ZingTruyen.Store

Thái Âm Kỷ (Q1-Q3)

Chương 80

Delulug


Chương 80

Giang Trừng vỗ bàn đứng lên, chỉ vào Kim Chuẩn: "Thứ này được cắt ra từ trên người tiểu súc sinh kia! Hôm đó xảy ra chuyện gì, chắc hẳn các vị đều đã nghe nói qua, tiểu tử này cố ý lợi dụng Quỷ tướng quân tới giết ta."

Kim Chuẩn há miệng: "A a a", đưa tay muốn ngồi dậy, Kim Tử Hiền vội vàng đè hắn xuống, quay đầu nói: "Giang tông chủ, trẻ nhỏ nghịch ngợm mà thôi, làm sao ngài lại cho là thật chứ? Không phải hiện tại ngài vẫn rất khoẻ mạnh sao? Ở đây ngoại trừ đứa nhỏ nhà ta, có ai bị thương nữa đâu."

Kim Lăng lập tức đạp một cước: "Trẻ nhỏ nghịch ngợm? Ngụy Vô Tiện, ngươi nói xem, có phải ngươi tạo ra loại phù chú này chỉ để nghịch ngợm thôi không?"

Ngụy Anh nói: "Bùa khu thi này rất lợi hại, nếu thông thạo đích xác có thể khống chế hung thi cao cấp. Nhưng có một khoảng thời gian trước đây Ôn Ninh đã bị ta luyện hóa một lần, hắn còn trường kỳ nghe thanh tâm âm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hung tính cũng bị loại đi phần nào. Loại bùa khu thi này là phiên bản cũ của mười mấy năm trước, cho nên không có tác dụng gì, có điều..."

Hắn chuyển đề tài, "Nếu có tác dụng, sợ là nhất định sẽ đi mấy mạng người."

Kim Tử Đức thấy thế cục đã rõ ràng, lập tức tùy gió xoay chiều, thở dài: "Tâm tư này cũng quá ác độc rồi, tầm này mới lớn được bao nhiêu, mà lại dám hại người như vậy?"

Kim Tử Vân lại đâm một đao: "Lớn lên? Lớn lên rồi không phải là lại thêm một người kia sao? Tiểu tử này chạy đến trước mặt vị lớn kia múa rìu qua mắt thợ, ngồi dưới cửa sổ rình coi người ta ngủ, lại còn chửi đổng vẽ bùa ăn nói bừa bãi. Lấy hết vốn liếng ra dùng, nhưng rốt cuộc vị lớn vẫn lợi hại hơn, trực tiếp cắt đầu lưỡi vị nhỏ đi, để lại một mảnh thanh tịnh. Chỉ là đáng tiếc, mặt mũi Kim Lân Đài chúng ta đều bị mất sạch sẽ, hay cho một cái "rình đêm ở Thúy Vi Cư", thật sự là bản lĩnh thật lớn, đây là muốn làm theo "nằm vùng ở Bất Dạ Thiên" sao? Tiểu hài tử không biết nặng nhẹ nông sâu, lại chạy vào chơi trong Tiên phủ cấm địa của người khác."

Kim Tử Vân cảm thấy, Kim Tử Hiền thật sự đã sinh một đứa con trai tốt, lừa gạt cha một chút cũng không nao núng.

Giang Trừng thẳng thắn nói: "Con người ta luôn luôn có thù tất báo, hắn muốn lấy mạng ta, vậy ta cũng muốn lấy mạng của hắn."

Lúc này, trưởng lão có bối phận cao nhất Kim thị, Kim Nguyên Chân đứng lên khuyên giải: "Giang tông chủ, ngài nói như vậy thực không thỏa đáng, Trực Bình đương nhiên có sai, nhưng nghe nói, người kia... Kim tiền tông chủ, đã hòa giải tại Cô Tô, hắn cắt đầu lưỡi Kim Chuẩn, xem như đã cho ngài một câu trả lời thỏa đáng. Kim Chuẩn đã không còn đầu lưỡi, lại bị ngài đánh trọng thương, Giang tông chủ cần gì phải khổ nhọc bức bách?"

Giang Trừng cười lạnh: "Tội nhân như Kim Quang Dao có thể đại diện cho Kim thị các ngươi sao? Hắn mới là xen vào việc của người khác. Chẳng qua ta lười so đo với hắn, cũng không muốn động thủ với Lam Hi Thần mà thôi."

Kim Nguyên Chân nghẹn lời, nhìn về phía Kim Lăng: "Cái này... có thể đại diện hay không phải xem ý của tông chủ."

Kim Lăng cũng đứng lên, thân dài vững vàng rạng rỡ chói mắt, y nói: "Được rồi, cữu cữu, lúc ấy tình huống khẩn cấp, người lại đang nổi nóng. Tên hắn vẫn còn ở trên gia phả Kim thị, có thể xem như người Kim gia, lại là người có bối phận cao nhất trong số các tộc nhân Kim thị lúc ấy, hắn ra mặt thương lượng với người cũng không có gì không ổn."

Tông chủ đã lên tiếng, vẻ mặt Kim gia mỗi người một vẻ.

Kim Nguyên Chân vuốt râu trầm ngâm, Kim Tử Nghĩa nhìn chung quanh, Kim Tử Đức thoáng chốc toát mồ hôi lạnh, hắn nói Kim Quang Dao không xong, may mắn lúc ấy đã để lại một đường lui.

Giang Trừng tức giận không chỗ phát tiết, Kim Lăng này, lúc nên tàn nhẫn lại mềm lòng, thật sự là không ai chịu thua kém ai, một hai người đều phải đến kéo chân sau của hắn.

Nhưng Ngụy Anh nói đúng, Kim Lăng đã lớn rồi, phải giữ cho y chút mặt mũi, Giang Trừng nói: "Ngươi coi hắn là đệ đệ, nhưng ngươi cũng đã biết, ở Cô Tô, hắn vu khống ngươi muốn tìm Ôn Ninh để giết hắn."

Kim Lăng khoát tay, nói: "Cái này con biết, thế nhưng..." Ngữ khí của y đột nhiên nặng nề vài phần: "A Chuẩn dù sao cũng mang họ Kim, thân là tông chủ, con không thể trơ mắt nhìn hắn chết."

Kim Lăng nói đến đây, Giang Trừng không thể không nể mặt y: "Ngươi đã cố ý bảo vệ hắn, vậy thì ta tạm thời tha cho hắn một mạng, ngày sau nếu hắn lại dám gây sóng gió..." Giang Trừng nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Liên Hoa Ổ đã lâu không làm sóc quế ngư rồi."

Mọi người ở đây lông dựng thẳng, Ngụy Anh đột nhiên hiểu được, vì sao khi nãy lúc hắn nói sóc quế ngư, môn sinh Giang gia lại có biểu cảm như vậy, bởi vậy thái độ bọn họ đối với mình lại kém như thế.

Kỳ quái, đây nhất định là tên của hình phạt nào đó, bọn họ cho rằng hắn đang châm chọc Giang Trừng, Giang Trừng nhất định cũng nghĩ như vậy.

Kim Tử Hiền cúi đầu, chắp tay nói: "Đa tạ Giang tông chủ tha mạng, sau này ta nhất định sẽ nghiêm khắc quản giáo con trai."

Ngụy Anh nói: "Giang Trừng, lần sau nếu ngươi muốn đối phó với nó thì gọi ta. Đứa nhỏ này khá nửa vời, học Kim Quang Dao thì không giống, học quỷ đạo cũng không học được đầy đủ, ta không ngại tự mình chỉ điểm nó.

Kim Tử Hiền lau mồ hôi trên trán, vội vàng chắp tay trước ngực, làm ra vẻ khiêm tốn: "Không dám, không dám."

Giang Trừng nhìn bộ dạng mềm nhũn của Kim Tử Hiền, thầm nghĩ người này không hổ là do Kim Quang Dao đề bạt, bắt chước mười phần mười điệu bộ bất khuất, từ bi giả hung ác thật của hắn.

Ý tứ uy hiếp trong lời nói của Ngụy Anh đã rất rõ ràng, ở đây còn có mấy tiểu tông chủ ngồi cùng, bọn họ không khỏi ưu sầu, vị Kim tiểu tông chủ này tuy tuổi còn trẻ, nhưng chỗ dựa thực sự rất vững chắc, đủ cứng rắn.

Lần này cũng chỉ là xử lý một tộc đệ mà thôi, không ngờ lại gọi cả bọn họ tới. Đây chính là muốn giết gà dọa khỉ, nhắc nhở cho bọn họ biết kết cục khi làm chuyện xấu sau lưng. Trước mắt ai cũng biết ngày Kim Lăng và Kim Tử Hiền trở mặt còn không xa, mấy người bọn họ đều nhận được ưu đãi từ Kim Tử Hiền, dưới ánh mắt lạnh lẽo của Kim Lăng, đều cẩn thận ngồi thẳng lưng ngay ngắn.

Giang Trừng rốt cục đã chịu bỏ qua, Kim Lăng một lần nữa ngồi xuống, cầm lấy mảnh vải vẽ bùa khu thi kia, ném xuống đất: "Tử Hiền thúc phụ, hiện tại ta rất muốn được biết, người dạy A Chuẩn vẽ thứ này là ai?"

Kim Tử Hiền cũng tỏ vẻ khó tin, nói: "Cái này... ta làm sao biết được, ngày thường ta chỉ dạy nó phải làm việc đoan chính, tuyệt đối không dây vào tà ma ngoại đạo, làm sao biết nó lại lén lút học những thứ này?"

Hắn giơ tay lên, hung hăng quất Kim Chuẩn một cái tát: "Tiểu súc sinh, ngươi nói đi, ngươi bị ai mê hoặc mà học những thứ này?"

Nhưng đầu lưỡi Kim Chuẩn đã bị cắt, chỉ có thể hữu khí vô lực mà "A a a".

Kim Lăng lười xem hắn diễn trò, dặn dò môn sinh: "Chuẩn bị bút mực cho Kim Chuẩn, bảo hắn viết ra."

Môn sinh lấy bút mực ra, Kim Chuẩn run rẩy cầm bút lên, ở trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo viết xuống ba chữ: Kim Quang Vũ.

Cả sảnh xôn xao, Kim Tử Đức ngạc nhiên nói: "Chuyện này... không thể nào, thất thúc tuy hơi cổ quái, nhưng xưa nay không tranh sự đời, Trực Bình, ngươi đừng viết bậy."

Giang Trừng nói: "Có khi nào hắn lại vu cáo không?"

Kỳ thật hắn cũng hiểu, Kim Chuẩn không có khả năng lại đi làm chứng chống lại cha hắn, trừ phi hắn không muốn sống nữa, chỉ là muốn nhìn xem phụ tử nhà này còn có thể bày ra trò gì mà thôi.

Lam Trạm nghiêng người hỏi Ngụy Anh: "Huynh trưởng đã nói qua về người này?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Quả thật có nói qua, nghi ngờ cũng có, nhưng ngươi không cảm thấy, khai ra dễ dàng như vậy thì quá thuận lợi sao?"

Kim Chuẩn lại giơ tay viết chữ lên giấy, lần này hắn viết là: phía dưới tủ thuốc.

Kim Lăng nói: "Trước tiên, mời Thất thúc công tới để hỏi chút đi."

Giang Trừng thấp giọng nói với Kim Lăng: "Chỉ sợ đã không mời được nữa rồi." Giọng nói của hắn không lớn không nhỏ, truyền đến tai mỗi người ở đây.

Quả nhiên đúng như Giang Trừng nói, người hầu đi mời Kim Quang Vũ trở về bẩm báo, Kim Quang Vũ đã không còn ở đó nữa.

Kim Lăng bảo Kim Tử Hiền và mấy gia chủ khác chờ thêm, còn nình thì gọi mười mấy khách khanh và môn sinh giỏi cùng đi đến Bán Lạc Viên của Kim Quang Vũ.

Bán Lạc Viên nằm ở góc phía tây Kim Lân Đài, bình thường Kim Lăng sẽ không đến đây, bởi vì tính cách Kim Quang Vũ quái gở, hắn lại không có thực quyền gì nên chỗ ở rất hẻo lánh. Ngày thường nơi này có thể giăng lưới bắt chim trước cửa, hôm nay lại phá lệ tụ tập vài nhân vật nổi tiếng ở Kim thị.

Mọi người đi xuyên qua một mảnh rừng nhãn tươi tốt, Ngụy Anh chú ý tới, nơi này còn trồng đầy hoa nhài cùng hoa dành dành. Hắn nói với Lam Trạm: "Ở đây mùi hoa cỏ thơm ngát."

Còn chưa đi tới Bán Lạc Viên, từ xa xa đã có thể ngửi thấy một mùi kì quái, giống như quả hồng thối rữa, giống như đệm giường mốc meo, lại giống như thức ăn đã ôi thiu, là hỗn hợp của rất nhiều mùi, tóm lại là khó ngửi cùng cực.

Kim Lăng được nuông chiều từ bé, không thể chịu được cái gì không sạch sẽ. Chợt ngửi thấy thứ mùi này, y ghê tởm muốn nôn mửa, chịu đựng khó chịu hỏi Kim Tử Vân bên cạnh: "Tử Vân thúc phụ, đây là mùi gì?"

Kim Tử Vân chịu đựng cơn buồn nôn, đáp: "Cách không xa nơi này chính là chỗ vệ sinh, cho nên mới không dễ ngửi." Trong khu vệ sinh đều là tạp dịch cấp thấp phụ trách thu dọn đồ dơ bẩn.

Giang Trừng thấy vẻ yếu ớt của Kim Lăng, nhịn không được răn dạy: "Nam tử hán đại trượng phu, sao ngửi thấy chút mùi hôi thối lại phản ứng như vậy, còn có chút tiền đồ nào không?"

Hồi bọn họ tham gia Xạ Nhật, hoàn cảnh còn bẩn thỉu hơn thế này, thường thường còn bò ra từ trong đống người chết. Cuộc sống thái bình hiện giờ lại khoa trương như vậy, tuổi trẻ thế hệ này thật sự là chỗ nào cũng không được.

Ngụy Anh vội vàng nói: "Ngươi cũng đừng mắng Kim Lăng, nơi này thật sự rất thối, ta cũng chịu không nổi, ngươi bảo y đi giết Tà Sùng y khẳng định sẽ không hai lời, nhưng bảo y ngửi mùi này, quả thật là làm khó y rồi."

Khách khanh Kim thị La Linh Ca cũng bênh vực Kim Lăng: "Đúng vậy, Giang tông chủ, thật sự không phải là do tông chủ kiều quý, mùi ở đây còn khó ngửi hơn chuồng heo nhà xí ở thôn quê."

Sau cuộc đối chất ở phố Hoa Liễu, tình cảnh của y hiện tại cực kỳ khó xử, không biết là nên đi hay ở. Ở lại thì không xứng đáng với huynh đệ, rời đi lại không xứng đáng với ân dìu dắt của Kim Như Lan.

Nhưng Lâm Lập Dương chủ động khuyên nhủ hắn và Lý Tu Trúc, nếu đã đi theo Kim thị, vẫn là đi theo từ đầu đến cuối thì hơn, miễn cho mang tiếng thay đổi thất thường, dù sao sau khi đến Kim thị làm khách khanh, y cũng rất được trọng dụng. Thứ nhất là bởi vì kiến thức hắn rộng rãi, tài cán so với đệ tử Kim Lân Đài cũng cao hơn một khoảng cách lớn, tính cách lại tứ bình bát ổn. Thứ hai là bởi vì so với các trưởng bối không thấy rõ lập trường, Kim tiểu tông chủ hiển nhiên càng thích dùng khách khanh do mình đề bạt hơn.

Kim Tử Đức thấy Kim Lăng thật sự khó chịu, vội vàng lấy ra một chiếc khăn mẫu đơn cẩm tú đưa cho y: "Tông chủ, ngài dùng cái này bịt mũi trước đi, tránh uế khí."

Kỳ thật hắn cũng rất khó chịu, bọn họ đều là nam nhân, ngày thường sống an nhàn sung sướng, phong hoa tuyết nguyệt quen rồi, đi săn đêm trừ tà quấy còn được, nhưng ngửi thứ mùi ghê tởm này thì thật sự là sống không bằng chết.

_________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store