Tap 3 Sieu Cap Cung Chieu Man Tay
Nam Hân nghe lời ngồi vào ghế phó lái, thắt dây an toàn xong thì nghiêng mặt ngó ra ngoài cửa.Lê Tam lái xe nhìn thẳng phía trước, nhưng vẫn liếc mắt nhìn người bên cạnh.Dường như bắt đầu từ đêm nay, bọn họ từ đồng chí cùng sóng vai chiến đấu, biến thành cấp trên cấp dưới ngượng ngùng xa cách.Thứ tình cảm khó diễn tả này vẫn luôn tồn tại, nhưng không ai chủ động phá vỡ nó.Mất đi sự mập mờ, quan hệ của họ càng trở nên xa cách....Thời gian như nước cuốn, mới đó đã hết cuối tuần.Sáng thứ Hai, Lê Tiếu đến Sở nghiên cứu, hôm nay cũng là ngày cuối cùng trong đợt khảo sát của Liên minh y học.Trong phòng họp, Tô Mặc Thời ngước mắt, chậm rãi nói: "Ba giờ rưỡi chiều, anh sắp xếp hai chuyên gia lĩnh vực thần kinh trò chuyện với em nhé?"Lê Tiếu nghiêng người dựa tay vịn, trong vẻ lười biếng lại là sự tùy ý: "Ngày mai anh đi lúc nào?"Tô Mặc Thời cúi đầu xoay vòng chiếc nhẫn trên ngón tay: "Kết thúc hôn lễ thì anh về."Lê Tiếu nhìn chiếc nhẫn kia, nhướng mày nói: "Dù gì cũng là Thất tịch đầu tiên sau khi hai người kết hôn, thật ra anh không cần phải...""Muộn mất nửa ngày cũng đâu có sao, năm nào chẳng đón lễ với cô ấy, về sớm hay muộn một chút cũng vậy."Tô Mặc Thời ngắt lời cô, bóng gió rõ ràng, anh buộc phải tham dự hôn lễ của Lê Quân.Lê Tiếu và anh nhìn nhau, đều bật cười rồi cho qua....Ba giờ rưỡi chiều, Lê Tiếu trò chuyện hơn hai tiếng với hai chuyên gia trong phòng họp.Lê Tiếu nhớ kỹ toàn bộ, dù là nguyên nhân của chứng hoang tưởng, hay là phương pháp chữa trị hiệu quả.Hơn nữa, đối phương còn cung cấp cả Cẩm nang Chẩn đoán và Thống kê Rối loạn tâm thần quốc thế DSM-IV-TR, cùng với sổ tay Phân loại quốc tế về bệnh tật ICD-10 của Tổ chức Y tế Quốc tế. Cả hai đều là trọng điểm chẩn đoán về việc phân loại rối loạn tinh thần và hành vi.Gần tan ca, Lê Tiếu và chuyên gia giao hẹn, trong thời gian cho phép, trong tương lai sẽ đến Liên minh y học tiến hành trao đổi học tập về bệnh chứng.Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, hai vị chuyên gia rời đi trước. lê Tiếu đứng bên bệ cửa sổ nhìn xe cộ đông nghịt bên ngoài, vẻ mặt mệt mỏi.Tô Mặc Thời nhanh chóng đẩy cửa vào, đi đến cạnh coi, thử thăm dò: "Sao lại có vẻ mặt này, trao đổi không thuận lợi sao?"Chuyên gia đi theo đoàn khảo sát đều là người nước ngoài, anh ta vốn tin vào khả năng ngoại ngữ của Lê Tiếu, nên mới không dự thính.Giờ thấy phản ứng của cô như vậy, anh ta không khỏi hơi bất ngờ.Lê Tiếu cúi đầu nhìn ngón tay mình, nhàn nhạt nói: "Không đâu, họ rất chuyên nghiệp."Tô Mặc Thời nghiêng người dựa vách tường, thuận tiện nhìn ra ngoài cửa sổ: "Vốn dĩ, bệnh về phương diện tinh thần luôn phức tạp, biểu hiện bên ngoài không quá rõ ràng. Em cũng đừng nóng lòng quá, chỉ cần đối phương không biểu hiện quá khác thường, đều sẽ kịp thôi.""Ừ, em mong là thế." Lê Tiếu mím môi....Hôm sau là lễ Thất tịch truyền thống.Thư ký tưởng Nam Dương - Lê Quân kết hôn với thiên kim nhà họ Tông của Thủ đô, qua hơn nửa tháng đồn đại, giờ đã không còn là bí mật ở Nam Dương nữa.Hôn lễ được tiến hành ở khách sạn Hoàng Gia sáu sao của Nam Dương.Ngay từ sáng sớm, các ngả đường chính đã tiến hành giám sát camera giao thông.Vô số xe sang từ bốn phương tám hướng ùa về, số lượng khách quý trong hoin lễ này hơn nghìn người.Trong số đó, có không ít người phụ trách lãnh đạo của các tỉnh thành khác đến chúc mừng.Nhà gái là nhà họ Tông của Thủ đô đã đến Nam Dương hôm qua.Đúng mười giờ, sanhe tiệc cưới của khách sạn Hoàng gia có không ít khách mời lên đồ lộng lẫy lục tục ký tên ở quầy lễ tân.Cửa thang máy mở ra, bóng người cai ngất đi đến, tiện tay đến quầy ký tên bỏ phong bì.Người giữ sổ ký cầm phong vì mỏng như tờ giấy, ngửa đầu cười hỏi: "Anh là khách đàng trai hay..."Còn chưa dứt lời, đối phương đã cụp mắt nói : "Lê Tiếu."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store