ZingTruyen.Store

[TG2] Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính

Chap 17

Alynris

"Không thể nào? Thích Hạo Nhiên muốn uống nước của nàng ta sao?"

"Có lầm hay không? Em gái đeo mắt kính này, dựa vào cái gì mà dám đưa nước cho Thích Hạo Nhiên?"

Chung quanh tiếng nghị luận khe khẽ không ngừng vang lên. Thích Hạo Nhiên không dao động, nhìn Nhan Thời Oanh trước mặt nghiêng đầu cười khẽ, "Có thể chứ?"

Nhan Thời Oanh nhìn bốn phía liền thấy được vô số ánh mắt ghen ghét lại hâm mộ, có chút không biết làm sao hơi hơi gật đầu.

Đem phản ứng của nàng thu hết vào mắt, trong mắt Thích Hạo Nhiên hiện lên một chút ý vị sâu xa. Ngay sau đó hắn cầm lấy bình nước, ngửa đầu một hơi uống hết nửa bình.

"Không thể nào, lần trước Liễu Hệ Hoa đưa nước cho anh ấy, anh ấy cũng chỉ uống mấy ngụm a."

"Người này rốt cuộc là ai ? Khi nào có quan hệ tốt với Thích Hạo Nhiên như vậy?!"

" Kiểu trang điểm cùng phong cách này cũng quá tầm thường, rốt cuộc thì Thích Hạo Nhiên coi trọng nàng ta ở chỗ nào?"

Chờ đến Nhan Thời Oanh muốn lấy lại bình nước, Thích Hạo Nhiên vừa cười vừa lắc đầu, "Mặt trên đều là nước, ta lau khô một chút rồi trả lại cho ngươi đi."

Lời vừa dứt, ánh mắt của những nữ sinh xung quanh nhìn Nhan Thời Oanh lại càng thêm khó chịu.

Trong lòng Thích Hạo Nhiên cười lạnh một tiếng. Đang muốn lấy khăn giấy ra, bỗng nhiên nghe được một giọng nam từ phía sau truyền đến.

"Dùng của ta đi."

Vừa nghe đến âm thanh này, Thích Hạo Nhiên lập tức nhíu nhíu mày, cứ như gặp được cái gì khiến người ta khó chịu.

Lục Trì đi đến bên cạnh Thích Hạo Nhiên, đem khăn giấy đưa cho hắn, sau đó dùng ánh mắt tò mò đánh giá Nhan Thời Oanh đang đứng ở trước mặt hắn. Nhìn thấy Nhan Thời Oanh ngẩng đầu, Lục Trì lập tức hướng nàng nở nụ cười như gió xuân.

"Ngươi hảo."

Nhìn thấy Nhan Thời Oanh luống cuống gật đầu với Lục Trì, Thích Hạo Nhiên vô thức siết chặt bình nước trong tay.

"Không cần, ta có."

Thích Hạo Nhiên nhàn nhạt nói, đẩy Lục Trì ra, tay tự lấy khăn giấy của chính mình.

"Nga, vậy ngươi cứ cầm dùng đi."

Lục Trì dường như không có việc gì đem khăn giấy lại đưa cho Nhan Thời Oanh, "Ta thấy tay cũng bị ướt......"

Hắn nói còn chưa nói xong, khăn giấy đã bị một cái tay khác rút ra.

"Ngươi có chuyện gì sao? Lục Trì."

Trên mặt Thích Hạo Nhiên tuy rằng mang theo cười nhạt, nhưng thanh âm lại rất lãnh đạm.

"Sắp đến hoạt động chiêu mộ thành viên mới của câu lạc bộ chúng ta rồi đúng không? Ta muốn mời em ấy đi tham gia cùng."

"......" Thích Hạo Nhiên chỉ liếc Nhan Thời Oanh một cái, môi mím thành đường thẳng, trong mắt lặng lẽ thoáng qua vẻ khó chịu.

"Nghe nói quan hệ của Thích Hạo Nhiên và Lục Trì không tốt lắm, như vậy một màn này hình như là thật rồi."

" Vậy nữ sinh kia có quan hệ gì với bọn họ? Chẳng lẽ là công cụ để đả kích lẫn nhau sao?"

"Không ngờ cô ta lại được suất tham quan thẳng, cái suất này khiến đám người trong hội hậu viện giành nhau đến vỡ đầu còn chẳng tới lượt."

Chung quanh tiếng nói ồn ào, Thích Hạo Nhiên bỗng nhiên cười, "Các ngươi quen biết nhau?"

" Cũng có thể coi như vậy, lúc trước chúng ta từng gặp mặt một lần."

"...... Gặp mặt một lần?"

Tầm mắt hai người đồng thời rơi xuống trên người Nhan Thời Oanh. Khác nhau ở chỗ, một cái mang theo nghi hoặc tìm kiếm, còn ánh mắt kia lại lạnh lẽo như dao mổ, sắc bén đến rợn người.

Khoảng cách gần đến mức nghẹt thở, ánh mắt kia như muốn xuyên thấu tất cả mọi lớp phòng bị trên người nàng. Nhan Thời Oanh chỉ cảm thấy bản thân như bị đưa vào máy chụp X-quang — từng biểu cảm, từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt đều bị phơi bày, không thể che giấu.

Trả lời thế nào mới có thể không khiến cho hắn hoài nghi?

Nhan Thời Oanh đẩy lại gọng kính, nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn Lục Trì vài lần.

Ngay sau đó nàng lộ ra vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ, "Chúng ta...... Có phải hay không đã gặp mặt ở trên sân thượng?"

Lần đó Thích Hạo Nhiên mời Ninh Hồng các nàng cùng nhau ăn cơm, nàng trốn lên trên sân thượng vừa lúc gặp được Lục Trì cùng Lục Lệ một lần.

Lục Trì nhìn nàng, thực mau cười rộ lên, "Đúng vậy."

Cái đáp án này đích xác hợp tình hợp lý, ngay cả Lục Trì cũng không thể bắt bẻ được điều gì.

Lục Trì nhanh chóng thu hồi tầm mắt ở trên người Nhan Thời Oanh, lại nói, "Cứ như vậy đi, đến lúc đó ngươi có thể trực tiếp tới tìm ta."

Lục Trì vừa nói ra, xung quanh lập tức vang lên những tiếng hít khí khe khẽ, tựa hồ lời nói cùng biểu hiện này của Lục Trì đối Nhan Thời Oanh mà nói là một vinh dự lớn. Những ánh mắt khinh thường trước đó lập tức biến thành ngỡ ngàng, thậm chí có người ghen ghét đến mức biểu cảm trên mặt không sao che giấu nổi.

Lục Trì tất nhiên đã sớm chú ý tới phản ứng của những người này, nhưng hắn vẫn như cũ duy trì đối Nhan Thời Oanh ôn tồn lễ độ mỉm cười, tựa hồ lúc sau Nhan Thời Oanh sẽ chịu tao ngộ gì cũng không liên quan đến hắn.

Chỉ là một con kiến có thể tùy ý nghiền nát, miễn không cản trở hắn và Niệm Chi, thì sống hay chết, có liên quan gì đến hắn?

Lục Trì hờ hững quét bốn phía một cái, xoay người rời đi.

Nhìn thấy Lục Trì rời đi, Nhan Thời Oanh đỡ đỡ mắt kính, che giấu đáy mắt trào phúng.

Tuy rằng ban đầu nàng đích xác muốn lợi dụng Lục Trì để đạt được mục đích của chính mình, nhưng tình huống mất kiểm soát như hiện tại không thể thiếu Lục Trì làm trầm trọng thêm châm ngòi thổi gió, thêm mắm thêm muối. Nhìn ra được nàng ở trong mắt Lục Trì chính là con kiến nhỏ bé có thể tùy tiện dẫm chết, hắn đối với nàng không có nửa điểm đồng tình thương hại, càng không để bụng nàng sẽ bị đám kia nữ sinh ái mộ hắn đối đãi như thế nào.

Tuy rằng nàng không tính toán muốn đối diện trực tiếp với Lục Trì, nhưng mà cũng không có nghĩa nàng không thể thu thập hắn....

Trước mắt bỗng nhiên có bóng ma che phủ.

"Ngươi còn nhớ rõ lần trước ta nói cái gì với ngươi sao?"

Nhan Thời Oanh ngẩng đầu nhìn phía Thích Hạo Nhiên.

Đúng rồi, nàng đã quên còn có công lao của gia hỏa này nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store