Tbtn Request Tiem Hoa Ky Uc
from: Memory Bloom
to: Mun
ở đây sẽ vang lên câu nói quen thuộc"Anh đi bộ về hả? Để em chở về coi như cảm ơn anh lần trước dạy em làm bài nha"Và tất nhiên, anh sẽ từ chối. Nhưng bước chân ấy vẫn chậm lại một chút, đủ để cậu có thể kịp đi song song với mìnhHôm nay thì chẳng có ai. Chỉ có tiếng gió thổi qua mái che, lạnh hơn mọi khiLâm Anh dừng chân, quay đầu nhìn ra cổng. Dòng học sinh ngày càng thưa dần nhưng anh không thấy bóng người quen thuộc đâuMột khoảng trống nhỏ xíu len vào giữa lồng ngực anh, lạ lẫm mà khó chịu✧Tối hôm đó, điện thoại Lâm Anh vẫn không có tin nhắn mới, cũng chẳng có cuộc gọi nhỡ nàoAnh chống cằm bên bàn học, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đêm đầy sao, gió tháng mười lay nhẹ lá câyAnh tự hỏi rằng liệu lần này, cậu ấy định im lặng bao lâu?Và lần đầu tiên anh nhận ra rằng mình đang chờ đợi điều gì đó vô hình✧Buổi trưa hôm sau, trường vắng hơn thường lệ vì tiết sinh hoạt ngoại khóa bị hủy. Học sinh rủ nhau ra ngoài ăn uống, sân trường chỉ còn vài nhóm lác đácLâm Anh ngồi trong lớp, tay gõ bút lên bàn nhưng mắt không nhìn vào sách vở. Mọi tiếng ồn như bị chặn ngoài khung cửa. Trong đầu anh chỉ quanh quẩn một ý nghĩ: Mấy ngày rồi không gặp thật sự có chút trống vắngAnh nhớ tới quán trà sữa nhỏ cách trường vài con phố, nơi có chiếc bàn góc cửa sổ mà cậu thường ngồi làm bài tập hoặc vẽ mấy thứ linh tinh. Đôi khi cậu sẽ gửi cho anh ảnh 2 cốc trà sữa kèm dòng nhắn"Anh không ghé thì mất cốc trà sữa đó nha"Bình thường anh sẽ "seen" rồi để đó. Nhưng hôm nay...✧Lâm Anh bước xuống xe, đứng trước quán trà sữa. Tấm kính cửa phản chiếu bóng anh lẫn ánh nắng nhạt của buổi chiềuAnh đẩy cửa, tiếng chuông leng keng vang lên. Ánh mắt anh quét một vòng rồi dừng lại ở góc bàn quen thuộcTrốngAnh thở dài, bước đến chỗ ấy ngồi xuống như thói quen từ lâu. Mùi trà nhàn nhạt xen với tiếng nhạc êm ả khiến anh nhớ đến giọng cười của cậu nhóc✧Chiều hôm sau Lâm Anh lại đến. Vẫn chỗ đó, vẫn chiếc ghế trốngAnh gọi cốc matcha mà Trung Anh hay uống đặt ở đối diện còn mình thì uống trà olong. Trên bàn, ly matcha nguội dần. Anh ngồi đó đến tận khi mặt trời xuống hẳn, ánh đèn đường vàng vọt rọi lên mặt bànBuồn cười thật. Ai lại đi chờ một người mà thậm chí còn chẳng hẹn trước?✧Ngày thứ ba, vẫn là quán trà sữa ấy, vẫn là góc bàn quen thuộcLâm Anh bước vào với ý định "lần này không chờ nữa" nhưng lại thấy trên bàn có một quyển sổ tay. Bìa da sờn, góc dán sticker hình thỏ, y hệt quyển sổ Trung Anh hay mang theoAnh tò mò mở ra, bên trong là nét chữ quen thuộc ghi chằng chịt những câu nhưLần 87: Anh vẫn từ chối nhưng mình sẽ thử lạiLần 92: Không biết khi nào mới đến lần thứ 100 nhỉ?Lâm Anh khựng người. Một dòng chữ nhỏ ở trang cuối khiến tim anh rơi mất một nhịpLần 100: Lần cuối cùngAnh ngồi xuống ghế, tay nắm chặt cuốn sổ. Bầu trời ngoài kia dần chuyển sang màu cam ảm đạmThì ra mình đã bỏ lỡ nhiều thứ đến vậy✧Chiều thứ tư, sân bóng rổ phía sau trường vắng hơn mọi hôm. Tiếng bóng nảy lộc cộc vang vọng giữa khoảng sân rộng. Lâm Anh đứng ở rìa sân, tay đút túi quần, mắt dõi theo dáng người quen thuộc đang cúi nhặt bóngMái tóc cậu hơi dài, mồ hôi chảy dọc theo thái dương. Mỗi lần cậu cúi xuống, bóng của vành mũ lưỡi trai lại che mất nửa gương mặtLâm Anh muốn gọi nhưng cổ họng lại nghẹn cứng. Trong đầu chợt hiện lên câu chữ trong cuốn sổ: ...lần cuối cùngAnh hít sâu rồi tiến lại gần"Trung Anh"Tiếng gọi khiến cậu khựng lại, bóng trên tay dừng lăn. Cậu ngẩng lên, đôi mắt thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng quay đi như thể đang cố tìm lại sự bình tĩnh"Anh...Anh tới đây làm gì?" Giọng cậu nhẹ, không tránh khỏi chút dè chừng"Đi ngang thôi" Một lời nói dối vụng về khiến chính bản thân anh cũng thấy nực cườiCậu gật đầu rồi lại cúi xuống nhặt bóngAnh im lặng vài giây rồi nói tiếp"Anh thấy cuốn sổ của em để quên ở quán trà sữa"Bàn tay cậu siết chặt quả bóng. Đã vài giây trôi qua mà không có câu trả lờiTrung Anh khẽ cười nhưng nụ cười ấy gượng gạo hơn bất kỳ lần nào trước đây"Em định quay lại lấy nhưng thôi, kệ vậy""Thôi là sao?""Vì hết lần 99 rồi. Lần 100 chắc không tới nữa"Câu nói đơn giản nhưng lại rơi xuống giữa khoảng sân như một viên đá chạm vào mặt nước. Lâm Anh thấy lòng mình gợn sóngAnh bước tới gần hơn, tay chạm nhẹ vào vai cậu"Vậy để anh làm lần thứ 100 được không?"Trung Anh giật mình ngẩng lên. Ánh mắt hai người chạm nhau trong một khoảnh khắc dài.Trời cuối chiều, mây xám kéo về, gió bắt đầu hất tung vài tán lá vàng cuối mùa. Sân bóng rổ trống không, chỉ còn hai người đứng đối diện nhau"Anh nói gì cơ?" Trung Anh hỏi, giọng hơi run, bóng trong tay đã rơi xuống đất mà cậu không hề để ýLâm Anh hít sâu. Không còn là sự thờ ơ, không còn cái vẻ lạnh nhạt. Giọng anh trầm xuống, nói rõ từng chữ"Lần 100...Anh muốn là người chủ động bước tới bên em"Trung Anh mở miệng định nói gì đó nhưng ánh nhìn của Lâm Anh khiến cậu cứng đơ. Ánh mắt ấy không còn là trò đùa hay thử thách. Nó nghiêm túc. Nó tha thiết"Anh biết...anh từng ngu ngốc." Lâm Anh cười nhẹ nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên trên mặt cậu"Em nói thích anh tới 99 lần mà anh vẫn im lặng. Anh nghĩ em sẽ ở đó mãi, nhưng anh đã sai"Cậu cúi mặt, ngón tay siết chặt lấy vạt áo"Từ ngày em biến mất, sáng không có tin nhắn hỏi thăm, trưa không có ai tranh đồ ăn, tối không có tiếng cằn nhằn 'ngủ sớm đi'. Anh mới hiểu cảm giác trống vắng là thế nào"Trung Anh khẽ cắn môi"Vậy nên lần này để anh chủ động nói" Lâm Anh bước lại gần, mỗi bước như kéo ngắn khoảng cách đã bỏ lỡ cả trăm ngày qua"Anh thích em. Không phải từ hôm nay, là từ rất lâu rồi, từ khi em làm phiền anh mỗi ngày, từ lần đầu tới lần thứ 99. Anh thích cái cách em bướng bỉnh không bỏ cuộc, thích cả sự chân thành của em mỗi lần nói thích anh. Lần này hãy cho anh cơ hội làm người nói câu đó"Trung Anh ngẩng lên, mắt cậu đã đỏ hoe từ bao giờ"Anh không sợ em từ chối à"Lâm Anh cười khẽ, cúi xuống vừa đủ để trán hai người chạm nhẹ"Anh sợ chứ. Nhưng anh sẽ không để chuyện đó xảy ra"Khoảnh khắc im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng gió lùa qua khung lưới bóng rổTrung Anh khẽ bật cười, nước mắt lăn trên má"Vậy lần thứ 100 này coi như anh thành công rồi"Lâm Anh mỉm cười, kéo cậu ôm trọn trong vòng tay mìnhMây xám tan dần để lộ một khoảng trời vàng cam ấm áp phía xa. 100 lần tỏ tình ấy đã kết thúc nhưng câu chuyện của họ chỉ mới bắt đầu mở ra...
to: Mun
Hoa tử đằng
✧"Lâm Anh"Giọng nói quen thuộc đến mức chính người bị gọi cũng chẳng buồn ngẩng đầu lênTrung Anh đứng ở cửa lớp, tay cầm túi bánh vừa mua ở canteen. Ánh mắt cậu sáng lấp lánh một cách ngốc nghếch"Anh ăn sáng chưa?"Một câu chào buổi sáng kèm theo nụ cười xinhĐây không biết là lần thứ bao nhiêu Trung Anh công khai thể hiện tình cảm với Lâm Anh. Có lần là tặng sữa, có lần là tặng bút trước kỳ thi...Còn lần này là bánh bông lan hương đào"Anh không đói"Lâm Anh nói, mắt vẫn không rời tập đề cương trên bànTrung Anh hơi khựng lại nhưng rồi cậu vẫn đặt túi bánh lên bàn anh"Vậy lúc nào đói thì ăn. Em đi đây"Bóng lưng cậu quay đi nhẹ tênh như thể câu trả lời ấy chẳng ảnh hưởng gì nhưng trái tim cậu lại nặng như đá đeo✧Giờ nghỉ trưa, Trung Anh ngồi trên sân thượng cùng 2 thằng bạn thân của mình"Lại bị từ chối hả?" Văn Liêm thở dài, mở lon nước đưa cho cậu"Ừm"Quang Thủ chống tay lên cằm "Bao nhiêu lần rồi nhỉ? Tao đếm mà quên mất rồi""Chín mươi sáu" Trung Anh nói, giọng cậu bình thản lạ thường"Vãi, nhiều thế. Mày thật sự đếm luôn à""Ừ" Trung Anh cười nhẹ, ngửa đầu nhìn bầu trời trắng mờ "Tao đặt cho mình giới hạn rồi. Một trăm lần. Nếu đến lần thứ một trăm mà anh ấy vẫn không đồng ý thì tao sẽ từ bỏ"Quang Thủ nhíu mày"Chịu được không đó? Chứ tao thấy mày suy đét đèn đẹt rồi á con""Chả biết nữa, ít nhất là tao sẽ không hối hận. Một trăm lần này là tất cả can đảm mà tao có thể dành cho anh ấy"Một trăm lần - con số nghe vừa ngốc nghếch vừa kiên trì. Nhưng với tính cách quyết đoán của cậu, cả Văn Liêm và Quang Thủ đều ngầm hiểu rằng sau lần thứ một trăm ấy Trung Anh sẽ im lặng và thật sự buông tay✧Trên tầng ba, ánh nắng xiên nghiêng qua khung cửa sổ đổ bóng dài lên hành lang. Trung Anh đứng tựa lan can, tay cậu cầm chai nước cam lạnhChín mươi tám lần trước mình đã quen với việc anh từ chối nhưng sao lần thứ chín mươi chín tim vẫn run thế này?Cậu hít một hơi thật sâu. Bóng dáng quen thuộc của Lâm Anh xuất hiện ở cuối hành lang, dáng người cao, vai thẳng, áo sơ mi trắng gọn gàng. Anh đang cúi xuống xếp sách, động tác thật đơn giản nhưng lại khiến trái tim người kia rung động chẳng yên"Anh..."Giọng Trung Anh khẽ vang lên như sợ phá vỡ bầu không khí tĩnh lặngLâm Anh ngẩng lên, ánh mắt hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở lại vẻ điềm đạm thường ngày "Có chuyện gì?"Cậu giơ chai nước ra, cố gắng mỉm cười như mọi khi "Hôm nay trời nắng thật, anh uống đi cho đỡ nóng"Lâm Anh nhìn chai nước một thoáng rồi nhận lấy. Anh không cười mà chỉ cảm ơn một cách xã giao. Chỉ là hành động đơn giản nhưng trong lòng Trung Anh thì khác, nó đủ nặng để kéo theo cả tâm trạng cậu nặng trĩu xuốngCậu cố gắng nuốt xuống câu mình định nói nhưng cuối cùng vẫn buột ra"Lần này là lần thứ chín mươi chín"Lâm Anh hơi nhíu mày "Gì cơ?""À...không có gì" Cậu cười rồi vội vàng quay đi trước khi tim mình kịp nhói thêm lần nào nữa✧Chiều muộnTrung Anh đang ôm balo định về nhà thì ánh mắt vô tình bắt gặp một khung cảnh khiến tim cậu khựng lại. Ở góc sân trường dưới tán cây bàng già, Lâm Anh đang đứng đối diện một cô gái tóc dàiCô gái ấy đỏ mặt, tay cầm một hộp quà gói bằng giấy màu hồng nhạt. Dáng vẻ của cô cúi nhẹ như đang nói gì đó ngại ngùng. Lâm Anh đứng đối diện, tay bỏ túi quần, chăm chú nhìn vào cô ấyTừ khoảng cách này Trung Anh không nghe được họ nói gì nhưng cậu thấy rất rõ khoảnh khắc môi Lâm Anh hơi cong lên, một nụ cười rất nhỏ nhưng đủ khiến trái tim cậu vỡ vụnCậu siết chặt quai balo, chân như dính chặt xuống đất Lần thứ một trăm...sẽ không bao giờ tới✧Đêm hôm đó ký túc xá đông đúc như mọi khi, tiếng mấy phòng bên vẫn rộn ràng. Ấy vậy mà giường của Trung Anh im ắng lạ thườngCậu ngồi dựa lưng vào tường, điện thoại đặt úp trên gối. Trong đầu cậu nhớ lại từng lần tỏ tình trước đây. Từ lần vụng về mượn cớ mời anh uống nước đến những lần kiên nhẫn tìm anh sau giờ học...tất cả bỗng trở nên vô nghĩaChín mươi chín lần. Đủ để biết trái tim cậu đã kiên trì đến mức nào. Và cũng đủ để biết trái tim người kia chưa từng có hình bóng cậuCậu bật cười chua xót✧Buổi sáng hôm nay không có gì đặc biệt. Bầu trời tháng mười hơi nhiều mây, ánh nắng vàng nhạt trải lên sân trường một màu ấm áp dịu dàng. Tiếng loa phát thanh vẫn phát bản tin thường nhật như mọi hôm, tiếng bước chân lộc cộc trên hành lang. Tất cả đều giống hệt mọi ngàyChỉ là thiếu đi một điều gì đóLâm Anh bước qua hành lang tầng hai. Bình thường ở khúc cua gần phòng thí nghiệm sẽ có một giọng nói vang lên"Sáng nay anh uống cà phê chưa? Em mua thêm một lon nè"Nhưng hôm nay hành lang vắng đến lạAnh chậm bước một chút, ánh mắt liếc sang bức tường vốn có bóng dáng cậu học trò lớp 11 dựa vào, cười nhẹ như nắng đầu thu. Không có ai ở đó✧Giờ ra chơi, Lâm Anh chống tay lên bàn, mắt anh lơ mơ nhìn ra cửa sổ. Sân trường dưới kia vẫn tấp nập. Mấy hôm trước ở gốc cây gần cổng cậu nhóc ấy sẽ đứng đó vẫy tay gọi anh, miệng không quên mỉm cười trêu chọc"Anh xuống đây chút được không? Em có cái này muốn nói...à mà thôi, để sau đi"Những lần "để sau" ấy, Lâm Anh đều bỏ quaHôm nay chẳng có "lần sau" nàoAnh thoáng bực mình, cảm giác như một thứ gì đó quen thuộc bị ai đó lén lấy mất. Anh cố gạt đi, tự nhủ chắc cậu ta bận học hoặc đang ở canteen thôiTự trấn an bản thân là vậy nhưng bàn tay anh vẫn vô thức tìm điện thoại lướt danh bạ. Cái tên "Trung Anh" nằm ngay ở đầu danh sách nhưng anh chỉ nhìn rồi khóa màn hình lại✧Giờ tan họcLâm Anh đi chậm qua bãi gửi xe. Bình thường,ở đây sẽ vang lên câu nói quen thuộc"Anh đi bộ về hả? Để em chở về coi như cảm ơn anh lần trước dạy em làm bài nha"Và tất nhiên, anh sẽ từ chối. Nhưng bước chân ấy vẫn chậm lại một chút, đủ để cậu có thể kịp đi song song với mìnhHôm nay thì chẳng có ai. Chỉ có tiếng gió thổi qua mái che, lạnh hơn mọi khiLâm Anh dừng chân, quay đầu nhìn ra cổng. Dòng học sinh ngày càng thưa dần nhưng anh không thấy bóng người quen thuộc đâuMột khoảng trống nhỏ xíu len vào giữa lồng ngực anh, lạ lẫm mà khó chịu✧Tối hôm đó, điện thoại Lâm Anh vẫn không có tin nhắn mới, cũng chẳng có cuộc gọi nhỡ nàoAnh chống cằm bên bàn học, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đêm đầy sao, gió tháng mười lay nhẹ lá câyAnh tự hỏi rằng liệu lần này, cậu ấy định im lặng bao lâu?Và lần đầu tiên anh nhận ra rằng mình đang chờ đợi điều gì đó vô hình✧Buổi trưa hôm sau, trường vắng hơn thường lệ vì tiết sinh hoạt ngoại khóa bị hủy. Học sinh rủ nhau ra ngoài ăn uống, sân trường chỉ còn vài nhóm lác đácLâm Anh ngồi trong lớp, tay gõ bút lên bàn nhưng mắt không nhìn vào sách vở. Mọi tiếng ồn như bị chặn ngoài khung cửa. Trong đầu anh chỉ quanh quẩn một ý nghĩ: Mấy ngày rồi không gặp thật sự có chút trống vắngAnh nhớ tới quán trà sữa nhỏ cách trường vài con phố, nơi có chiếc bàn góc cửa sổ mà cậu thường ngồi làm bài tập hoặc vẽ mấy thứ linh tinh. Đôi khi cậu sẽ gửi cho anh ảnh 2 cốc trà sữa kèm dòng nhắn"Anh không ghé thì mất cốc trà sữa đó nha"Bình thường anh sẽ "seen" rồi để đó. Nhưng hôm nay...✧Lâm Anh bước xuống xe, đứng trước quán trà sữa. Tấm kính cửa phản chiếu bóng anh lẫn ánh nắng nhạt của buổi chiềuAnh đẩy cửa, tiếng chuông leng keng vang lên. Ánh mắt anh quét một vòng rồi dừng lại ở góc bàn quen thuộcTrốngAnh thở dài, bước đến chỗ ấy ngồi xuống như thói quen từ lâu. Mùi trà nhàn nhạt xen với tiếng nhạc êm ả khiến anh nhớ đến giọng cười của cậu nhóc✧Chiều hôm sau Lâm Anh lại đến. Vẫn chỗ đó, vẫn chiếc ghế trốngAnh gọi cốc matcha mà Trung Anh hay uống đặt ở đối diện còn mình thì uống trà olong. Trên bàn, ly matcha nguội dần. Anh ngồi đó đến tận khi mặt trời xuống hẳn, ánh đèn đường vàng vọt rọi lên mặt bànBuồn cười thật. Ai lại đi chờ một người mà thậm chí còn chẳng hẹn trước?✧Ngày thứ ba, vẫn là quán trà sữa ấy, vẫn là góc bàn quen thuộcLâm Anh bước vào với ý định "lần này không chờ nữa" nhưng lại thấy trên bàn có một quyển sổ tay. Bìa da sờn, góc dán sticker hình thỏ, y hệt quyển sổ Trung Anh hay mang theoAnh tò mò mở ra, bên trong là nét chữ quen thuộc ghi chằng chịt những câu nhưLần 87: Anh vẫn từ chối nhưng mình sẽ thử lạiLần 92: Không biết khi nào mới đến lần thứ 100 nhỉ?Lâm Anh khựng người. Một dòng chữ nhỏ ở trang cuối khiến tim anh rơi mất một nhịpLần 100: Lần cuối cùngAnh ngồi xuống ghế, tay nắm chặt cuốn sổ. Bầu trời ngoài kia dần chuyển sang màu cam ảm đạmThì ra mình đã bỏ lỡ nhiều thứ đến vậy✧Chiều thứ tư, sân bóng rổ phía sau trường vắng hơn mọi hôm. Tiếng bóng nảy lộc cộc vang vọng giữa khoảng sân rộng. Lâm Anh đứng ở rìa sân, tay đút túi quần, mắt dõi theo dáng người quen thuộc đang cúi nhặt bóngMái tóc cậu hơi dài, mồ hôi chảy dọc theo thái dương. Mỗi lần cậu cúi xuống, bóng của vành mũ lưỡi trai lại che mất nửa gương mặtLâm Anh muốn gọi nhưng cổ họng lại nghẹn cứng. Trong đầu chợt hiện lên câu chữ trong cuốn sổ: ...lần cuối cùngAnh hít sâu rồi tiến lại gần"Trung Anh"Tiếng gọi khiến cậu khựng lại, bóng trên tay dừng lăn. Cậu ngẩng lên, đôi mắt thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng quay đi như thể đang cố tìm lại sự bình tĩnh"Anh...Anh tới đây làm gì?" Giọng cậu nhẹ, không tránh khỏi chút dè chừng"Đi ngang thôi" Một lời nói dối vụng về khiến chính bản thân anh cũng thấy nực cườiCậu gật đầu rồi lại cúi xuống nhặt bóngAnh im lặng vài giây rồi nói tiếp"Anh thấy cuốn sổ của em để quên ở quán trà sữa"Bàn tay cậu siết chặt quả bóng. Đã vài giây trôi qua mà không có câu trả lờiTrung Anh khẽ cười nhưng nụ cười ấy gượng gạo hơn bất kỳ lần nào trước đây"Em định quay lại lấy nhưng thôi, kệ vậy""Thôi là sao?""Vì hết lần 99 rồi. Lần 100 chắc không tới nữa"Câu nói đơn giản nhưng lại rơi xuống giữa khoảng sân như một viên đá chạm vào mặt nước. Lâm Anh thấy lòng mình gợn sóngAnh bước tới gần hơn, tay chạm nhẹ vào vai cậu"Vậy để anh làm lần thứ 100 được không?"Trung Anh giật mình ngẩng lên. Ánh mắt hai người chạm nhau trong một khoảnh khắc dài.Trời cuối chiều, mây xám kéo về, gió bắt đầu hất tung vài tán lá vàng cuối mùa. Sân bóng rổ trống không, chỉ còn hai người đứng đối diện nhau"Anh nói gì cơ?" Trung Anh hỏi, giọng hơi run, bóng trong tay đã rơi xuống đất mà cậu không hề để ýLâm Anh hít sâu. Không còn là sự thờ ơ, không còn cái vẻ lạnh nhạt. Giọng anh trầm xuống, nói rõ từng chữ"Lần 100...Anh muốn là người chủ động bước tới bên em"Trung Anh mở miệng định nói gì đó nhưng ánh nhìn của Lâm Anh khiến cậu cứng đơ. Ánh mắt ấy không còn là trò đùa hay thử thách. Nó nghiêm túc. Nó tha thiết"Anh biết...anh từng ngu ngốc." Lâm Anh cười nhẹ nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên trên mặt cậu"Em nói thích anh tới 99 lần mà anh vẫn im lặng. Anh nghĩ em sẽ ở đó mãi, nhưng anh đã sai"Cậu cúi mặt, ngón tay siết chặt lấy vạt áo"Từ ngày em biến mất, sáng không có tin nhắn hỏi thăm, trưa không có ai tranh đồ ăn, tối không có tiếng cằn nhằn 'ngủ sớm đi'. Anh mới hiểu cảm giác trống vắng là thế nào"Trung Anh khẽ cắn môi"Vậy nên lần này để anh chủ động nói" Lâm Anh bước lại gần, mỗi bước như kéo ngắn khoảng cách đã bỏ lỡ cả trăm ngày qua"Anh thích em. Không phải từ hôm nay, là từ rất lâu rồi, từ khi em làm phiền anh mỗi ngày, từ lần đầu tới lần thứ 99. Anh thích cái cách em bướng bỉnh không bỏ cuộc, thích cả sự chân thành của em mỗi lần nói thích anh. Lần này hãy cho anh cơ hội làm người nói câu đó"Trung Anh ngẩng lên, mắt cậu đã đỏ hoe từ bao giờ"Anh không sợ em từ chối à"Lâm Anh cười khẽ, cúi xuống vừa đủ để trán hai người chạm nhẹ"Anh sợ chứ. Nhưng anh sẽ không để chuyện đó xảy ra"Khoảnh khắc im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng gió lùa qua khung lưới bóng rổTrung Anh khẽ bật cười, nước mắt lăn trên má"Vậy lần thứ 100 này coi như anh thành công rồi"Lâm Anh mỉm cười, kéo cậu ôm trọn trong vòng tay mìnhMây xám tan dần để lộ một khoảng trời vàng cam ấm áp phía xa. 100 lần tỏ tình ấy đã kết thúc nhưng câu chuyện của họ chỉ mới bắt đầu mở ra...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store