ZingTruyen.Store

[TG2] Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính

Chap 27

Alynris

Rất nhanh đã đến ngày tổ chức hoạt động chiêu sinh và tham quan của các câu lạc bộ. Không chỉ có câu lạc bộ của Thích Hạo Nhiên mà các câu lạc bộ lớn nhỏ khác cũng đồng loạt triển khai những hoạt động hấp dẫn để thu hút thành viên mới — có thể nói đây là một trong những ngày sự kiện náo nhiệt nhất trong học viện.

Tuy Địch Chỉ Mộc, Ninh Hồng và các nàng trước đó đã được Thích Hạo Nhiên mời đích danh tham gia, nhưng với thân phận, thành tích và sự cống hiến nổi bật của họ, cho dù không được mời thì nếu muốn gia nhập câu lạc bộ của Thích Hạo Nhiên hay bất kỳ câu lạc bộ nào khác, cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

"Địch Chỉ Mộc như thế nào đột nhiên mời chúng ta tham gia sự kiện này? Ta còn muốn đi tới xã đoàn của Mộ Tự ca ca chơi mà."

"Nghe nàng nói hôm nay Tông thiếu cùng Lục thiếu đều sẽ tới, rốt cuộc có phải thật hay không ? Ta đều không thu được tin tức?"

Vài nữ sinh có diện mạo xinh đẹp lần lượt vừa trò chuyện vừa bước vào. Địch Chỉ Mộc lặng lẽ liếc mắt nhìn từng người một, trong lòng thầm vô cùng hài lòng.

Rất tốt, nhìn dáng vẻ này, đám người nàng muốn đều đã đến đủ. Cũng không uổng công nàng hao tổn bao nhiêu tâm tư để kéo từng người một tới đây. Kế tiếp, chỉ cần chờ màn kịch lớn hôm nay – Nhan Thời Oanh xuất hiện là được.

Nói đến quan hệ của đám người này với học viện, không ai hiểu rõ hơn Địch Chỉ Mộc. Truy về gốc rễ, thật ra bọn họ cũng không hoàn toàn vô can với Tông Nguy Hoài và nhóm người kia.

Đám học sinh thoạt nhìn ai nấy đều như con nhà quyền quý, thế nhưng nếu nói đến gia thế thực sự "chạm nóc trời", thì chỉ có vài cái tên nổi bật: Tông Nguy Hoài, Lục Lệ, Tần Mộ Tự và Lục Trì. Những người này có quan hệ mật thiết với các động thái lớn gần đây của tỉnh A cũng như những lần thay đổi vị trí trong bộ máy lãnh đạo — hoàn toàn đồng điệu và ăn ý với gia tộc họ.

Nhìn bề ngoài Thích Hạo Nhiên thì như ngôi sao sáng trong học viện, đi đến đâu cũng có người vây quanh, nhưng thực chất... cũng chỉ là một kẻ đi theo Tông Nguy Hoài mà thôi.

Nếu có thể lọt vào mắt xanh của mấy người bọn họ, kia mới là chân chính cá nhảy Long Môn, gà chó lên trời.

Mà trong học viện nữ sinh bình thường cảm thấy bọn họ cao cao tại thượng không dám tiếp cận, hơi chút có thân phận phần lớn là nhờ quan hệ tiến vào, mục đích chính là mấy người này. Các nàng có hội nhóm riêng cùng tính chất biệt lập, ngay cả người trong hậu viện cũng muốn tầng tầng sàng chọn, càng sẽ không cho phép trong học viện có những người khác nhúng chàm.

Nếu đem sự việc Nhan Thời Oanh cùng bọn họ xuân tiêu một khắc bày ra trước mặt các nàng, những người này chỉ sợ sẽ nổi điên! Đến lúc đó đừng nói các nàng, ngay cả toàn bộ học viện đều sẽ sôi trào, Thích Hạo Nhiên chính là muốn ra tay cũng không giữ được nàng.

Nàng cũng không tin trải qua sự việc hôm nay, Nhan Thời Oanh còn có thể bình yên vô sự tiếp tục ở trong học viện.

Nhìn Nhan Thời Oanh đỉnh đầu tóc mái dày nặng xa xa đi vào tới, đáy lòng Địch Chỉ Mộc cười lạnh một tiếng.

Hơn nữa bị mê choáng ngủ cùng với mấy người kia đều là sự thật, Nhan Thời Oanh căn bản không có chứng cứ phản bác, hơn nữa có nàng ở bên trong động tay động chân, mấy người kia đến cuối cùng nếu phát hiện là Nhan Thời Oanh tự mình hạ dược, kết cục nhất định thực xuất sắc.

Nghĩ, Địch Chỉ Mộc cơ hồ gấp không chờ nổi muốn chờ tới trường hợp kích thích.

Điều duy nhất gây khó dễ cho nàng bây giờ, chính là làm sao khiến Nhan Thời Oanh — dưới ánh mắt dõi theo của bao người — không thể trốn tránh, buộc phải bị kéo vào màn tố giác theo đúng kế hoạch?

Địch Chỉ Mộc liếc nhìn nhóm nữ sinh đang chuẩn bị tiết mục khuấy động không khí, ánh mắt lướt đến bộ lễ phục kiểu Baroque phức tạp và khoa trương treo ở một bên, khóe môi khẽ cong lên, trong đầu lập tức nảy ra chủ ý.

Nàng lập tức bước tới, khẽ nói vài câu với mấy nữ sinh kia.

Ninh Hồng bên kia nhắm mắt theo đuôi đi theo bên cạnh Thích Hạo Nhiên, sắc mặt ửng đỏ cùng Thích Hạo Nhiên nói chuyện.

Trên mặt Thích Hạo Nhiên bình đạm đáp lời, trong lòng kỳ thật sớm đã có chút không kiên nhẫn. Nhưng nhìn thấy dây buộc tóc hoa anh đào trên đầu Ninh Hồng, hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, tùy ý mở miệng: "Cái dây buộc tóc này không tồi."

Ninh Hồng có chút kinh hỉ sờ sờ tóc, "Là Nhan Thời Oanh đưa cho ta." Đồng thời trong lòng còn có chút đắc ý, tuy rằng lần trước náo loạn có chút không thoải mái, nhưng ánh mắt Nhan Thời Oanh quả nhiên không tồi, tùy tay đưa dây cột tóc cho nàng đều có thể hợp gu của Thích Hạo Nhiên.

Nghe được Ninh Hồng trả lời, ánh mắt Thích Hạo Nhiên hơi lóe, càng thêm vô cùng xác thực suy nghĩ của chính mình lúc trước.

Hắn vốn tưởng rằng loại đồ vật không quan trọng này sẽ không ai mơ ước, không nghĩ tới nàng thế nhưng liền cái này cũng muốn đoạt. Khó trách Nhan Thời Oanh gấp không chờ nổi muốn cùng hắn phân rõ giới hạn, xem ra trong đó còn có không ít công lao của nàng .

Nhớ tới thái độ mấy ngày trước đây các nàng lén đối đãi Nhan Thời Oanh, Thích Hạo Nhiên áp xuống đáy lòng sự chán ghét, lời nói kế tiếp của Ninh Hồng cũng không muốn nghe chỉ là đem ánh mắt đặt ở trên người Nhan Thời Oanh cách đó không xa đang bị mấy nữ sinh túm chặt.

Hai nữ sinh kia giống không thấy được trên mặt Nhan Thời Oanh kháng cự, gấp không chờ nổi lôi kéo nàng, nửa túm nửa kéo vào trong cửa. Xem vẻ mặt các nàng, hẳn là không phải làm chuyện tốt.

Thích Hạo Nhiên vốn định tiến lên, do dự một lát sau, vẫn là lựa chọn án binh bất động.

Nếu đến lúc đó phát sinh chuyện gì, đây chính là cơ hội tốt của hắn, hắn không tin hắn lặp đi lặp lại nhiều lần mà vì nàng ra tay, nàng sẽ không động tâm.

Đến lúc đó chỉ cần nàng xin hắn giúp đỡ, hắn lập tức sẽ không chút do dự giúp đỡ nàng.

Nghĩ, Thích Hạo Nhiên thuận miệng đuổi Ninh Hồng đi, đi vòng quanh tìm vị trí ,tìm một chỗ Nhan Thời Oanh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hắn.

Chưa nghĩ rằng hắn mới đi lại vài bước, phía sau cách đó không xa liền có mấy người phát hiện hắn, xa xa gọi hắn: "Thích Hạo Nhiên?"

Thích Hạo Nhiên quay đầu nhìn lại, vừa thấy rõ phía sau trà thất nhỏ lộ thiên trước mặt, ánh mắt lập tức thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Lục Lệ, Lục Trì đều đang ngồi ở đó, còn có mấy nữ sinh mà hắn không quen đang thu dọn trà cụ, thậm chí cả Trình Mạc Bắc cũng có mặt — chỉ là vị trí ngồi cách bọn họ một đoạn.

Chỗ này phía trước bị cành cây và cây xanh che khuất, nên lúc đầu hắn hoàn toàn không phát hiện ra.

Nhanh chóng áp xuống tia dị sắc trong mắt, Thích Hạo Nhiên vẫn giữ vẻ mặt như thường mà bước qua.

"Hoài ca lát nữa sẽ đến, lần này ngươi mời ai đến vậy..."
Thích Hạo Nhiên hơi lơ đãng lắng nghe, trong khi ánh mắt vẫn không ngừng liếc nhìn về phía phòng sinh hoạt đối diện.

Chẳng bao lâu sau, cửa phòng bất ngờ mở ra, một nữ sinh mặc hoa phục, thân hình cao gầy bước ra ngoài.

Sau khi thấy rõ người nọ là ai, đáy mắt Thích Hạo Nhiên lộ ra ngạc nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store