Tanjiro X Zenitsu Mua Hoa Anh Dao
Hoa anh đào sắp nở.
Ngày tốt nghiệp sắp đến rồi.
Giá như những lời đường mật kia có thể thốt ra thành lời từ chính cửa miệng tôi.
Ngày tốt nghiệp đã đến rồi.Dưới hàng ghế, tôi không dám ngẩng mặt lên nhìn. Cái tên "Agatsuma Zenitsu" được hô to rõ ràng. Tôi không muốn chứng kiến cảnh thầy hiệu trưởng trao bằng tốt nghiệp cho anh một chút nào. Nghe có lẽ hơi ích kỉ đấy nhưng mà, chẳng phải bây giờ, tôi và anh sắp chia tay rồi sao. Vì cái lí do đó, vì năm đó anh là chàng trai mười tám đã tốt nghiệp cấp ba, còn tôi là cậu bé mười bảy còn ở lại mái trường. Chỉ cách nhau có một cái xuân thôi nhưng khoảng thời gian ấy dài vô tận và khoảng cách vô hình ngăn cách chúng tôi lớn vô cùng.Buổi lễ kết thúc.Tôi đã khóc rất nhiều.Khóc đến mức không còn rơi nỗi một giọt nước mắt nào, đến mức khóc không thành tiếng và đến mức chỉ muốn chết đi thay vì cố gắng khóc ngay lúc này...."Tanjiro?"Một bàn tay nắm giữ tay áo tôi lại."Tanjiro!""Zenitsu...senpai?""Lát nữa, ta có thể gặp nhau ngoài gốc cây anh đào hướng Bắc trước trường chứ?"Anh ấy nói rồi bước đi, không cần nhận được lời phản hồi của tôi. Vẻ mặt anh đượm lên nét u sầu hiếm thấy. Chắc do đã ba tháng kể từ dịp ấy, chúng tôi không nói với nhau một câu nào.Tôi dụi nước mắt.Liệu...tôi có nên đến không?6)Dạo gần đây, Nezuko khoe với tôi và bố mẹ rằng con bé đã có bạn trai. Bố mẹ tuy cũng lo lắng chuyện học hành của nó sa sút nhưng cũng tò mò người đó lắm. Tôi ậm ừ cho qua chuyện. Tôi thừa biết cậu bạn trai đó là ai. Tôi cũng đã nhủ lòng từ bỏ rồi.Và chính vì thế, tôi và anh không còn lí do nào khác để gặp nhau nữa.Tôi không muốn anh phải đau lòng thêm lần nào nữa dù tôi chẳng là gì của anh, nhưng xin anh, đừng làm tôi luyến lưu mối tình đơn phương này nữa...Zenitsu à, quên em đi nhé, thằng bạn thân tồi tệ này của anh...7)Tàn lễ.Mọi học sinh trong trường đều đã về hết, tôi đứng nhìn từ trên sân thượng.Anh ấy vẫn ở đó, chờ tôi.Một tiếng, rồi hai ba tiếng.Bóng đổ xế chiều tà.Anh ấy vẫn ở đó, kiên nhẫn để đợi tôi.Có vẻ như tôi lại rơi giọt nước mắt yếu đuối này nữa rồi.Nhưng lần này, xin hãy để tôi khóc.Tạm biệt anh, người tôi thầm thương, Zenitsu!8)Năm ba của tôi trôi qua bình thường như bao người khác. Tôi đã không còn nhớ nhiều về tình cảm năm xưa nữa. Sau khi tốt nghiệp, tôi nhận được lời mời từ hiệu bánh nổi tiếng ở Pháp. Họ ấn tượng với những công thức của gia đình tôi và muốn tôi sang đó để đóng góp sức mình cùng quảng bá thương hiệu cho họ với mức giá khủng. Tôi đồng ý. Kể từ đó, tôi không còn nhận được tin tức gì từ anh. Tôi chỉ biết mang máng là anh giờ đang là sinh viên của một trường đại học ngành Luật. Nó hợp với con người, tính cách của anh. Thôi thì từ giờ chúng ta đường ai nấy đi vậy. Chúc anh may mắn, tôi cũng thế...Sau khi qua Pháp được hai năm, tôi gặp lại Tsuyuri cũng đang là du học sinh tại đó. Tôi và em hẹn hò được nửa năm thì chia tay. Dù đã nhiệt tình săn sóc và luôn luôn thật lòng khi ở bên em, tôi không tài nào hiểu được tại sao em lại nói lời chia tay với tôi. "Trong mắt anh, có lúc nào, tôi là quan trọng nhất chưa?"Đó là tất cả những gì em nói với tôi.Tôi dần thấy vô vọng và không tìm ra lối thoát trong tình yêu. Tôi hẹn hò liên tiếp bốn năm cô gái khác. Nhưng tất cả những gì nhận lại được cũng chỉ là câu nói khi xưa mà Tsuyuri từng nói với tôi. Bế tắc, tôi tìm đến men rượu. Tôi thậm chí từng lên giường với ba cô gái cùng một lúc nhưng sao tình cảm của tôi không chút lây chuyển. Thật lòng với chính bản thân mình, trong mắt tôi, họ chẳng là gì cả. Họ chỉ là những người đàn bà cần tôi để giải tỏa cái ham muốn của họ...Không giống như anh.Và họ nói đúng, trong mắt tôi chỉ có hình bóng của anh.Quên được anh? Tất cả chỉ là nói dối. Tất cả chỉ là một trò hề do tôi tự dựng nên và tự bản thân mình là diễn viên chính trong đó. Mọi chuyện từ việc tôi hẹn hò Tsuyuri, cho đến việc tìm đến các cô gái khác để giải sầu. Tất cả chỉ là tôi đang tự dối lòng.9)Tôi nhận được một cuộc gọi đột xuất từ ba mẹ. Cũng năm năm rồi tôi chưa về lại Nhật Bản. Nhân dịp Nezuko sắp kết hôn-Nezuko sắp kết hôn à...Đúng là nực cười, nhỉ?Tôi đúng là một thằng hề giữa cái sân khấu mang tên "cuộc đời tôi" như thế này.Trí óc tôi bây giờ rối bời. Ngồi thẫn người trên giường, ánh mắt tôi như người mất hồn. Tôi không muốn làm bất kì điều gì lúc này nữa. Xin, thần chết hãy đến mang tôi đi. Thà chết chứ tôi không bao giờ muốn gặp lại anh ấy. Nhất là trong tình cảnh này. Tôi- tôi không làm được.Ngậm ngùi cay đắng, dù có đau cách mấy đi chăng nữa. Rốt cuộc rồi tôi cũng thu dọn hành lí trở về Nhật Bản...."Anh thích nụ cười của Tanjiro lắm!"Đó là những gì Zenitsu đã từng nói với tôi.Phải rồi, nhỉ. Em gái mình sắp kết hôn, đáng lẽ mình nên vui mừng mới phải. Thứ tình yêu quái quỷ này thì làm gì ngăn cách được chúng ta, Nezuko là em gái mình mà, đúng không?Anh mừng cho em nhé, Nezuko!10)Mùng 10 tháng 3, năm XXXXNhững cây hoa anh đào nở rộ ven hai bên lối đi. Tán của chúng xòe ra làm dịu đi cái nắng oi ả của buổi trưa yên bình. Khung cảnh xung quanh thì vẫn thế, vẫn tĩnh lặng và mang một vẻ đẹp thanh cao, thuần khiết. Từ lúc tôi đi, những con phố xưa không thay đổi gì nhiều. Những hàng quán, ngôi nhà, những con đường mang đầy kỉ niệm. Những buổi chiều tôi đi học về. Trông thấy bóng dáng của những cô cậu học sinh cầm bằng tốt nghiệp, tay trong tay cười nói vui vẻ, tôi lại nhớ tới buổi tốt nghiệp nước mắt năm xưa của anh. Thôi, giờ tất cả chỉ là quá khứ. Có thể đó là quá khứ phải dùng đến những từ ngữ không mấy hạnh phúc để nói về nó nhưng vẫn là quá khứ của tôi. Đã đến lúc cất nó vào quyển nhật kí cuộc đời. Tôi không quên nhưng hứa rằng sẽ không để nó làm gánh nặng như bao năm qua nữa...."Con về rồi đây ạ!"Tay bắt mặt mừng, bố mẹ siết chặt lấy tôi. Tôi cũng bỏ hết vali xuống mà chạy đến bên bố mẹ. Nhớ lại những lúc còn là Tanjiro bé bỏng nằm gọn trong lòng ba, vậy mà giờ đây to hơn ba rất nhiều rồi. "Con ngồi đợi tí nhé, Nezuko sắp dẫn bạn trai nó về rồi đó!""Vâng ạ."Mặt mẹ hiện rõ lên sự háo hức. Ba cũng thế nhưng cố giữ bình tĩnh. Suốt bảy năm qua, Nezuko không hề hé lộ một tí thông tin gì về bạn trai con bé. Nó bảo là vì muốn tìm hiểu thật kĩ mới quyết định dẫn về ra mắt bố mẹ để tính đến chuyện đi đường dài. "A, Rokuta đó sao?"Từ sau bếp chạy ra như đàn ong vỡ tổ. Và rồi cả bọn khóc rít lên khi nhìn thấy tôi. Cả Takeo cũng không ngại ngần gì như xưa nữa. Thằng bé giờ đã ra dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành. Nghe mẹ bảo em nó rất nổi tiếng với các nữ sinh cùng trường cơ ấy.Gia đình hạnh phúc hiện tại...như thế là quá đủ đối với tôi rồi.11)Tôi dọn dẹp lại đồ đạc trong phòng khách và nấu một bữa thịnh soạn để chuẩn bị tiếp đãi khách."Xin lỗi con nhé, đã đi xa về mệt mà còn bắt con phụ.""Không có gì đâu ạ. Mấy công việc này thường ngày con vẫn làm ấy thôi. Mẹ đừng lo."Xong việc, tôi quay trở lại phòng mình. Đồ đạc vẫn rất ngăn nắp, mẹ vẫn dọn nó hằng ngày dù tôi không ở đây. Sau này Nezuko mà đi nữa chắc mẹ sẽ buồn lắm. Thiết nghĩ sau này tôi nên thường xuyên thu xếp công việc để gọi điện cho mẹ nhiều hơn. Dù biết mẹ có bố nhưng bố lại già yếu rồi. Mẹ cần có đứa con như tôi để tâm sự với mẹ giải khuây. Tôi cũng sẽ dặn dò bọn nhỏ quan tâm, phụ giúp mẹ thay phần tôi và Nezuko.Tiếng chuông cửa vang lên.Nezuko đã về.Tôi bước chân vào phòng khách. Bình tĩnh, tôi chẳng có gì phải ngạc nhiên nữa. Tôi sẽ cư xử thật lễ phép và đúng đắn để họ nể mặt gia đình và em gái tôi, vì tôi là con trưởng trong nhà mà."Anh hai, mừng anh trở về! Xin giới thiệu với anh, đây là bạn trai của em."12)...Tôi đứng như trời trồng."Ai đây...?""Là bạn trai em. Anh ấy tên là...""Tại...sao?""Anh sao vậy anh hai? Em xin lỗi nhé. Chắc là do anh của em vừa đi máy bay về mệt nên..."Cậu trai trẻ lạ mặt kia lên tiếng."Không sao, em chào anh. Em là bạn trai của Nezuko. Hy vọng được anh và gia đình giúp đỡ ạ."Chuyện gì...đang xảy ra thế này...?"Anh xin lỗi, bây giờ anh cảm thấy hơi mệt. Con xin lỗi bố mẹ. Anh xin lỗi nhé, Nezuko!"...Tôi bước vào phòng. Như không tin vào mắt mình. Người mà Nezuko hẹn hò suốt bấy lâu nay là một người lạ mặt nào đó.Và đó...không phải Zenitsu.Chuyện gì đang xảy ra ở đây...Bất giác, trong tâm trí tôi, hình ảnh người con trai tóc vàng dưới gốc cây anh đào năm xưa ùa về. Nước mắt tôi rơi không ngừng được. Tại sao chứ? Rõ ràng...Zenitsu đã tỏ tình với Nezuko mà. Con bé cũng rất thích Zenitsu. Hẳn hai người phải đến với nhau một cách êm đẹp chứ. Giờ đây, cậu con trai ngồi đó là thế nào...Không.13)Một buổi chiều tà hôm 10 tháng 3.Những cây hoa anh đào nở rộ ven đường trải dài lối đi. Cánh hoa rơi bay ngập tràn trong gió. Chúng như dẫn lối tôi theo con đường quen thuộc. Ánh nắng đổ xuống in bóng tôi trải dài. Đường đi sao mà xa thế hay do đã lâu quá rồi tôi không còn đi qua nữa. Mà do đường xa thật hay do con tim tôi đang lạc lối nơi đâu. Tôi cứ chạy mãi, chạy mãi. Tôi không biết mình định đi đâu, tôi không biết tôi đang cố gắng tìm kiếm điều gì, tôi cũng không biết tôi hi vọng vì cái gì. Chỉ biết rằng linh cảm tôi mách bảo dường như có một niềm tin nào đó ở cuối con đường anh đào này đang chờ đợi tôi. Từ xa, trông thấy bóng dáng ngôi trường xưa vẫn thế. Hoa anh đào vẫn cứ tiếp tục bay theo gió. Dừng chân, tôi đứng lặng người và vì một lẽ nào đó, tôi không thể thốt lên lời.Nơi ấy, không có ai. Chỉ có một bóng dáng người đàn ông mặc âu phục đứng tựa vào tán cây anh đào trước trường học. Người ấy có mái tóc vàng óng như ánh nắng chiều tà, mái tóc hệt như mái tóc năm xưa tôi từng yêu say đắm, tay cầm chiếc cặp đen vừa đi làm về. Như ngày ấy, cũng có một cậu học sinh tay cầm tấm bằng tốt nghiệp để đợi chờ một chàng trai. Cho dù biết rằng người kia sẽ không đến, nhưng cậu học sinh vẫn không nản lòng mà tiếp tục chờ đợi. Và hiện tại, trước mắt tôi đây, người đàn ông tóc vàng kia vẫn sẽ tiếp tục đứng chờ nơi đó. Cho dù là năm năm hay mười năm, anh vẫn sẽ chờ. Cho dù có thể mãi mãi chàng trai mà anh chờ kia không bao giờ đến, anh vẫn sẽ chờ. Sự hi sinh trong tình yêu là vô bờ bến, là đáng quý. Nhưng sự hi sinh ấy liệu có đặt đúng chỗ để cùng tốt cho cả đôi bên hay không mới là điều quan trọng.Cũng như cây anh đào giương tán xòe ra hi sinh để che bóng mát cho con người khiến những cánh hoa rụng. Nhưng rồi sẽ lại có những cánh hoa khác nở rộ nên. Hi sinh trong một cuộc tình là để nhận lại một tình yêu khác. Nhưng đừng mãi cứ mù quáng, cứ ôm hết những nỗi đau thuộc về mình, không biết được rằng có khi điều đó lại làm tổn thương đến đối phương còn nhiều hơn chính bản thân chúng ta nữa.Người đàn ông ngước nhìn lên, đưa tay nắm một cánh hoa. Tôi bước tới. Nghe tiếng bước chân, anh quay lại. Trông thấy tôi, anh nở một nụ cười dịu dàng. Vẫn là nụ cười ấy, nụ cười ấm áp năm xưa luôn sưởi ấm trái tim tôi giờ đây vá lại tất cả những lỗ hổng suốt thời gian qua tôi chịu đựng. Người đàn ông cất tiếng, khi nhận ra thì khóe mắt tôi đã ướt tự lúc nào. Câu nói của anh chiều hôm ấy, câu nói mà có lẽ cả cuộc đời này dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi cũng không thể nào quên được:
"Tanjiro, anh biết là em sẽ đến mà!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store