CHƯƠNG 4: TẦNG GIÁM SÁT
Minh choàng tỉnh.
Anh không biết mình đang nằm, đang ngồi hay đang rơi. Tất cả cảm giác về thể xác đều biến mất. Không còn trọng lực, không còn đường chân, không còn không gian quen thuộc xung quanh. Anh cảm thấy mình chỉ còn là một "ý thức" — một dữ liệu, một linh hồn không hình thể.
Trong khoảnh khắc đó, một luồng ánh sáng trắng xanh loé lên trong khoảng không vô hạn. Anh thấy Linh. Cô cũng đang trôi nổi như anh. Không phải bằng thân xác, mà bằng một dạng tương đồng — ý thức của cô hiện ra, rõ nét và thuần khiết.
"Minh?" — Giọng cô vọng trong tâm trí anh, không phải qua tai, mà tự nhiên như anh vừa tự nghĩ đến cô.
Anh cảm thấy mình có thể "trả lời" chỉ bằng suy nghĩ. Và khi anh nghĩ: "Linh, mình đang ở đâu thế này?", cô đã nghe thấy.
"Đây là TẦNG GIÁM SÁT," cô trả lời. "Một không gian được tạo ra từ ý thức, nơi mọi hành động, mọi ý nghĩ đều được phân tích, theo dõi và loại bỏ nếu không hợp lệ."
Minh bất chợt thấy rơi mình xuống một vùng sáng. Xung quanh anh là hàng ngàn hình ảnh nhỏ, đó là ký ức của chính anh — những mảnh ghép quá khứ, bị chia cắt, được phơi bày trong một không gian như phòng triển lãm.
Anh thấy:
Căn phòng thời thơ ấu, nơi anh từng giấc mơ về những hành tinh khác lạ.
Những lần Minh có cảm giác bị "điều khiển" để làm điều gì đó mà chính anh không hiểu lý do.
Hình ảnh Linh, lần đầu tiên họ gặp nhau trong một giấc mơ — trước cả khi họ gặp nhau ngoài đời thực.
Tất cả được phơi bày, bị kiểm tra bằng những dòng dữ liệu đi qua anh như laser soi qua.
Một giọng nói vang lên — không có nguồn gốc, không có cảm xúc:
"Đối tượng A và B: ý thức đang phát triển theo hướng phá tan cấu trúc tầng. Yêu cầu xử lý: GIÁM SÁT hoặc THỦ TIÊU."
Linh lập tức kéo ý thức Minh trôi ra khỏi vùng soi chiếu đó. Cô kêu lên: "Minh, tầng này không chỉ giám sát — nó có khả năng ép buộc ý thức trở thành một phần của hệ thống!"
Anh hiểu ý cô là gì. TẦNG GIÁM SÁT chính là nơi xử lý những ý thức "lệch chuẩn". Nếu họ không tìm được cách vượt qua, họ sẽ bị đồng hoá: trở thành một trong những "đơn vị giám sát" phục vụ hệ thống ở các tầng dưới.
Minh cảm thấy một thứ gì đó trong mình, một ý nghĩ nổi dậy, một niềm giận dữ, một sự từ chối.
"Nếu họ có thể giám sát ý nghĩ của chúng ta, thì chúng ta phải nghĩ thử một điều mà hệ thống không thể hiểu nổi..."
Linh như đọc được suy nghĩ của anh. Cô khẽ gọi: "Ý tưởng nghịch đề?"
Minh gật đầu: "Phải. Chúng ta đồng bộ ý thức và cùng nghĩ đến một thứ: sự không tồn tại của mọi cấu trúc."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store