#8
Anh nắm lấy tay cô, ánh mắt đầy xúc cảm, những giọt lệ nóng hổi đã rơi trên đôi gò má cao của anh tạo thành những viên pha lê lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, anh nhẹ nhàng:
.
.
.
.
.
.
.
.
.
-Cô ơi, cho tui xin 10.000đ, tui đói quá.
.
.
Phải, anh là ăn xin, một ăn xin yêu nghề đúng nghĩa
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store