ZingTruyen.Store

Tcct Tan Tu Thien Vong

Lúc Diệp Tu cùng Tô Mộc Thu mang theo thằng nhóc tóc vàng trở lại đại sảnh vừa vặn nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng rơi vỡ của món đồ gì đó.

Bọn họ dựa theo âm thanh đi tìm, nhìn thấy nơi thưởng trà ngoài trời có hai nam một nữ đang xảy ra tranh chấp, nam nhân mặc áo trắng là Alpha, hắn và một phụ nữ Omega mặc quần đỏ ngồi ở trên ghế mây, trên bàn trà bày một ít điểm tâm sáng, bên chân Omega rải rác mảnh tách vỡ.

Người đàn ông tên là Ngô Tuấn Viễn, người phụ nữ tên là Tưởng Trân, bọn họ là một cặp vợ chồng. Tô Mộc Thu đối với hai người kia có chút ấn tượng, bởi vì một năm trước lúc bọn họ cử hành hôn lễ có mời ban nhạc của Tô Mộc Tranh,

Gia đình này có gia thế hùng hậu, cha của Tưởng Trân ở quốc nội là nhà từ thiện rất có tiếng tăm mà Ngô Tuấn Viễn vốn là chỉ là thành phần tri thức phổ thông, không biết làm sao được con gái lão tổng hắn xem hợp mắt. Còn nhớ sau khi kết thúc tiệc cưới, một thành viên ban nhạc tên là Đới Nghiên Kỳ từng nói, trong bữa tiệc mấy người khách kia bề ngoài a dua nịnh hót, sau lưng đều nói Ngô Tuấn Viễn trèo cao, là tiểu bạch kiểm bám váy đàn bà.

Người thứ ba là Alpha thân mang đồng phục màu đen, xem kiểu dáng đồng phục tựa hồ là quản lý công nhân viên, áo của hắn bị ướt nhẹp, trên mặt đất có một vũng nước nhỏ, dựa vào màu sắc có lẽ là cafe.

Tưởng Trân là nữ nhân xinh đẹp, hơn nữa cô ta phi thường biết cách phơi bày vẻ đẹp của bản thân, giơ tay nhấc chân đều là tao nhã không nói thành lời. Trên phương diện ăn mặc càng bỏ công sức, đồ trang sức trang nhã làm điểm nhấn cùng cặp mắt hạnh đầy sóng tình ẩn ý kia càng thêm câu nhân.

Bất quá bây giờ trong đôi mắt quyến rũ mê người kia đang bốc lửa, lóe ánh sáng hùng hổ doạ người, giọng nói bén nhọn: "Ai cho anh mang cafe tới, anh không biết tôi đang mang thai sao?"

Nghe nói như thế, Diệp Tu cùng Tô Mộc Thu cũng không tự chủ đem tầm mắt dịch đến bụng Omega, nơi đó được chiếc quần đỏ bao bọc rất bằng phẳng, không nhìn ra dấu hiệu có thai.

Vị công nhân viên kia thấp giọng nói gì đó, Tưởng Trân đánh gãy lời hắn: "Ba tháng! Việc này tôi và giám đốc các anh đã nói qua, cô ta không nói cho anh biết à!"

Lúc này, Trần Quả nhận được tin tức rốt cục cũng chạy tới. Vừa nhìn tình huống này liền cảm thấy không ổn, vị Tưởng tiểu thư kia nhìn tưởng dễ thân, kỳ thực phi thường khó hầu hạ, chuyện vặt vãnh đều sẽ thổi phồng lên, trong mấy ngày nay đã giáo huấn qua vài người.

Trần Quả nhanh chóng nhận lỗi: "Vị này chính là người phụ trách lập ra thực đơn của chúng tôi, nhà dinh dưỡng Từ Trạch, cậu ta không biết chính xác tình huống của quý khách. Bởi vì ngày hôm nay nhân viên không đủ, cho nên mới tạm thời nhờ vả Từ tiên sinh đến giúp đỡ, thực sự rất xin lỗi."

Ngô Tuấn Viễn nãy giờ vẫn cười híp mắt không lên tiếng đột nhiên làm khó dễ: "Nếu là nhà dinh dưỡng, vậy tại sao lại không rõ ràng tình trạng cơ thể của khách? Vạn nhất có cái gì không thể ăn, xảy ra chuyện các người có bồi thưởng nổi không? Phí thu vào sẽ không phải đều được các người dùng ở trên người mình chứ?" Nói xong, hắn ý tứ mà liếc nhìn đôi giày cao gót trên chân Trần Quả.

Bị tên này nhìn cách quái gở còn mang theo cỗ châm biếm chua lè dán lên mặt, sắc mặt Trần Quả ngay lập tức thay đổi. Đôi giày cao gót trên chân cô xác thực giá cả không ít, Trần Quả trông mà thèm đã lâu, là dùng vài tháng lương để mua, không nghĩ tới sẽ bị người như vậy mang ra trào phúng.

Trần Quả tính khí ngay thẳng, vì công việc mới đè xuống tính tình, cúi đầu cúi người, kiên cường trong xương nhưng một chút cũng không mờ đi, đang chuẩn bị mở miệng phản kích, lại bị Alpha bên cạnh lặng lẽ kéo, Từ Trạch cúi người xin lỗi: "Xin lỗi, đây là sơ sót của tôi, hi vọng quý khách có thể tha thứ, tôi sẽ đổi trà mới cho quý khách."

Tưởng Trân liếc mắt: "Trước tiên đem những thứ trên đất đó thu dọn, nhìn thật chướng mắt."

Theo lý thuyết phương diện quét dọn có người chuyên phụ trách, nhưng tình huống trước mắt này đối phương hiển nhiên sẽ không dễ dàng buông tha hắn, không thể cho hắn thời gian tìm người lại đây dọn dẹp, vì lẽ đó Từ Trạch cũng không nói gì, lập tức ngồi xổm xuống đem những mảnh vỡ kia nhặt vào lòng bàn tay, lại dùng vải mềm cẩn thận lau khô sàn.

Nhìn hắn dọn dẹp cẩn thận như thế, Ngô Tuấn Viễn ngược lại cười nhạo một tiếng, cay nghiệt nói: "Bảo bối đừng tức giận, có mấy người không giáo huấn một chút chính là sẽ không làm việc, nhất định phải để người mắng hai câu mới hiểu được, nhìn anh ta hiện tại không phải rất hiểu chuyện sao?"

Nghe được mấy câu này người bên ngoài còn không nhịn được mà nổi giận, nhưng Từ Trạch nửa điểm phản ứng cũng không có, hắn không nói tiếng nào cầm những mảnh vỡ rời đi, lúc đi qua bọn người Diệp Tu hạ thấp người cúi chào. Lúc Từ Trạch đi qua, Diệp Tu trừng mắt nhìn, tựa hồ bị cái gì đó hấp dẫn, đôi mắt còn đuổi theo bóng lưng đã rời đi của đối phương mấy lần.

Tô Mộc Thu nhẹ nhàng đụng vào bờ vai của hắn, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Diệp Tu ngẩn ra, lắc đầu: "Không có gì."

Bên này Trần Quả cố gắng áp chế hỏa khí nhận lỗi với đôi vợ chồng kia xong, quay đầu lại nhìn thấy đứng giữa hai người đàn ông là một đứa nhỏ tóc vàng, đôi mắt trong nháy mắt sáng lên: "Danny! Ngài Harriman đang tìm cháu đó!"

Tiếu quỷ được gọi là Danny là con trai của siêu sao bóng đá Harriman. Harriman khi còn trẻ bởi vì chân bị thương phải từ bỏ sự nghiệp đá bóng, sau khi giải nghệ chuyển qua mở thuơng hiệu buôn bán vật dụng thể thao. Không nghĩ tới việc kinh doanh lại vô cùng phát đạt, nghiễm nhiên trở thành một biểu tượng của giới tinh anh. Hiện tại hai mươi năm sau, thương hiệu này đã thành số một trong giới kinh doanh.

Người đàn ông trung niên Harriman tuổi gần 50 mới có con, đối với Danny cực kì cưng chiều, cơ hồ là muốn tinh tựu bất cấp nguyệt lượng (muốn sao sẽ không cho trăng), bởi vậy không phụ sự mong đợi của mọi người bồi dưỡng ra một hùng hài tử.

Cho dù con trai không hiểu chuyện nhưng bản thân Harriman cũng không có hồ đồ, sau khi nghe con trai mình suýt gây đại họa, ông ta phi thường thành khẩn tạ lỗi, đồng thời mời bọn họ đêm nay tham gia tiệc rượu tư nhân, địa điểm là trên bãi biển của khách sạn. Dù sao cũng rảnh rỗi, hơn nữa người mời là người nổi tiếng, không tham gia ngược lại là không nể mặt, hai người Tô Diệp liếc mắt nhìn nhau liền chấp nhận lời mời.

Khách sạn hiện nay đến thuê phòng cũng chỉ có mấy người, ngoại trừ Tô Mộc Tranh có việc đột xuất không đến được phải miễn cưỡng nhờ người khác đi thay, còn lại có vẻ toàn là nhân vật có máu mặt, nhưng giữa bọn họ cũng không hẳn là quen biết. Tiệc rượu tư nhân của Harriman chỉ mời mấy người quen đã từng hợp tác, trong đó vừa vặn có đôi vợ chồng mới sáng sớm đã gặp kia.

Cho dù không có nhiều người , khách sạn cũng không dám sơ suất, trên bờ cát các món điểm tâm đã được chuẩn bị, còn có nhiều nhân viên ở bên phục vụ. Tô Mộc Thu từ trong khay cầm lấy một ly rượu, pha trộn giữa soda và rượu Brandy mùi vị rất lạ, anh mới uống một hớp trong lòng đã ghét bỏ, quay lại nhìn thấy Diệp Tu đang bận rộn sưu tầm mĩ thực, nét mặt biểu lộ một nụ cười không có ý tốt.

"Thử không?" Anh nâng ly rượu đưa tới trước mặt Diệp Tu, nhìn khuôn mặt chần chờ của đối phương, lập tức bày bộ mặt chính kinh ( đoan trang; chính phái) thành khẩn nói: "Mùi vị cũng không tệ lắm, uống một ngụm không sao đâu."

Tửu lượng Diệp Tu không tốt hoặc phải nói là vô cũng kém, bia có nồng đô thấp còn có thể kiên trì một chút, gặp phải độ rượu hơi cao, cơ hồ chỉ một chén là gục, đến thời gian chuẩn bị cũng không thèm cho, nhưng hắn lại rất có hứng thú với rượu, bình thường sẽ không chủ động chạm vào nhưng nếu ở tình huống có người mời rượu ít nhiều cũng muốn nếm thử một chút.

Nghĩ lại thì cũng chỉ có một ngụm không có vấn đề gì lớn, hắn không đưa tay ra tiếp mà nghiêng đầu hướng ly rượu trong tay Tô Mộc Thu uống một chút, rượu trái cây nồng độ cao cay xè còn lẫn vào một chút vị soda kì dị cứ như vậy trải qua đầu lưỡi xông thẳng lên trán, bị nghẹn Diệp Tu nuốt cũng không phải mà nhả ra cũng không xong, nhịn lại nhịn không tìm được cơ hội nói, không thể làm khác hơn là là miễn miễn cưỡng cưỡng nuốt xuống.

Nhìn sắc mặt hắn đột ngột xanh ngắt, lòng vẫn còn sợ hãi giống như đem nhét vào miệng khối cá tuyết choáng hết cả vị giác, Tô Mộc Thu tâm tình sung sướng, thừa dịp Diệp Tu tự cố bất hạ (thân mình còn chưa lo xong), nhắm ngay vị trí người kia vừa chạm qua hôn lên, một bên ghét bỏ chính mình quá hèn mọn, một bên khác lại không nhịn được lâng lâng, trong lòng nở đầy hoa, tựa hồ ngay cả loại rượu khó nuốt nhất cũng trở thành mĩ vị.

Tham gia tiệc rượu trừ bọn họ cùng đôi vợ chồng kia thì còn có hai vị người Mĩ, một người Italy trẻ tuổi cũng là chủ khách sạn Andrew tiên sinh. Hai người Mĩ kia sau khi biết hai người Tô Diệp không có bối cảnh đặc biệt gì ---- vừa không có tiền vừa không có quyền, tuy em gái ở quốc nội là ngôi sao lớn nhưng trên quốc tế không tính là có tiếng tăm --- thì không phản ứng với họ nữa, ngược lại vây quanh bên cạnh vợ chồng Ngô Tuấn Viễn.

Omega đến chỗ nào cũng đều được yêu thích, tuy rằng đã kết hôn, ánh mắt đám Alpha cũng đều không tự chủ được dừng lại trên người bọn họ. Tưởng Trân đối với nhân viên vênh váo tự đắc, đối với người có thân phận đúng là đặc biệt khách khí. Khuôn mặt không chút keo kiệt luôn nở nụ cười, cô hết sức quen thuộc những tình huống như vậy, một động tác tùy tiện, một ánh mắt là có thể làm cho đối phương làm theo ý cô.

Một bên đứng nhìn, bầu không khí hòa hợp không người quấy rối Diệp Tu cùng Tô Mộc Thu đúng là mừng rỡ an nhàn. Bọn họ đứng cạnh biển hóng gió, nhất thời không nói gì nhưng một chút cũng không thấy lúng túng, phảng phất như đây chính là trạng thái tự nhiên nhất của bọn họ, không cần cố gắng tìm đề tài nói chuyện, chỉ cần im lặng bồi nhau đã có thể cảm thấy hài lòng.

Diệp Tu xiên một khối ruột nướng cuối cùng trong đĩa nhét vào trong miệng Tô Mộc Thu, quay người đem cái đĩa giao cho phục vụ đi ngang qua, lúc quay đầu lại đột nhiên phát hiện ở cách đó không xa, người đàn ông Italy kia một mình uống rượu, sắc mặt không vui, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm mấy người đàn ông đang vây quanh Tưởng Trân khi thì lại nhìn chòng chọc Ngô Tuấn Viễn một bên, ánh mắt lạnh lẽo.

Lúc này, chủ khách sạn Andrew tiên sinh không biết khi nào lắc lư lại đây, đột nhiên mở miệng nói với Diệp Tu: "Người đàn ông Italy kia gọi là Zorro, đã từng là chồng chưa cưới của Tưởng phu nhân. Bọn họ quen biết nhiều năm, không nghĩ tới sau đó bị người hoành đao đoạt ái (cầm ngang đao đoạt ái tình - đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác) tôi đoán anh ta cực kì căm ghét Ngô tiên sinh."

Thấy Diệp Tu nghi hoặc mà nhìn mình, Andrew hữu hảo mỉm cười, lưu lại một câu: "Chúc hai vị chơi vui vẻ." Liền mang theo Từ Trạch vẫn theo bên người rời đi.

Tại sao hắn lại cố ý đến đây nói những lời này?

Diệp Tu nhạy bén nhận ra được một tia quái dị, nhưng hắn không có nghiền ngẫm bởi vì ly rượu Brandy kia đã bắt đầu phát huy tác dụng. Diệp Tu mấy lần choáng váng đến lung lay, Tô Mộc Thu vừa nhìn thấy hắn như vậy cũng biết là rượu đã phát tác, nhanh chóng cùng chủ nhân tiệc rượu chào hỏi liền đem hắn mang về phòng.

Lúc Tô Mộc Thu tắm xong đi ra Diệp Tu đã ngủ say, một ly rượu Brandy đối với người bình thường mà nói không có cảm giác gì nhưng đối với Diệp Tu tửu lượng chỉ tới một chén mà nói, đã đủ để hắn một đêm vô mộng đến sáng mai.

Lặng lẽ cúi đầu cẩn thận quan sát một hồi, sau khi Diệp Tu ngủ say dáng vẻ không hề phòng bị khiến tâm anh đều trở nên mềm mại.

Tiến vào trong chăn tắt đèn, anh thử thăm dò đưa tay ra lấy một loại thái độ quý trọng đem người nhẹ nhàng ôm vào trong lồng ngực, trong mũi quanh quẩn mùi chất dẫn dụ của đối phương, Tô Mộc Thu được vây trong mùi hương anh vạn phần yêu thích hài lòng nhắm mắt lại nghĩ thầm ngày mai sớm một chút rời giường, không thể để cái tên này phát hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store