Chương 82
Chương 82
Giang Trừng cầm đèn chiếu vào lồng, trầm giọng nói: "Thì ra là thế."
Kim Tử Vân vẫn còn mơ hồ: "Ngụy tiên sinh có ý gì?"
Ngụy Anh khó chịu không đứng thẳng lên được, nói: "Chúng ta lên trên trước rồi nói."
Lam Trạm phụ họa: "Không sai, hay là lên trước đi."
Lời này của Ngụy Vô Tiện làm cho môn sinh Giang thị và Kim thị ở đây đều thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm ơn Di Lăng lão tổ tám trăm lần vì đã nói ra tiếng lòng quần chúng.
Mọi người ra khỏi Bán Lạc viên, đến rừng nhãn bên ngoài, tất cả đều bất giác hít một hơi thật sâu. Kim Tử Đức lấy bình thuốc lá lưu ly trắng mẫu đơn của hắn ra từ trong ngực áo, hít hai lần.
Ngụy Vô Tiện dựa lưng vào cây nhãn, giải thích: "Về những con khỉ này, cũng giống như Kim Quang Dao dùng để thí nghiệm, để Tiết Dương ở luyện thi tràng lấy người sống ra nghiên cứu Âm Hổ Phù vậy. Đại phu muốn đạt được tiến bộ trên y đạo cũng cần không ngừng thí nghiệm. Tuy cần đối tượng thí nghiệm, nhưng vị lão tiên sinh này không thể nào thật sự bắt người sống để thí nghiệm được, nên đã thay bằng khỉ, giữa vạn vật sinh linh, loài có cấu tạo cơ thể giống với người nhất là loài thuộc bộ linh trưởng. Để làm thí nghiệm, chắc hẳn hắn đã giết không ít khỉ, thi thể không thể xử lý thì cứ đơn giản trực tiếp chôn ở trong sân, làm phân bón nuôi thảo dược của hắn. Hẳn là hắn đã cố ý khiến cho sân của hắn hôi thối như vậy, kết quả là người ta tránh nơi ở của hắn còn không kịp, sẽ không ai phát hiện ra bí mật của hắn."
Giang Trừng nói: "Lấy mấy con khỉ kia làm thí nghiệm, mặc dù không phù hợp với danh nghĩa nhân nghĩa thầy thuốc, nhưng cũng không phải là chuyện thiên lý bất dung."
Ngụy Vô Tiện nói: "Chỉ khỉ thì không có gì, nhưng những thứ bên trong mấy cỗ quan tài đó mới là thứ hắn thật sự sợ bị người ta phát hiện. Có lẽ hắn đang nghiên cứu quỷ đạo, lát nữa mở ra sẽ biết."
Kim Lăng dặn dò Kim Tử Đức: "Bảo tam thúc sắp xếp người của sở vệ sinh đến dọn dẹp sân vườn Bán Lạc Viên, sao lại để bộ mặt bẩn thỉu sờ sờ ra như vậy?"
Kim Tử Đức liên tục gật đầu đồng ý, muốn lui ra, Kim Lăng lại gọi hắn lại: "Trợ cấp cho người dọn dẹp, mỗi người một tháng tiền lương đi, nói ta làm phiền bọn họ nhẫn nại hơn một chút."
Kim Tử Đức cười nói: "Tông chủ nhân từ, thương cảm người phía dưới."
Kim Lăng lại nói với Kim Tử Vân: "Tử Vân thúc phụ, phiền thúc gọi vài người đến xem xét hiện trường."
Đợi Kim Tử Vân và Kim Tử Đức đi rồi, Kim Lăng thấp giọng nói với La Linh Ca: "Ngươi và Lý Tu Trúc đi theo Kim Tử Vân, xem bọn họ làm gì, đừng để người không liên quan đến gần, nhất là họ Kim. Sau khi bọn họ dọn dẹp xong, ngươi dẫn mấy người đến dỡ sàn nhà tầng hầm đi."
La Linh Ca là kẻ thông minh, biết Kim Lăng muốn hắn giám sát quá trình làm việc của Kim Tử Vân và Kim Tử Đức. Thầm nghĩ Kim tiểu tông chủ này ngày thường thoạt nhìn kiêu ngạo tùy hứng, thật ra cũng rất có cơ tâm, bên trong rất đa nghi. Mà cũng đúng thôi, đóa hoa sinh trưởng ở Kim Lân Đài, làm sao có thể là một đoá xuất thủy phù dung chân chính? Hắn gật đầu nói: "Thuộc hạ đã hiểu."
La Linh Ca và Lý Tu Trúc cũng rời đi, Giang Trừng nói: "Ta nhớ bọn họ có ân oán với Kim Quang Dao, con còn giữ lại dùng?"
Kim Lăng thấy bốn bề không còn người không liên quan, mệt mỏi thả người tựa vào thân cây: "Con cũng không có cách khác, hiện tại con không biết nên tin tưởng ai, không nên tin tưởng ai. Vậy cứ đơn giản là toàn bộ đều không cần, chỉ dùng người do con đề bạt lên, Phương Lạc Sơn đã chết kia thì không được tốt lắm, nhưng người hắn giới thiệu lại có thể dùng tốt."
Giang Trừng nói: "Không được tốt lắm, vậy sao còn chiêu mộ hắn ta?"
Kim Lăng nói: "Cho dù không được tốt lắm, nhưng cũng là do con tự mời tới. Lần trước, sau khi con đốt luyện thi tràng, liền gặp phải kẻ ám sát, đối phương nắm rõ hành tung của con, mai phục sẵn ở Kim Mẫu Đơn lâu. Cữu cữu nói xem, trong số những người bên cạnh con, có thể tin tưởng ai chứ? Chỉ có thể chiêu mộ môn sinh mới từng chút từng chút một, chậm rãi thay thế những môn sinh cũ kia. Nhưng tài chính và nhân sự của Kim Lân Đài đều do Kim Tử Hiền quản lý, con cũng không có cách thay máu toàn bộ."
Giang Trừng khiếp sợ: "Con từng bị ám sát? Sao không nói cho ta biết?"
Kim Lăng nói: "Con sợ người lo lắng, bọn họ cũng không phải là muốn giết con, chỉ muốn cảnh cáo con thôi, con chết thì ai lợi. Cữu cữu, con không thể sống dưới đôi cánh của người cả đời được, có một số việc chung quy vẫn phải tự mình đối mặt."
Vẻ mặt Giang Trừng ủ dột: "Con thật sự hiểu đấu tranh quyền lực tàn khốc đến mức nào sao?"
Ngụy Anh nói với hắn: "Giang Trừng, ngươi nên buông tay rồi, để Kim Lăng tự đi, ngươi cũng có cuộc sống của mình."
Giang Trừng đột nhiên đỏ mắt, quát Ngụy Anh: "Ta còn có thể làm gì? Ngươi cho rằng ta nguyện ý cả ngày giống như mẹ già chắc? Ngụy Anh ngươi nói xem, nếu tỷ tỷ và Kim Tử Hiên còn ở đây, ta cần gì phải quan tâm như thế?"
Ngụy Anh cũng đỏ mắt: "Ta biết ngươi không buông xuống được, là ta có lỗi với ngươi, có lỗi với sư tỷ—-"
Giang Trừng khoát tay, ngăn cản hắn nói tiếp: "Đủ rồi, Ngụy Anh, hiện tại ta không có tư cách hận ngươi, hai ta đã sớm không ai nợ ai, trên đời này, ân nhiều oán nhiều, ai nói rõ ràng? Ngươi nhìn Kim Lăng xem, cha nó chết, chẳng phải Kim Quang Dao thoát trách nhiệm sao? Chẳng phải ngươi cũng thoát trách nhiệm sao? Ha ha, vậy mà nó vẫn nghĩ tốt cho hai người các ngươi. Suy cho cùng, sinh không bằng dưỡng. Nó còn buông bỏ được, ta có gì mà không thể?"
"Ngụy Vô Tiện, ngươi nói thật đi." Kim Lăng cúi đầu, buồn bực nói, "Lần trước, chuyện giam giữ Kim Chuẩn lại, còn cả đốt luyện thi tràng nữa, có phải là chủ ý của hắn hay không? Thực ra, Trạch Vu Quân đã tìm được hắn từ lâu rồi đúng không?"
Ngụy Vô Tiện nhớ tới phong thư của Kim Quang Dao, bây giờ còn chưa tới lúc đưa cho Kim Lăng, sờ sờ mũi, chột dạ nói: "Những thứ này đương nhiên đều là chủ ý của ta."
Kim Lăng cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nói: "Được, ta hiểu rồi, ở Vân Thâm Bất Tri Xứ hắn vẫn sống tốt chứ?"
Giang Trừng cười nhạo: "Có Lam Hi Thần ở đó, hắn có thể gặp cái gì không tốt?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Cũng không hẳn, Lam lão tiên sinh làm sao có thể để cho hắn thoải mái? Hắn bị giam lỏng ở Thuý Vi Cư, mỗi ngày đều phải thức dậy vào giờ Mão, còn phải nghe huấn đạo, chép gia quy, niệm thanh tâm chú. So với hồi chúng ta đi học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ còn bi thảm hơn. Có điều học thuộc lòng những thứ kia cũng không làm khó được hắn, khẳng định là thân thể không phải chịu khổ."
Giang Trừng cười khẩy: "Nếu như vậy là có thể thay đổi triệt để, vậy bị giam thì có ý nghĩa gì? Làm sao lại có chuyện hắn không hiểu mấy đạo lý lớn lao kia. Ngày trước ở Thanh Đàm hội, hắn ăn nói lưu loát, há miệng ra là đạo lý tuôn trào, không kém gì Lam lão tiên sinh."
Ngụy Vô Tiện liếc hắn một cái: "Cái này mà ngươi không hiểu sao, thúc phụ cố ý tạo cho hắn chút việc để làm, không cho hắn thời gian để đi làm cái khác."
Giang Trừng hừ cười: "Vậy thì chưa chắc."
Hắn chỉ cần nhớ tới phong thư Lam Hi Thần viết cho hắn cũng cảm thấy tâm trạng không yên, nhược điểm lớn nhất trong cuộc đời bị người ta bắt được. Kim Quang Dao, Kim Quang Dao, ngươi quả thật rất lợi hại, nắm giữ nhược điểm của ta nhiều năm như vậy. Có lẽ ta nên thấy may mắn vì lúc trước ngươi chết vội vàng như vậy, mà hiện tại chúng ta lại miễn cưỡng xem như cùng phe, nếu không, nếu ngươi muốn ngóc đầu trở lại, ta thật đúng là không biết ứng phó với đóa hoa độc này như thế nào.
Không lâu sau Bán Lạc Viên đã được dọn dẹp sạch sẽ, toàn bộ sàn nhà trong phòng đều bị dỡ bỏ. Thế giới ngầm tối đen như mực lại thấy ánh mặt trời, khỉ và vượn đều bị dọn ra ngoài.
Bên trong tìm thấy không ít dược liệu cổ quái cùng nhiều loại xương cốt, chắc hẳn đều là do Kim Quang Vũ vơ vét về, còn có một ít hồ sơ thư tín phù triện đồ vật, chờ Kim Lăng đến định đoạt.
Kim Lăng sai môn sinh mở mấy cỗ quan tài ra. Có Ngụy Vô Tiện ở đây, môn sinh Kim thị đều cảm thấy trái tim có thể thả lỏng, không chút sợ hãi cạy quan tài ra.
Năm cỗ quan tài đều bị mở ra, trong đó bốn cỗ quan tài chứa thi thể làn da tái nhợt, trên người còn dán trấn thi phù, có hai thi thể bị mổ bụng, lộ ra nội tạng đen kịt. Cỗ quan tài thứ năm vừa mở ra lại làm cho tất cả mọi người kinh ngạc. Có một bộ xương trắng được bảo tồn hoàn hảo trong cỗ quan tài thứ năm này.
Nhưng quỷ dị ở chỗ, bộ xương trắng này thoạt nhìn là một bộ xương người, mà xương sống từ thắt lưng lại kéo dài xuống, áng chừng dài gấp đôi phần thân trên. Quái dị nhất chính là, bộ xương trắng này, không có chân.
__________
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store