Tea Vtrans
sải bước nhanh trên vỉa hè và sắp muộn giờ làm - tôi đoán mình đã quá mải mê với những gì mình nhìn thấy trong điện thoại của jimin. tôi bước nhanh cho đến khi thấy một quý bà rơi hết mọi thứ đã mua ra nền đường."oh. ahjumma. để con giúp cô." tôi đến gần bà và nhặt lên hoa quả."cảm ơn con. oh..." bà chỉ vào tôi, "cô đã gặp con tối qua."tôi cười, "vậy ạ?""hm. một chàng trai thấp bé đã cõng con trên lưng." bà gật đầu, "cô cá đó là bạn trai của con, có đúng không?""ah-""cậu ấy thật may mắn vì đã có con", bà nói"a-aniyo." tôi lắc đầu."t-tại sao không?"tôi cười, "c-cháu mới là người may mắn vì có anh ấy."tôi vừa nói cái quái gì vậy?bà ấy cười tươi trước khi cả hai cùng đứng dậy và tạm biệt.-Tôi bước vào quán và ngay lập tức bị nhấn chìm bởi cái ôm của hoseok, người vẫn đang luôn miệng xin lỗi về tối hôm qua. "tớ ổn mà." tôi véo má cậu."cảm ơn nhé." cậu mỉm cưởi, " tớ biết cậu không thể cưỡng lại tớ mà.""oh, làm ơn đi." tôi đảo mắt."gặp cậu sau." cậu thì thầm trước khi đặt trên má tôi một nụ hôn. "thôi đi." tôi đánh cậu."ow", hosoek bĩu môi và cả hai đứa bắt đầu cười đùa."cần phải đi rồi, tạm biệt." cậu vẫy tay.sau khi cậu ấy rời đi, tôi lập tức vào thẳng công việc."umm,...này seol hee", một đồng nghiệp của tôi gọi, "cậu có thể ở quầy thu ngân một chút không?""uh,...tất nhiên rồi.", tôi đồng ý, "sao vậy?""tớ để quên điện thoại ở nhà mất rồi.", cô nói, " cảm ơn cậu, seol hee." " không hề gì." tôi trả lời trước khi cô ấy nhanh chóng rời khỏi quán café.tôi đứng trước quầy thu ngân, chờ đợi khách hàng khác. mặt tôi ngẩng lên khi nghe thấy tiếng mở cửa và nhanh chóng nhận ra ai đến.park jimin.anh nhận ra ngay lặp tức và tôi phải cố hết sức để tránh ánh nhìn của anh khi anh bước đến."anyeong." anh ho khan, "nghe này, về tối qua, anh-""quý khách muốn gọi gì?" tôi cắt ngang.anh cười, "trà và một lát chesse cake là được."tay tôi run lên khi bấm màn hình - tôi đang hoảng loạn.anh nói lại, "nghe lần nữa này, về chuyện tối hôm qua, anh rất-""của quý khách hết 10 000 won, cảm ơn." tôi cắn môi."seollie." anh gọi tên tôi nhưng tất cả những gì tôi làm là nhìn xuống màn hình trắng."seollie, nhìn anh." anh nói với giọng nghiêm túc.Cái giọng cho tôi biết anh bắt đầu bực mình - và để không gây ra bất kì hoàn cảnh tồi tệ nào, tôi ngẩng đầu nhìn anh."y-yeah?""em đã mở điện thoại anh, đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store