ZingTruyen.Store

Tf Gia Toc San Bang Anh Den Va Em

Tả Hàng chỉ được nghỉ phép bốn ngày. Ngày cuối cùng, trời đổ tuyết mỏng, phủ trắng từng góc phố quen của Tân Thành. Sáng hôm đó, anh dậy sớm, đứng bên cửa sổ căn nhà trọ nhỏ nhìn ra con đường im lìm. Cốc cà phê trong tay đã nguội nhưng anh vẫn chưa uống một ngụm nào.

Trước khi ra ga, anh ghé qua câu lạc bộ thêm một lần. Trương Trạch Vũ đang khởi động cùng vài bạn trong nhóm hỗ trợ. Khi thấy Tả Hàng xuất hiện, cậu hơi sững lại rồi cúi đầu thật khẽ, như một lời cảm ơn không thể nói thành lời.

"Anh về Bắc Thành đây." Anh nói, giọng nhẹ như tuyết rơi: "Em cứ từ từ, đừng ép bản thân quá."

Trương Trạch Vũ nhìn anh, môi mím lại rồi gật đầu. Không có lời hứa hẹn, không có tiễn biệt dài dòng. Nhưng khi Tả Hàng xoay người bước đi, cậu đã cất giọng gọi anh lại.

"Anh..."

Tả Hàng quay đầu.

Trương Trạch Vũ đứng đó, giữa nền băng trắng, với dải băng quấn nhẹ ở cổ tay. Cậu nói, rất nhỏ nhưng đủ để vang trong không gian tĩnh lặng:

"Cảm ơn anh... vì đã đến."

Tả Hàng khựng lại trong giây lát, rồi cười, một nụ cười không rõ là nhẹ lòng hay xót xa. Anh gật đầu thay cho mọi câu trả lời.

Chuyến tàu về Bắc Thành rời ga lúc xế trưa. Tuyết vẫn rơi, nhưng trong lòng anh, một điều gì đó đã lặng lẽ nở ra, như ánh sáng le lói từ mùa xuân chưa đến.

Khi Tả Hàng trở về Bắc Thành, mọi người trong đội tuyển, đặc biệt là những người thân thiết với Trương Trạch Vũ, đều hỏi thăm tình hình của cậu. Câu hỏi nào cũng đầy sự quan tâm, nhưng giữa những câu hỏi ấy, không khí như ngưng lại, dường như mọi người đều cảm nhận được sự thiếu vắng của cậu, như một phần không thể thiếu của đội.

"Cậu ấy thế nào rồi?" Trương Cực hỏi, giọng trầm nhưng đầy lo lắng. Anh không phải là người dễ dàng thể hiện sự quan tâm, nhưng Trương Trạch Vũ đã luôn là một phần quan trọng của đội, không chỉ với Tả Hàng mà với tất cả mọi người.

Tả Hàng im lặng một lúc, nhìn qua cửa sổ phòng họp, ánh mắt thoáng chút xa xăm. Rồi anh mới trả lời:

"Cậu ấy đang cố gắng. Nhưng không dễ dàng như mọi người nghĩ đâu. Cậu ấy cần thời gian để tìm lại sự tự tin."

Các thành viên khác cũng bắt đầu xen vào hỏi thăm, nhưng câu trả lời của Tả Hàng vẫn chỉ xoay quanh việc Trương Trạch Vũ cần thời gian, cần không gian để bình phục không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần.

Tả Hàng nhìn Trương Cực rồi khẽ thêm một câu, ánh mắt anh như chất chứa một nỗi niềm khó tả:

"Cậu ấy... không chỉ bị thương ở tay hay chân. Những gì đã xảy ra, không phải ai cũng hiểu đâu."

Cả phòng im lặng một lúc, không ai dám lên tiếng. Mọi người trong đội đều hiểu, sự cố đó không chỉ ảnh hưởng đến cơ thể Trương Trạch Vũ mà còn tác động sâu sắc đến tâm lý của cậu, thứ mà không ai có thể đoán trước.

Một buổi chiều sau đó, Tả Hàng, ra ngoài sân tập để thả lỏng một chút, nhưng suy nghĩ của anh vẫn quay về với Trương Trạch Vũ. Cậu sẽ ổn thôi, anh nghĩ. Cậu sẽ vượt qua. Nhưng chỉ mong rằng, lúc ấy cậu không phải một mình đối mặt với tất cả những khúc quanh ấy.

Cùng lúc đó, Trương Trạch Vũ đang ở Tân Thành, tiếp tục đối diện với chính mình và con đường hồi phục, như một chặng đường dài mà cậu chưa biết khi nào sẽ kết thúc.

Một buổi chiều cuối đông, ánh nắng nghiêng dài qua khung cửa kính, phản chiếu lấp lánh trên mặt băng trong suốt. Trương Trạch Vũ lặng lẽ trượt những bước nhỏ quanh sân, hai tay mở nhẹ giữ thăng bằng, từng động tác chậm rãi và dè dặt như thể chỉ cần một cú lệch nhẹ là mọi ký ức đau đớn sẽ ùa về.

Cậu đang cố, từng chút một. Mồ hôi rịn bên thái dương, tay vẫn còn quấn băng, vết thương nơi đầu gối đã khô lại nhưng chưa thực sự lành. Huấn luyện viên Khương Hoàng đứng bên ngoài, ánh mắt dõi theo không rời.

Ông không nói gì trong một lúc dài, cho đến khi Trương Trạch Vũ kết thúc bài khởi động đơn giản và dừng lại cạnh thành sân, hơi thở phập phồng, ánh mắt không giấu được nỗi mệt mỏi pha chút buồn bã.

Rồi giọng ông vang lên, trầm thấp nhưng ấm:

"Thầy từng nói với em rồi mà, đúng không? Sân băng... sẽ không bao giờ bỏ rơi những người như em."

Trương Trạch Vũ ngước nhìn ông, đôi mắt khẽ lay động. Khương Hoàng tiến lại gần, vỗ nhẹ lên vai cậu, tiếp lời:

"Người như em... những đứa trẻ đặt cả trái tim lên mặt băng, dù có vấp ngã, dù có tổn thương, sân băng vẫn sẽ yêu lại. Chỉ cần em không quay lưng với nó."

Trương Trạch Vũ đứng lặng thật lâu sau những lời ấy. Mặt băng trước mặt cậu vẫn trong vắt, phản chiếu hình bóng mảnh khảnh đang cố gắng từng chút một để quay trở lại. Những đường trượt ngắn ngủi, những động tác cơ bản tưởng như đơn giản nhưng giờ đây lại trở thành cả một thử thách.

Cậu hít sâu một hơi, bàn tay siết nhẹ găng trượt.

"Em không hiểu sao em lại sợ nó đến vậy." Cậu tự hỏi, giọng nhỏ đến mức chỉ bản thân nghe thấy: "Chỉ là mặt băng thôi mà... nơi mà em từng thuộc về, nơi từng làm em hạnh phúc..."

Nhưng chính nơi ấy cũng khiến cậu đau đớn, khiến cậu cảm thấy mình yếu đuối, bị bỏ lại. Những tiếng vỗ tay, ánh đèn rực rỡ, khoảnh khắc tung người giữa không trung – tất cả giờ đây đều như những mảnh vỡ chói mắt trong trí nhớ.

Khương Hoàng không thúc ép, chỉ đứng đó, bình thản như đã từng rất nhiều năm trước – khi cậu còn là đứa trẻ sáu tuổi lần đầu tiên bước lên mặt băng với đôi giày to hơn chân mình một cỡ.

Cuối cùng, Trương Trạch Vũ nhấc chân lên, chậm rãi đẩy người tiến về phía trước. Đường trượt chưa vững, thân người vẫn hơi run. Nhưng ít nhất, cậu đã bước đi.

Một vòng... rồi hai vòng... Rồi cậu ngã – không mạnh, chỉ là trượt chân nhẹ và tiếp đất bằng đầu gối đã băng bó.

Khương Hoàng không chạy lại đỡ như người khác sẽ làm. Ông chỉ gọi, nhẹ thôi: "Đứng dậy đi, Trạch Vũ."

Và cậu làm thật.

Lúc ấy, trong đầu Trương Trạch Vũ chợt vang lên giọng nói của Tả Hàng, hôm đó trên sân băng, khi cả hai cùng trượt một đoạn ngắn: "Không cần hoàn hảo ngay lập tức. Miễn là em đừng đứng yên."

Trong buổi chiều hôm đó, sân băng gần như không còn ai. Trương Trạch Vũ ngồi trên hàng ghế dài bên mép băng, tháo giày trượt, tay khẽ xoa đầu gối vẫn còn ê ẩm. Không khí tĩnh lặng đến lạ, chỉ có tiếng vang nhẹ của lưỡi giày lướt xa dần của vài vận động viên nhí ở phía xa.

Khương Hoàng ngồi xuống cạnh cậu, ánh mắt nhìn ra mặt băng, giọng chậm rãi:

"Trạch Vũ, em còn nhớ... vì sao em bắt đầu trượt băng không?"

Cậu ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên trước câu hỏi ấy. Một thoáng im lặng kéo dài. Rồi Trương Trạch Vũ cụp mắt, ngón tay vô thức nắm chặt dây giày trượt.

"Lúc nhỏ... mẹ đưa em đến xem một cuộc thi trượt băng. Một tuyển thủ đang bay lên giữa không trung, xoay nhiều vòng rồi tiếp đất đẹp như mơ. Khi ấy em cứ nghĩ, nếu mình học trượt băng, thì mình cũng có thể... bay."

Cậu cười nhẹ, giọng thoảng như gió: "Em muốn bay lên. Bay khỏi mọi thứ. Bay khỏi những ngày lạnh giá, khỏi sự im lặng, khỏi cả những áp lực không gọi được thành tên..."

Khương Hoàng không nói gì trong giây lát. Gió từ cửa kính len vào, quét nhẹ qua mái tóc rối của cậu bé ngày nào.

"Vậy bây giờ thì sao?" Ông hỏi tiếp: "Em còn muốn bay nữa không?"

Trương Trạch Vũ im lặng. Câu hỏi như cứa vào lòng ngực. Sau tai nạn, sau cú ngã, sau những giấc mơ nứt gãy... cậu đã không dám nghĩ đến việc "bay" nữa. Nhưng cũng chính lúc này, chính giây phút được hỏi lại – ký ức ấy bỗng sống dậy.

Đôi mắt cậu chợt ươn ướt, nhưng lần này không vì đau đớn hay thất vọng. Mà vì cậu chợt nhớ lại cảm giác đầu tiên, rất thuần khiết – cảm giác của một đứa trẻ chỉ muốn được nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất.

"...Em vẫn muốn." Cậu khẽ nói, giọng đầy cố chấp: "Cho dù có ngã. Em vẫn muốn bay thêm lần nữa."

Khương Hoàng khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy kiên nhẫn nhưng cũng đầy sự thấu hiểu. Ông nhìn Trương Trạch Vũ một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng lên tiếng, giọng đầy trầm tư:

"Em còn nhớ không? Ngày trước, em trượt băng chưa bao giờ là để thi đấu. Khi em mới bắt đầu, em không phải là người nghĩ về thành tích hay huy chương. Em chỉ đơn giản là muốn bay. Em cứ đứng trên sân băng, thực hiện những động tác, những cú nhảy như đang kể một câu chuyện, như đang biểu diễn cảm xúc của mình, chứ không phải để chinh phục gì cả."

Ông dừng lại, nhìn vào mắt Trương Trạch Vũ, như muốn xác định lại điều mà ông biết rõ hơn ai hết.

"Những cú nhảy ấy, những bước trượt ấy, không phải vì thành tích hay danh hiệu. Em muốn bay lên, muốn tự do. Và khi em bay, em không phải là một vận động viên. Em chỉ là chính mình, đang lướt qua thế giới này bằng đôi chân trên băng."

Trương Trạch Vũ im lặng, câu nói của Khương Hoàng như một dòng nước ấm xoa dịu vết thương trong lòng cậu. Cậu nhận ra rằng, chính sự thuần khiết và niềm đam mê ngày xưa đã khiến cậu yêu trượt băng đến vậy. Không phải vì danh tiếng hay ánh hào quang, mà là cảm giác được tự do, được bay lên, được thể hiện bản thân mà không cần bất kỳ ràng buộc nào.

Khương Hoàng nhìn cậu, giọng ông dịu lại: "Cậu nhóc ấy, ngày trước không bao giờ nhìn vào huy chương hay bảng xếp hạng. Cậu ấy chỉ đơn giản là muốn bay, muốn tự do. Và đừng quên rằng, sân băng không bao giờ bỏ rơi những người như em, Trạch Vũ à."

Trương Trạch Vũ thở dài, lần đầu tiên trong một thời gian dài, cậu cảm nhận được sự nhẹ nhàng trong lòng. Dù có lúc cảm giác như mình đã mất hết tất cả, nhưng giờ cậu nhận ra, cậu vẫn có thể tìm lại lý do ban đầu mình bước vào hành trình này. Không phải để chiến thắng, mà là để bay.

Sau hôm ấy, Trương Trạch Vũ cảm thấy như một làn gió mới thổi vào tâm hồn mình. Mỗi bước trượt băng của cậu như nhẹ nhàng hơn, tự do hơn. Những suy nghĩ về thành tích, về những áp lực bỗng chốc tan biến như băng tan vào mùa xuân. Trước đây, khi bước ra sân băng, cậu đã cảm thấy nặng nề, như gánh trên vai cả một thế giới kỳ vọng. Nhưng giờ, cậu bắt đầu cảm nhận được niềm vui đơn giản mà chân thật từ chính những động tác trượt băng – cảm giác bay lượn trên mặt băng, nhẹ nhàng như gió, tựa như chính mình được thả lỏng khỏi những mối lo âu.

Mỗi ngày, cậu lại đến sân băng cùng với huấn luyện viên Khương Hoàng, người luôn theo dõi từng động tác nhỏ của cậu, như một người bạn đồng hành. Các bài tập không còn mang lại cảm giác nặng nề nữa, mà là một hành trình để kết nối lại với chính bản thân, tìm lại niềm đam mê nguyên thủy mà cậu đã đánh mất trong suốt quãng thời gian đấu tranh với những nỗi sợ.

Một tuần sau, khi cậu đứng trên băng, những động tác của cậu trở nên nhẹ nhàng, thanh thoát hơn. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng mỗi nhịp chân lướt qua mặt băng, mỗi cú nhảy vươn cao như thể mình đang bay lên, vượt qua mọi rào cản. Dù có đôi lúc, những vết thương vẫn âm ỉ, nhưng chúng không còn là điều cản trở cậu nữa. Chúng chỉ là một phần của hành trình, và cậu không còn sợ hãi khi nghĩ về chúng.

Sự thay đổi này không chỉ đến từ cơ thể, mà từ trong tâm trí cậu. Trương Trạch Vũ nhận ra, mình không cần phải đuổi theo thành tích, không cần phải trở thành một người hoàn hảo. Điều cậu cần chỉ là được là chính mình, được bay lên trong từng chuyển động của cơ thể. Và sân băng, đối với cậu, giờ đây lại trở thành nơi để cậu tìm lại niềm vui trong chính những khoảnh khắc giản đơn nhất.

Khi cậu hoàn thành một buổi tập, Khương Hoàng nhìn cậu, ánh mắt ông đầy sự tự hào. 

"Nhìn em bây giờ đi, em đã thực sự trở lại, nhưng không phải như trước đây. Em đã tìm ra lý do để bay, để tự do, không phải vì ai khác ngoài chính mình."

Trương Trạch Vũ mỉm cười nhẹ nhàng, không còn sự lo âu hay sợ hãi như trước. Cậu cảm thấy, như một sự khai sáng đã thực sự đến với mình, và giờ đây, dù có bước ra sân băng hay không, cậu vẫn sẽ giữ lấy niềm đam mê ấy, bay lượn trên băng theo cách của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store