ZingTruyen.Store

Taynew


"Đừng có thở vào tai anh nữa."  Tay gắt.

"Gì chứ? Em chỉ thở như bình thường thôi !" New đáp lại, nằm xuống bên cạnh Tay. "Em thậm chí còn không thở vào tai của anh, em đang đối mặt với anh mà."

Tay lườm cậu.  "Ngưng nhìn chăm chăm vào anh đi."

"Có chuyện gì với anh thế hả?"

Tay đảo mắt quay đi.  New cố gắng che giấu nụ cười đang nở trên khuôn mặt mình nhưng cậu có thể biết mình đang thất bại thảm hại.  Cậu đưa tay đặt nhẹ lên tấm lưng rộng của Tay, từ từ vẽ những họa tiết bằng những ngón tay nhỏ nhắn của mình.

"Hôm nay em đang họp và em nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như là, em không biết nữa, là buổi chiều tối ha? Và bầu trời lại tình cờ có màu xanh và hồng đó. Em muốn chụp một bức ảnh nhưng rồi em đã ngại ngùng và hẳn là mọi người sẽ nghĩ em kỳ quặc lắm." Cậu khẽ lầm bầm.  "Nhưng ... nó làm em nhớ đến anh."

New có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt của Tay nhưng vẫn không nhận được phản hồi từ anh.  Cậu thở dài.  "Em đã rất nhớ anh đấy."

Cậu tiếp tục vẽ những họa tiết ngẫu nhiên trên lưng Tay, cậu biết rõ rằng mình đã có được sự chú ý của Tay. Cậu có thể cảm thấy Tay đang nương theo từng lời nói của cậu. New hiếm khi yếu đuối, và càng hiếm khi bày tỏ điều đó với bất kỳ ai.  Nhưng không hiểu sao cậu luôn cảm thấy thoải mái khi buông lỏng cảnh giác khi ở cạnh Tay.

Cậu cau mày, chìm đắm trong suy nghĩ.  "Em không biết phải làm gì. Em không muốn cảm thấy thế này với bất cứ ai. Điều đó khiến em cảm thấy bất lực. Em không muốn chúng ta cần nhau nhiều như thế này nhưng em cũng không thể để ta xa nhau lâu như vậy được."

Tay chậm rãi quay lại cho đến khi anh nằm nghiêng lại, đối mặt với New. New định rút bàn tay đang vẽ trên lưng của Tay ra nhưng Tay đã nhẹ nhàng nắm lấy và giữ chặt, đặt hai bàn tay đang khóa chặt của họ xuống giường.

Anh ghi lại trong ánh mắt từng inch trên khuôn mặt của New.  Cái nhíu mày không hiểu sao cũng giống như một cái bĩu môi, đôi mắt mờ đi vì sợ hãi và e ngại, đôi má đang dần ửng hồng.

"Chúng ta không thể tiếp tục làm điều này."  Tay cuối cùng nói.  "Chúng ta sẽ ghét nhau, nhưng sau đó quay lại với nhau chỉ để bắt đầu lại chu kỳ ngu ngốc như cũ. Anh không muốn lúc nào cũng phải tức giận nhưng anh thấy nản chí lắm."  Anh nói một cách thất bại.

New gật đầu, mặt càng ủ rũ.

"Anh muốn ở bên em, muốn chia sẻ những hình ảnh của em, muốn ta chia sẻ cùng nhau. Nhưng anh không thể vì có điều gì đó luôn kìm hãm chúng ta. Và rồi anh tức giận, và anh lo lắng."  Tay nói đều đều.  "Anh không muốn khiến cho em chạy trốn khỏi đây một lần nữa nhưng anh không biết phải làm gì cả. Anh không biết rồi chúng ta tiến về phía trước như thế nào nữa."

Đôi lông mày của New chau lại khi cậu nhìn vào trạng thái kích động và bồn chồn của Tay, lồng ngực cậu từ từ phập phồng lên xuống, bàn tay cậu đang nắm lấy bàn tay của anh bây giờ siết chặt một chút. Cậu từ từ tiến về phía trước cho đến khi không còn khoảng trống giữa họ, rồi rút tay ra khỏi tay Tay và ngập ngừng đặt lên má Tay .

Tay ngay lập tức ngừng nói, hơi thở như tắt lịm, nhưng mắt anh từ từ mở to khi nhìn vào đôi mắt mềm mại của New.

"Sau khi em trở lại từ công việc làm người mẫu, mọi thứ rất tốt."  Tay thì thào.  "Nhưng gần đây, nó giống như em lại thay đổi. Nó giống như chúng ta không thể tìm ra nhịp điệu của cả hai, những gì chúng ta muốn, chúng ta là ai."

"Yeah, đây thường là khoảng thời gian khi em chạy trốn một lần nữa." New nói đùa nửa vời.

Tay cứng người.

New cắn chặt môi dưới, đăm chiêu suy nghĩ.  "Sẽ ra sao nếu ... Nếu chúng ta bỏ trốn."

Tay làu bàu và cố gắng quay đi khỏi New. "Hiển nhiên! Đó luôn là giải pháp của em cho mọi thứ."

New giữ chặt mặt Tay và quay lưng anh lại.  "Không, nghe em này. Hãy đi đâu đó đi, dù chỉ là vài ngày. Đó có thể là một sự thỏa hiệp tốt, phải không?" Cậu nhìn Tay nghiêm túc tha thiết.

"Anh không biết nữa, New ....." Tay ngập ngừng nói.

"Có thể lý do em bỏ trốn chỉ là vì em chỉ muốn thay đổi khung cảnh, muốn thoát khỏi cuộc sống khi mọi thứ trở nên quá ngột ngạt.  Nhưng có lẽ lần này anh cũng cần." New nói, vuốt má Tay bằng ngón tay cái "Chúng ta có thể sẽ tiếp tục mắc những sai lầm cũ hoặc cũng có thể ta sẽ rút được kinh nghiệm và thay đổi. "

"Yeah, nhưng chúng ta không thể đi ngay bây giờ, chúng ta có công việc và anh đang có dự án mới này với Off -"

"Cái gì? Từ khi nào?"

"Chuyện vừa mới xảy ra hôm nay, anh đang định nói với em."  Tay dừng lại, quan sát xem New đang cố gắng giữ thái độ lạc quan như thế nào nhưng vai vẫn hơi chùng xuống và sự phấn khích nho nhỏ khiến khuôn mặt tròn dễ thương bừng sáng khi nói về chuyện chạy trốn với Tay dường như đã nhanh chóng phai nhạt.

Anh mỉm cười.  "Anh sẽ kể cho em nghe về nó trong chuyến đi chơi của chúng ta ha?"

New ngẩng đầu lên và cậu hấp tấp ôm lấy Tay, áp má vào ngực Tay và mỉm cười ấm áp.

"Chúng ta phải kiểm tra lịch của mình trước nhưng anh nghĩ sẽ có một vài ngày trống."  Tay tiếp tục, thích thú với cảm giác trái tim của New đập vào trái tim của mình, hơi ấm từ cơ thể của New từ từ làm tan đi cơn tức giận mà Tay vừa cảm thấy ban nãy.

Anh cười nhẹ, nhưng nó trở nên cuồng loạn hơn khi anh đặt vòng tay của mình ôm chặt lấy New, đã cảm nhận được rằng người con trai kia đang ngủ gật một cách mãn nguyện.  Đây đúng là sự điên rồ.  Đây hẳn là sự điên rồ, ở dạng trực quan.  Chỉ một vài năm trước, họ đã bắt đầu sự điều chỉnh điên cuồng này từ những người bạn thân sang một thứ gì đó nhiều hơn thế.  Sau đó, công việc của New đưa cậu đến một nơi khác, và họ phải chia tay nhau, và vào thời điểm đó, cảm giác đó giống như một kết thúc vĩnh viễn cho bất cứ điều gì họ có.  Nhưng bằng cách nào đó ở đây, họ lại ở trong cuộc đời của nhau, và giống như không có cách nào để họ có thể cố gắng sống chậm lại ngay lúc này cả.

Nhưng New có một quan điểm.  Có lẽ cậu đang có điều gì đó, Tay chợt nghĩ khi anh siết chặt lấy New và nhắm mắt lại.  Họ không phải là những người giống như cách đây ba năm khi tất cả những điều này bắt đầu.  Nếu họ được định sẵn là lặp đi lặp lại cùng một chu kỳ, thì bằng cách nào đó họ sẽ phải tự phá vỡ nó.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store