[TF Gia Tộc F4] Chúng ta là một gia đình
Chương 8: Vừa vui vừa buồn
Sáng sớm tại trụ sở TF ở Trùng Khánh, các thành viên tập trung chuẩn bị cho show truyền hình đầu tiên. Không còn là buổi tập hay showcase nhỏ, hôm nay là cơ hội lớn, nơi nhóm sẽ đứng trước khán giả truyền hình, fan hâm mộ trực tiếp, và cả những nghệ sĩ nổi tiếng trong ngành.
Trần Dịch Hằng lướt qua từng thành viên, giọng pha chút hồi hộp:
“Ê mấy ní, hôm nay là show lớn đó nha. Cậu nào run thì bám tui nè.”
Vương Lỗ Kiệt hất tóc, nheo mắt:
“Tui run? Không, tui đang hừng hực tinh thần đây!”
Ngồi bên cạnh, Tuấn Minh lẩm bẩm:
“Fan tui sẽ xem tui mà cổ vũ chứ? Anti chắc còn dữ hơn hôm qua nữa.”
Hàm Thụy vỗ vai em út:
“Không sao đâu, Minh Minh. Tụi mình đứng cùng nhau, dù fan hay anti, vẫn ổn cả.”
Trương Quế Nguyên nhún vai:
“Fan cổ vũ, anti công kích, chuyện bình thường mà. Tui chỉ lo sao lớn hôm nay khó tính quá.”
Khi bước vào trường quay, cả nhóm bị choáng ngợp bởi ánh đèn chói rọi và máy quay khắp nơi. Một số sao lớn đã có mặt trước đó, ánh mắt họ thoáng vẻ khó chịu, kiểm tra từng chi tiết: trang phục, động tác, nhịp nhạc.
Trần Dịch Hằng lẩm bẩm:
“Chết rồi, mấy sao lớn nhìn nghiêm quá, tụi mình có đứng vững không?”
Vương Lỗ Kiệt nhún vai:
“Chịu thôi, tụi mình cứ làm đúng là được. Sao lớn hay nhỏ, tập luyện vẫn phải chuẩn.”
Nhiếp Vĩ Thần cười méo xệch:
“Cậu thấy không, anti còn chưa đáng sợ bằng ánh mắt họ.”
Quan Tuấn Thần đứng lặng lẽ, bình tĩnh quan sát, ánh mắt tập trung.
Khi nhóm thử nhạc, Trần Tuấn Minh sơ ý nhảy lệch nhịp. Một sao lớn đứng gần đó nhíu mày, ám chỉ:
“Cậu nhảy chưa đúng nhịp, cẩn thận lần sau.”
Trần Tuấn Minh đỏ mặt, muốn lùi ra, nhưng Trương Hàm Thụy nắm tay, thì thầm:
“Không sao, cứ làm lại, tui đứng bên cậu.”
Trương Quế Nguyên liếc Vương Lỗ Kiệt:
“Xử lý khéo thôi, đừng căng thẳng. Nếu sai, sửa liền, fan sẽ thấy tụi mình chuyên nghiệp.”
Trần Tuấn Minh hít sâu, nhảy lại, hoàn thành động tác chính xác. Sao lớn gật đầu nhẹ, không nói thêm gì, và cả nhóm thở phào.
Lí Gia Sâm thầm nhắc:
“Thấy chưa, xử lý khéo là xong. Áp lực lớn mà, tụi mình vẫn ổn.”
Khi lên sóng, ánh đèn và nhạc dồn dập. Đội A bước ra trước, nhịp nhàng, phối hợp ăn ý. Trần Tuấn Minh nhảy hết sức, ánh mắt dán theo Trương Hàm Thụy. Hàm Thụy nở nụ cười trấn an.
Đội B tiếp theo, Vương Lỗ Kiệt năng động, Trần Dịch Hằng Hằng nghiêm túc, Dương Hàm Bác đứng giữa sân khấu vững vàng, ánh mắt tập trung.
Fan reo hò, anti nhắn bình luận trực tiếp trên mạng xã hội:
[ Bình luận trực tiếp]
👤 Fan: “Ôi trời ơi, Tuấn Minh xuất sắc quá 🥺❤️”
👤 Fan: “Quan Tuấn Thần nghiêm túc và tập trung ghê, fan thêm tự hào luôn!”
👤 Fan: “ Trần Dịch Hằng và Vương Lỗ Kiệt phối hợp nhịp nhàng quá, tui đứng hình luôn!”
👤 Anti: “Nhóm đông mà chán, chẳng ai nổi bật cả.”
👤 Anti: “Tuấn Minh vẫn nhỏ, không đủ sức trên sân khấu.”
👤 Anti: “ Trần Dịch Hằng vẫn giả tạo, ai thích kiểu này?"
👤 Anti: “Quan Tuấn Thần ít fan, nhìn lạc lõng.”
👤 Fan phản bác: “Đừng nghe anti. Nhóm hôm nay tuyệt vời, ai cố gắng sẽ được nhìn thấy!”
Trong hậu trường, các sao lớn tiếp tục quan sát, một vài lần nhắc nhở nhỏ:
“Cậu nên chú ý nhịp điệu hơn.”
“Động tác hơi lệch một chút, chỉnh lại nhé.”
Nhưng nhóm xử lý rất chuyên nghiệp: sửa liền, mắt vẫn tươi, không để áp lực làm tụt tinh thần.
Hàm Thụy nhắc Tuấn Minh:
“Xem chưa, xử lý khéo là các tiền bối cũng tôn trọng.”
Quan Tuấn Thần mỉm cười nhẹ:
“Chỉ cần làm đúng, ai cũng phải công nhận nỗ lực của tụi mình.”
Fan trên weibo bùng nổ:
“Nhóm hôm nay quá tuyệt, Tuấn Minh dễ thương, Quan Tuấn Thần nghiêm túc, mọi người xuất sắc ❤️”
“Kiệt và Hằng phối hợp ăn ý, tui đứng hình luôn, chuyên nghiệp quá!”
Anti vẫn công kích:
“Nhóm đông mà chán, không có điểm nhấn.”
“Tuấn Minh nhỏ, lạc lõng trên sân khấu.”
“Hằng giả tạo, ai thích kiểu này?”
Nhóm đọc, cười, trêu chọc nhau:
“Tui nói rồi, cứ tập trung, fan sẽ nhìn thấy.”
“Đúng, tập luyện và cười thôi!”
“Mai mốt tui ghi lại, đọc anti xong hít đất 50 cái nha.”
Buổi tối, sau khi trường quay vắng, cả nhóm ngồi lại, mệt rã rời nhưng ánh mắt rực sáng.
Trần Tuấn Minh thở dài:
“Fan cổ vũ tui vui quá, nhưng anti tui… tui thấy mệt.”
Trương Hàm Thụy vỗ vai:
“Không sao, Minh Minh. Nhìn tụi mình, thấy chưa? Sao lớn khó tính cũng không hạ được tinh thần.”
Trương Quế Nguyên gật đầu:
“Đúng. Dù fan hay anti, dù sao lớn hay nhỏ, chỉ cần hiểu nhau, tụi mình sẽ tiến lên.”
Nhiếp Vĩ Thần mỉm cười:
“Em không cần nổi tiếng hay nhiều fan. Chỉ cần đồng đội hiểu nhau, mọi thứ đều ổn.”
Cả nhóm cùng cười vang, tiếng cười át đi mọi căng thẳng và áp lực từ ngoài kia.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store