kia, Tiên Đốc là thúc thúc của y, Giang Vãn Ngâm là cữu cữu của y, hiện tại trừ đi Kim Quang Dao, nhưng lại có thêm Ngụy Vô Tiện làm cữu cữu của y, gần đây còn có thêm Lam Hi Thần miễn cưỡng tính là nửa thúc thúc của y... có thể... tạm thời gọi là thúc đi.

Nhìn khắp huyền môn bách gia, còn ai có bối cảnh cứng rắn hơn đứa trẻ này sao? Người này thúc thúc người kia cữu cữu, tùy tiện tìm một người cũng có thể giúp y giải quyết hàng đống vấn đề, cả ngày cứ việc vui chơi giải trí giống gia gia của y, có cái gì không tốt đâu? Nhất định phải tự tìm phiền não.

Kim Lăng thật sự không muốn để ý đến cây gỗ Kim Tử Đức này nữa. Thế nhưng, hình như cũng chỉ còn con đường này, nói không cần dựa vào cữu cữu, chẳng lẽ cuối cùng vẫn phải dựa vào cữu cữu hay sao? Nhưng làm như vậy không phải nói rõ ràng cho người khác biết y không có năng lực, tìm người bám víu khắp nơi sao? Thể diện của y là chuyện nhỏ, nhưng cái nhìn của tộc nhân Kim thị về y mới là vấn đề lớn.

Nếu đi xin giúp đỡ, tộc nhân Kim thị giỏi về thích nghi hoàn cảnh sẽ ngầm hiểu tông chủ chỉ là một vật trang trí, giống như Kim Quang Thiện ở mấy năm cuối tầm thường kia. Người Kim gia thông minh, cho nên có tiền, nhưng cũng là bởi vì người Kim gia thông minh, cho nên khó quản.

Kim Lăng bảo tất cả mọi người về trước, tự mình nghĩ biện pháp.

Y ngồi trong đống sổ sách, xoa xoa mi tâm của mình. Giữa mây đen sương mù, người hầu đến báo Ngụy Vô Tiện nói muốn gặp mặt.

Kim Lăng vung tay lên, người hầu dẫn Ngụy Anh vào, Ngụy Anh nhìn y mặt ủ mày chau, cười hì hì: "Rốt cục cũng đã biết củi gạo dầu muối đắt rồi, xem về sau ngươi còn tiêu tiền như nước được không."


Kim Lăng ỉu xìu hỏi: "Hàm Quang Quân đâu? Không đi cùng ngươi à?"

Ngụy Anh nói: "Y đi giúp đại ca làm việc rồi, ta ở lại đây giúp ngươi."

"Ngươi có thể giúp ta cái gì?" Kim Lăng chống trán mỉm cười, "Ngươi biết tính sổ sách không? Ngươi biết đổi tiền không? Ngươi có thể làm cho đám người hầu kia nghe lời ta sao? Đi mau đi, nơi này sắp nuôi không nổi ngươi rồi."

Ngụy Anh nói: "Thế nào, nếm được giáo huấn chưa? Có đau không? Thấm không?"

Kim Lăng hoàn toàn bị chọc giận, hai tay chống bàn đứng lên: "Ngươi có ý gì, ngay cả ngươi cũng đến xem trò cười của ta? Đã thấy rồi chứ, hài lòng chưa? Đi đi, đừng tới làm phiền ta."

Ngụy Anh lấy một phong thư ra đưa cho Kim Lăng: "Ta không đùa ngươi, đúng là ta không thể giúp ngươi, nhưng có người giúp được đấy. Tiểu thúc thúc của ngươi sớm biết ngươi sẽ chịu thiệt, bảo ta mang phong thư này đưa cho ngươi."

Kim Lăng nhất thời vui mừng nâng mày, vội vàng nhận thư. Phong thư niêm phong bằng sáp, y mở phong sáp, rút ra một xấp giấy thật dày, ước chừng có sáu tờ, mặt trên là chữ viết xinh đẹp của Kim Quang Dao.

Chờ y chậm rãi đọc hết mấy tờ giấy này, đã qua hơn nửa canh giờ, Kim Lăng cẩn thận cất kỹ thư, hỏi Ngụy Anh: "Hắn biết trước chuyện sẽ thành ra thế này sao? Sao ngươi không đưa sớm hơn?"

________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store