TÁN XẠ | HÀNH ÂN [GIANG HÀNH x LÝ PHÁI ÂN]
CHƯƠNG 8: SÓI CON QUYẾT ĐỊNH
Phần thưởng cho những ai còn thức tới giờ này ^^
Từ chương sau là sang một hành trình mới rồi, hành trình bắt đầu đi cua người thương của Giang Hành nha =)))
---
Hai thân hình, một lớn, một nhỏ, dựa sát vào nhau giữa khoảng sáng mờ nhạt của buổi sớm. Thân hình nhỏ hơn khẽ nghiêng đầu, tựa vào vai của thân hình lớn, hơi thở đều đặn, yên bình đến lạ. Không gian trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ có ánh sáng dịu từ khe rèm rọi vào, phủ lên cả hai một lớp sáng mềm, khiến khung cảnh trông như được bao bọc trong một bức tranh sương sớm.
Giang Hành nghĩ hình như anh đã mơ một giấc mơ. Một giấc mơ kỳ lạ đến mức khi tỉnh lại, tim anh vẫn còn đập loạn trong lồng ngực, hơi thở chưa kịp bình ổn. Trong mơ, anh và Lý Phái Ân cùng nhau sải bước trên một thảm đỏ trải dài bất tận, ánh đèn flash từ hàng trăm chiếc máy ảnh liên tục lóe sáng, rực rỡ đến choáng ngợp. Không khí xung quanh tràn ngập tiếng reo hò, tiếng gọi tên vang dội từ phía khán đài, như những con sóng lớn xô dập vào nhau, tạo nên một cơn cuồng nhiệt khó tả.
Nhưng giữa biển người đó, giữa thứ ánh sáng chói lòa đến mức khiến người ta chẳng thể nhìn rõ bất cứ điều gì, Giang Hành lại chỉ thấy duy nhất một hình ảnh, Lý Phái Ân. Cậu đứng ngay bên cạnh anh, gương mặt dịu dàng mà sáng rỡ. Dưới ánh đèn phản chiếu, nụ cười của cậu tựa như có thể làm tan đi mọi ồn ào, chỉ còn lại sự yên bình thẳm sâu nơi đáy lòng Giang Hành.
Anh cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay cậu trong lòng bàn tay mình, vừa mềm mại, vừa có chút run nhẹ, nhưng lại khiến anh muốn siết chặt hơn. Giang Hành quay sang nhìn cậu, ánh mắt dường như chứa đựng cả một niềm tự hào khó diễn tả thành lời. Giây phút ấy, trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm xúc vừa mãnh liệt vừa ngọt ngào, như thể toàn bộ thế giới đều đang chứng kiến khoảnh khắc mà anh hằng mong muốn được giữ mãi.
Xung quanh, tiếng gọi tên hai người càng lúc càng lớn. Tiếng "Giang Hành! Lý Phái Ân!" vang dội, hòa lẫn với tiếng máy ảnh lách tách không ngừng, ánh sáng rọi thẳng vào khuôn mặt họ. Mỗi khi những tia sáng ấy lóe lên, Giang Hành lại thấy rõ hơn gương mặt người bên cạnh, đôi mắt sáng mà sâu, nụ cười khẽ cong nơi khóe môi, và dáng vẻ trầm tĩnh đến dịu dàng.
Anh nắm tay Lý Phái Ân, cùng cậu sải bước giữa thảm đỏ rực rỡ. Bước chân anh vững chãi, tự tin như thể từng bước đều được tiếp thêm sức mạnh từ bàn tay nhỏ trong tay mình. Trong mắt anh, không còn khán giả, không còn ống kính, không còn hào quang, chỉ còn có Lý Phái Ân, người đang đi bên anh, người anh muốn bảo vệ suốt cả cuộc đời.
Giang Hành khẽ mỉm cười, một nụ cười thật nhẹ nhưng đầy kiêu hãnh. Trong lòng anh vang lên một ý nghĩ rõ ràng đến mức tưởng như có thể nghe thành tiếng, rằng anh muốn cho cả thế giới biết, người đang sánh vai cùng anh chính là Lý Phái Ân. Là người xinh đẹp, tài giỏi, và dịu dàng đến mức khiến trái tim anh không thể nào ngừng rung động.
Trong khoảnh khắc ấy, tiếng reo hò xung quanh dần trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại tiếng tim anh đập dồn dập không ngừng, hòa cùng nhịp bước của cả hai trên thảm đỏ. Cảm giác rạo rực ấy cứ thế lan ra, bao trùm lấy anh, khiến ngay cả trong giấc mơ, Giang Hành cũng thấy mình đang mỉm cười.
Sau một đêm dài chập chờn và mỏi mệt, điều ngạc nhiên là Giang Hành lại cảm thấy đây có lẽ là giấc ngủ ngon nhất mà anh từng có trong suốt thời gian gần đây. Cảm giác ấy không khác gì một học sinh cấp ba vừa hoàn thành kỳ thi căng thẳng, sau bao ngày thức trắng và lo âu, cuối cùng được thả mình vào giấc ngủ trọn vẹn đầu tiên. Cơ thể tuy đau nhức, nhưng tâm trí lại dịu đi một cách kì lạ.
Bên cạnh anh, Lý Phái Ân đã tỉnh giấc từ lâu. Cậu không cử động, chỉ yên lặng ngồi đó, ánh mắt khẽ dừng lại trên khuôn mặt của người bên cạnh. Dưới ánh sáng yếu ớt, những đường nét trên gương mặt Giang Hành hiện ra rõ ràng đến mức khiến người ta không khỏi ngẩn ngơ. Sống mũi cao, hàng mi rợp bóng, khóe môi khẽ cong lên tự nhiên, tất cả hòa lại thành một vẻ đẹp tĩnh tại và dịu dàng, khiến trái tim Lý Phái Ân bất giác mềm đi.
Khâu Đỉnh Kiệt từng không ít lần nhìn gương mặt này mà buông lời khen ngợi, bảo rằng Giang Hành có gương mặt khiến người khác phải ngước nhìn. Nhưng với Lý Phái Ân, vì ở bên cạnh anh quá lâu, cậu đã quen với điều đó đến mức đôi khi quên mất người đàn ông trước mắt thật sự đẹp đến nhường nào. Chỉ có những khoảnh khắc yên ả như thế này, khi gió sớm se lạnh khẽ len qua rèm, thổi vào gian phòng mùi hương nhàn nhạt của buổi sáng, Lý Phái Ân mới bất giác nhận ra, mình đang bình yên. Một thứ bình yên nhẹ như hơi thở, mong manh nhưng lại khiến cậu không muốn rời.
Giang Hành tỉnh giấc sau đó không lâu. Có lẽ vì ngủ suốt đêm trong tư thế ngồi, lại ôm chặt một người trong lòng, nên toàn thân anh cứng đờ, bả vai và lưng đau nhức như thể vừa bị kéo căng suốt nhiều giờ liền. Anh khẽ nhăn mặt, đưa tay bóp nhẹ phần cổ cứng lại, nhưng ngay khi vừa mở mắt ra, mọi cảm giác mệt mỏi bỗng chốc tan biến.
Trước mắt anh là gương mặt của Lý Phái Ân, xinh đẹp và dịu dàng đến mức khiến người vừa tỉnh giấc cũng không thể không mỉm cười. Đôi mắt kia nhìn anh, tĩnh lặng mà sâu thẳm, khiến Giang Hành thoáng ngẩn ngơ. Trong khoảnh khắc ấy, anh nghĩ đây hẳn là cách thức dậy tuyệt vời nhất mà anh từng có, tỉnh dậy giữa buổi sáng yên bình, và người đầu tiên nhìn thấy lại là Lý Phái Ân.
Thấy cậu đã dậy từ sớm, Giang Hành khẽ cất giọng hỏi, giọng còn mang chút khàn của người vừa tỉnh:
"Cậu đã dậy rồi sao?"
Lý Phái Ân khẽ gật đầu, đáp nhỏ:
"Ừm..."
Giang Hành chớp mắt, quan sát cậu một lát rồi lại nói tiếp, giọng đã tỉnh táo hơn, xen lẫn chút lo lắng:
"Cậu đói không? Để tôi đi mua gì về cho cậu."
Thật ra điều này vẫn luôn khiến anh canh cánh. Từ hôm qua đến giờ, Lý Phái Ân hầu như chưa ăn gì. Cả người cậu đã gầy đi thấy rõ, khuôn mặt nhỏ lại, đôi chân gần như chẳng còn chút thịt. Nghĩ đến đó, Giang Hành chỉ biết thở dài trong lòng. Anh thật sự nghi ngờ khả năng tự chăm sóc bản thân của người trước mặt, làm sao một người có thể bỏ ăn trong tình trạng như thế được chứ.
Nói rồi, Giang Hành chống tay định đứng dậy, nhưng ngay khi anh vừa nhích người, một bàn tay nhỏ nhắn khẽ nắm lấy cổ tay anh.
"Một lát nữa đi. Cậu ngồi với tôi một chút."
Giọng nói ấy nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến bước chân Giang Hành khựng lại. Anh quay sang, nhìn thấy trong ánh mắt của Lý Phái Ân không còn sự hoảng loạn hay tổn thương như đêm qua nữa, chỉ còn một chút yên tĩnh xen lẫn nhu cầu muốn được gần gũi, muốn giữ lại hơi ấm này thêm một lúc.
Giang Hành khẽ mỉm cười, rồi không nói gì thêm. Anh ngồi xuống lại, để mặc cho bàn tay nhỏ vẫn giữ lấy tay mình, trong ánh sáng sớm đang dần lan khắp căn phòng. Cảm giác ấy, bình yên đến mức chỉ cần khẽ động, anh sợ rằng cả hai sẽ cùng tỉnh khỏi giấc mơ đẹp vừa mới kịp hình thành.
Giang Hành lần đầu tiên thấy Lý Phái Ân chủ động giữ mình lại, ánh mắt cậu không còn né tránh như mọi khi. Khoảnh khắc ấy khiến Giang Hành thoáng ngập ngừng, nhưng rồi anh chỉ biết khẽ thở ra một hơi, đành bấm bụng ngồi xuống bên cạnh, tạm gác lại ý định đi mua đồ ăn sáng. Bầu không khí trong phòng yên ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng gió lùa qua khe cửa và tiếng hít thở khe khẽ của cả hai. Ánh sáng sớm lọt qua rèm cửa, len lỏi chiếu lên gò má của Lý Phái Ân, khiến sắc mặt cậu thêm nhợt nhạt nhưng lại có phần dịu hơn đêm qua.
Giang Hành mở miệng, giọng trầm thấp:
"Những lời tối qua..."
Chưa kịp nói hết câu, anh đã bị ngắt lời bởi chính mình, như thể sợ rằng nếu nói tiếp, anh sẽ vô tình khơi lại vết thương mà Lý Phái Ân đã cố gắng chôn giấu.
"Tôi biết... cậu không cố ý. Cậu không cần giải thích."
Giọng anh nhẹ, nhưng trong đó lại ẩn chứa một nỗi xót xa đến nghẹn lại. Giang Hành hiểu rõ, những lời tối qua không phải là điều Lý Phái Ân thật lòng muốn nói. Anh không muốn cậu phải day dứt hay tự trách vì những điều mình buột miệng trong lúc bệnh tình xâm chiếm lý trí. Chính vì vậy, anh chọn cách chặn lời, như một sự bảo vệ nhỏ nhoi, bảo vệ cậu khỏi chính cảm giác tội lỗi của bản thân.
"Cảm ơn cậu..."
Lý Phái Ân cúi đầu, giọng nói nhỏ đến mức gần như hòa tan vào khoảng không tĩnh mịch. Đôi vai cậu khẽ run, không phải vì lạnh, mà vì nỗi xúc động không thể diễn tả. Nghe hai chữ ấy, Giang Hành chỉ lặng lẽ nhìn cậu, trong lòng lại dâng lên một cơn sóng âm ỉ. Anh thấy chua xót, thấy thương, thấy bản thân bất lực khi nhận ra người trước mặt đã phải chịu đựng nhiều đến thế mà vẫn cố gắng nói lời cảm ơn.
Một lát sau, giọng Lý Phái Ân khẽ vang lên, như sợ chỉ cần nói lớn hơn một chút, mọi bình yên vừa mới có sẽ tan biến:
"Cậu biết không, trong thời gian ngồi đây, nghe cậu gọi tên tôi, tôi thấy rất an tâm."
Giang Hành khẽ khựng lại. Anh nhìn cậu, thấy đôi mắt kia không còn đục mờ bởi tuyệt vọng nữa mà đã le lói một chút ánh sáng mong manh. Anh im lặng, lắng nghe từng lời cậu nói, như sợ bỏ sót một chi tiết nhỏ nào.
Lý Phái Ân cụp mi, đôi tay đan chặt vào nhau, giọng cậu nhỏ dần, nhưng từng chữ lại rơi rất rõ ràng: cậu kể rằng, mỗi khi rơi vào cảm giác trống rỗng, cậu như bị một hố đen kéo sâu vào, càng vùng vẫy thì càng bị nuốt trọn. Những lúc như thế, chỉ cần nghe tiếng Giang Hành gọi tên mình, cậu liền có cảm giác như có một sợi dây cứu sinh nào đó được ném xuống. Chính giọng nói ấy, ấm áp, kiên định và chân thật, đã giữ cậu lại giữa mép vực.
Cậu từng nhiều lần nghe Khâu Đỉnh Kiệt nói Giang Hành có giọng nói rất dễ khiến người khác yên lòng, nhưng chỉ đến khi chính bản thân mình được nghe, Lý Phái Ân mới hiểu cảm giác ấy là như thế nào. Cậu không nói ra, cũng chưa từng dám thừa nhận, nhưng mỗi lần Giang Hành gọi tên, trong lòng cậu lại có một dòng nước ấm khẽ dâng lên, khiến cậu cảm thấy mình không hoàn toàn lạc lõng giữa thế giới này. Ngay cả trong đêm qua, khi nỗi tuyệt vọng xâm chiếm, chính âm thanh ấy đã giúp cậu níu lại một phần ý thức để không hoàn toàn chìm xuống.
Giang Hành lặng im nghe từng lời, bàn tay đặt trên đầu gối khẽ siết lại. Trong lòng anh có một thứ cảm xúc vừa ấm vừa đau, như thể một vết thương được ai đó dịu dàng chạm vào. Anh đã từng nghĩ mình chẳng làm được gì cho Lý Phái Ân, từng tự trách bản thân vì không nhận ra những tín hiệu cầu cứu của cậu. Nhưng lúc này, chỉ một câu nói thôi cũng khiến anh thấy được rằng, sự tồn tại của mình vẫn có ý nghĩa nào đó với người kia.
Giang Hành khẽ cười, giọng anh vang lên trầm thấp nhưng chứa đựng sự dịu dàng không thể che giấu:
"Từ nay tôi sẽ gọi tên cậu nhiều hơn."
Khoảnh khắc ấy, ánh sáng buổi sớm hắt lên khuôn mặt anh, ánh nhìn dịu dàng đến mức khiến Lý Phái Ân khẽ chớp mắt, ngực như bị ai bóp nhẹ. Câu nói đơn giản ấy, với cậu, lại như một lời hứa âm thầm, một lời hứa rằng dù có bao nhiêu lần rơi vào bóng tối, chỉ cần nghe thấy giọng nói ấy gọi tên mình, cậu sẽ vẫn biết đường để quay về.
Giang Hành nhìn Lý Phái Ân thật lâu, ánh mắt anh dường như đang lưỡng lự giữa việc nói hay giữ lại trong lòng. Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng gió khe khẽ len qua rèm cửa, ánh sáng nhạt của buổi sáng sớm phủ một lớp mỏng manh lên vai cả hai người. Giang Hành khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ như thể muốn làm dịu bớt không khí đang dần trở nên nặng nề. Anh trầm giọng hỏi:
"Lý Phái Ân, tôi hỏi cậu một chuyện được không?"
Giọng anh không lớn, nhưng lại chứa đầy sự cẩn trọng. Câu hỏi bật ra như một lời thăm dò, nhẹ nhàng mà chân thành. Giang Hành đã đắn đo rất lâu trước khi mở lời. Suốt thời gian qua, anh vẫn không ngừng nghĩ về cách mình có thể giúp Lý Phái Ân, nhưng càng cố gắng, anh càng nhận ra bản thân đang mò mẫm trong bóng tối. Anh không biết Lý Phái Ân thực sự nghĩ gì, cũng chẳng biết cậu cần điều gì. Mọi sự quan tâm của anh, dù xuất phát từ lòng lo lắng thật tâm, đôi khi vẫn khiến anh cảm thấy như mình đang lạc hướng. Vì thế, Giang Hành nghĩ rằng chỉ có thể trực tiếp hỏi cậu, đó mới là cách duy nhất để hiểu được phần nào tâm tư thật sự bên trong người đối diện.
Nhưng khi anh vừa dứt lời, ánh mắt anh thoáng nhận ra biểu cảm của Lý Phái Ân khẽ trầm xuống. Cậu không tránh né, chỉ hơi cúi đầu, đôi hàng mi dài rũ xuống, tạo thành một bóng mờ nhạt trên gò má gầy. Khoảnh khắc ấy, Giang Hành lập tức nhận ra mình đã khiến cậu bối rối, nên vội vàng nói tiếp, giọng anh mềm đi thấy rõ.
"Không phải hỏi chuyện trước kia của cậu. Nếu cậu chưa sẵn sàng, tôi sẽ không nhắc đến."
Lý Phái Ân ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu thoáng dao động. Vẻ căng thẳng ban nãy dần tan đi, thay vào đó là một chút ngạc nhiên, xen lẫn cảm giác được thấu hiểu. Cậu chớp mắt vài lần rồi khẽ hỏi, giọng vẫn còn hơi khàn sau đêm dài chưa ngủ đủ.
"Vậy cậu muốn hỏi chuyện gì?"
Giang Hành hít sâu một hơi, ánh mắt anh dừng lại ở đôi bàn tay đang siết chặt của Lý Phái Ân, rồi lại dời lên khuôn mặt vẫn còn phảng phất vẻ mệt mỏi. Anh nói chậm rãi, từng chữ như được cân nhắc kỹ lưỡng trước khi thốt ra.
"Tôi muốn biết... nếu như cậu còn gặp phải tình huống như vậy, tôi có thể làm gì cho cậu không? Tôi không muốn để cậu một mình."
Nói đến đây, giọng Giang Hành có chút khàn đi, như thể mỗi chữ đều được anh ép ra từ tận sâu trong lòng. Anh không nhìn thẳng vào cậu nữa, chỉ để ánh mắt mình dừng lại nơi khoảng không giữa hai người. Anh sợ rằng nếu nhìn vào, anh sẽ thấy trong mắt cậu vẫn là thứ u tối quen thuộc ấy, thứ bóng đen mà anh đã từng bất lực chứng kiến nuốt chửng Lý Phái Ân nhiều lần.
Không gian lại trở về yên tĩnh. Chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ nhỏ nơi góc tường vang lên đều đặn, xen giữa từng nhịp thở. Lý Phái Ân im lặng rất lâu. Đôi vai cậu khẽ run, nhưng không còn là run rẩy của sợ hãi hay yếu đuối nữa, mà như thể đang cố gắng gom góp đủ dũng khí để nói ra một điều gì đó.
Rồi cậu khẽ "ừm" một tiếng, giọng rất nhỏ, gần như chỉ đủ để người đối diện nghe thấy.
"Cậu cứ ngồi bên cạnh tôi như thế này là được."
Câu nói nhẹ tựa hơi thở, nhưng lại khiến tim Giang Hành khẽ chấn động. Anh quay sang nhìn cậu, thấy đôi mắt ấy vẫn đang hướng về phía mình, ánh nhìn bình thản, nhưng trong đó ẩn chứa một sự tin cậy mà trước đây anh chưa từng có được.
Giang Hành không nói gì thêm, chỉ gật đầu thật khẽ. Trong khoảnh khắc ấy, anh bỗng hiểu rằng đôi khi, thứ mà Lý Phái Ân cần không phải là lời khuyên, không phải là sự giúp đỡ cụ thể nào cả, mà chỉ là sự hiện diện, một người chịu ngồi bên cạnh, lặng lẽ cùng cậu đi qua những khoảng lặng tăm tối trong lòng.
Anh nhìn người bên cạnh, khẽ siết nhẹ bàn tay của mình lại, như một lời hứa thầm lặng rằng anh sẽ vẫn luôn ở đây, dù cho phía trước còn bao nhiêu lần Lý Phái Ân rơi vào bóng tối đi chăng nữa.
Chớp mắt một cái, ngày mai đã là ngày khai máy của Thèm Muốn. Giang Hành cảm thấy trong lòng dâng lên một niềm háo hức khó tả. Từ sáng sớm, anh đã chẳng thể nào tập trung vào việc gì khác ngoài ý nghĩ rằng, cuối cùng, khoảnh khắc ấy cũng sắp đến. Không biết Lý Phái Ân, người đã từng quay vô số bộ phim, liệu có còn thấy hồi hộp như anh hay không. Còn Giang Hành, đây là lần đầu tiên anh chính thức được tham gia một dự án điện ảnh thực thụ, nên trong lòng không khỏi rạo rực, như thể một đứa trẻ sắp được chạm tay vào giấc mơ mà mình đã chờ đợi quá lâu.
Anh cảm giác bao nhiêu tháng ngày tập luyện, học hỏi, rèn giũa từng cử chỉ, ánh mắt, lời thoại... cuối cùng cũng được gom lại để chờ đợi giây phút tỏa sáng này. Mỗi lần nghĩ đến cảnh mình đứng trước ống kính, hóa thân vào nhân vật, anh lại thấy tim đập nhanh hơn một nhịp, khóe môi khẽ cong lên, lòng tràn đầy chờ mong.
Buổi tối hôm ấy, Lý Phái Ân hẹn anh lên sân thượng để "nhậu" một chuyến trước ngày khai máy. Nói là nhậu, nhưng cả hai đều hiểu rằng họ chỉ định uống vài lon bia không độ để trò chuyện, chứ không phải để say. Bởi ngày mai, cả hai đều phải ở trong trạng thái tốt nhất.
Tầng ba của ngôi nhà họ ở là phòng thay đồ chung. Căn phòng rộng, tràn ngập những giá treo quần áo kéo dài khắp bốn bức tường, với đủ kiểu dáng, màu sắc, và chất liệu. Quần áo được chia làm từng khu riêng cho bốn người, phần lớn là trang phục trái mùa, được sắp xếp gọn gàng như một kho thời trang thu nhỏ. Ở một góc khác là những bộ đồ do các thương hiệu tài trợ, cùng phụ kiện, giày dép được xếp ngay ngắn. Mùi vải mới, mùi nước xả thơm nhẹ hòa quyện với ánh đèn vàng khiến cả không gian có cảm giác vừa ấm áp vừa quen thuộc.
Từ căn phòng ấy, có một lối nhỏ dẫn ra sân thượng. Cánh cửa sắt mở ra kêu "két" một tiếng, để lộ khoảng không gian thoáng đãng phía trên cao. Sân thượng không lớn, chủ yếu được dùng để phơi quần áo, nên khắp nơi là dây phơi giăng ngang, xen giữa những chậu cây nhỏ và vài chiếc kệ cũ. Gió đêm thổi qua mang theo mùi hương ẩm mát của thành phố, cùng tiếng xào xạc nhẹ của những tấm vải phơi đung đưa.
Hai người kéo nhau ra phía một mỏm cao hơn, nơi có thể nhìn thấy rõ cả bầu trời đầy sao. Cả hai cùng trèo lên đó, ngồi cạnh nhau. Gió mơn man thổi qua mái tóc, khẽ lay động tà áo, mang lại cảm giác thanh thản đến lạ thường. Giang Hành mở lon bia, tiếng "xì" vang lên trong đêm tĩnh mịch, sau đó là âm thanh "cạch" khi hai lon khẽ chạm vào nhau. Họ uống từng ngụm nhỏ, vị mát lạnh trôi xuống cổ họng, hòa cùng tiếng cười nhẹ vang lên trong không gian.
Bầu trời trên cao sáng rực với vô số ngôi sao, ánh sáng của chúng phản chiếu trong đôi mắt của cả hai, long lanh và tĩnh lặng. Giang Hành ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác bình yên đến lạ. Dưới bầu trời đêm dịu dàng này, bên cạnh người mà anh luôn cảm thấy gần gũi nhất, anh bỗng nghĩ, cuộc sống hiện tại của mình có lẽ đã thật viên mãn.
Anh ước thời gian có thể ngừng lại ở khoảnh khắc này, khi mọi thứ đều yên bình, khi lòng người chưa bị xáo động bởi danh tiếng hay áp lực. Chỉ có gió đêm, bia lạnh, và hai con người đang lặng lẽ chia sẻ những cảm xúc thật nhất.
Họ nói với nhau về ngày mai, về buổi khai máy mà cả hai đều mong chờ. Giang Hành nghe Lý Phái Ân chia sẻ cảm nghĩ, còn anh thì kể về nỗi háo hức xen lẫn lo lắng của mình. Cả hai không ngừng trao đổi, thi thoảng lại bật cười khi nghe đối phương nói điều gì đó vụng về. Họ dành cho nhau những lời khen, lời động viên, và cả sự công nhận chân thành về khả năng diễn xuất của đối phương.
Sau đó, Lý Phái Ân bỗng cầm lon bia trên tay, nghiêng đầu tu một hơi dài. Tiếng "ục...ục..." vang lên giữa khoảng không tĩnh lặng của đêm khuya nghe thật rõ ràng. Ánh đèn vàng từ dãy nhà đối diện hắt sang, phản chiếu lên gò má cậu một vệt sáng nhạt, làm nổi bật vẻ trầm lắng trong đôi mắt. Bia không độ, nhưng cách Lý Phái Ân uống lại giống như đang cố tìm kiếm một thứ gì đó mạnh mẽ hơn, thứ có thể giúp bản thân cậu can đảm hơn, bớt run rẩy hơn trước điều sắp nói ra.
Giang Hành nhìn cảnh ấy, lòng bỗng chùng xuống. Anh im lặng quan sát, ánh mắt dõi theo từng chuyển động của Lý Phái Ân. Cổ cậu khẽ chuyển động theo nhịp nuốt, ngón tay mảnh khảnh siết chặt lấy vỏ lon lạnh buốt, đến khi những giọt bia cuối cùng trượt khỏi miệng lon, Lý Phái Ân mới chậm rãi buông tay. Hơi bia còn đọng lại nơi khóe môi, ánh mắt cậu dường như xa xăm hơn một chút.
Giang Hành không kịp ngăn, chỉ kịp lên tiếng nhắc nhẹ, giọng anh trầm thấp pha chút lo lắng.
"Cậu uống từ từ thôi."
Lý Phái Ân không đáp ngay. Cậu ngồi im vài giây, nhìn xuống lon bia trống rỗng trên tay, rồi khẽ đặt nó xuống nền xi măng lạnh. Đôi vai hơi run lên một chút, không biết là vì gió hay vì sự do dự vẫn đang quẩn quanh trong lòng. Sau đó, cậu khẽ ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu hút như đang cân nhắc từng lời, rồi cẩn trọng mở miệng, giọng nhẹ nhưng dứt khoát.
"Giang Hành, cậu có muốn nghe câu chuyện về tôi và công ty cũ không?"
Câu hỏi vang lên, bình thản mà lại khiến không khí xung quanh như đông đặc lại. Giang Hành hơi sững người, bàn tay anh đang cầm lon bia cũng khựng lại giữa không trung. Một cơn gió thổi qua, mang theo mùi lạnh của đêm, khiến anh cảm thấy da mình tê rát. Trong khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh xung quanh dường như đều biến mất, chỉ còn lại giọng nói trầm lắng của Lý Phái Ân vẫn còn văng vẳng trong đầu anh.
Giang Hành đặt lon bia xuống cạnh mình, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu. Anh muốn nói rằng mình đã đợi câu hỏi này rất lâu, rằng từ sâu trong lòng, anh luôn muốn bước vào thế giới của Lý Phái Ân, nơi cậu giấu kín những điều không ai biết, nơi anh chưa từng được chạm tới. Nhưng anh hiểu, đây không phải lúc để nói những lời ấy.
Anh im lặng nhìn thật kỹ gương mặt đối diện. Trong ánh sáng mờ nhạt của đèn đường hắt lên, anh thấy rõ từng đường nét trên khuôn mặt Lý Phái Ân, đôi môi mím chặt, đôi mắt trầm tĩnh nhưng sâu trong đó lại ẩn chứa một nỗi căng thẳng nhỏ đến mức khó nhận ra. Giang Hành không muốn cậu cảm thấy bị ép buộc, nên anh quan sát thật lâu, chỉ để chắc rằng điều cậu sắp nói ra là tự nguyện, là kết quả của một sự sẵn sàng chứ không phải dằn vặt.
Khi thấy trong ánh mắt kia không còn dấu hiệu do dự, chỉ còn lại sự kiên định tĩnh lặng, Giang Hành mới chậm rãi hít vào một hơi, giọng anh trầm ấm, nhẹ mà vững vàng.
"Có. Tôi luôn sẵn sàng ở đây với cậu."
Lời nói vừa dứt, gió khẽ thổi qua khiến tấm áo mỏng của cả hai khẽ lay động. Giang Hành vẫn nhìn cậu, trong ánh mắt là sự lắng nghe chân thành, còn Lý Phái Ân, đôi vai khẽ thả lỏng, như thể sau câu hỏi ấy, cậu đã bớt đi một phần gánh nặng trong lòng.
Trong câu chuyện được kể lại từ Lý Phái Ân, những bất công mà công ty cũ gây ra cho cậu dường như đã bị cắt xén đi một nửa, như thể cậu đang cố tình giữ lại phần cay đắng nhất cho riêng mình. Giọng kể của Lý Phái Ân không hề mang âm điệu oán trách, mà lại bình thản đến lạ, giống như một người ngoài cuộc đang quan sát lại câu chuyện đã từng khiến chính mình tổn thương. Cậu kể bằng giọng điềm tĩnh, xen lẫn sự lý trí của người từng trải, vừa như đang bênh vực bản thân, lại vừa như đang tìm cách biện hộ cho cả công ty, nơi từng khiến cậu rơi vào vực sâu tuyệt vọng.
Giang Hành ngồi bên cạnh, không chen ngang một lời. Anh lắng nghe từng chi tiết, từng âm sắc trong giọng nói của Lý Phái Ân, để rồi cảm nhận rõ rệt trong từng chữ là bao nhiêu uất ức, bao nhiêu nỗi vất vả bị giấu dưới lớp kể điềm nhiên ấy. Giang Hành thấy rõ, cậu không hề muốn khiến người khác thương hại mình, cũng chẳng muốn kể ra để than thân trách phận. Cậu chỉ đang muốn nói thật, muốn để mọi thứ được thừa nhận, dù là những điều nhỏ nhặt nhất.
Lý Phái Ân nói rằng mọi vất vả cậu đều có thể chịu đựng, miễn là được trả công xứng đáng. Đối với cậu, công sức bỏ ra, dù ít dù nhiều, chỉ cần được tôn trọng là đủ. Nhưng trớ trêu thay, ngay cả điều đơn giản ấy công ty cũng không thể giữ lời. Họ không chỉ trì hoãn, mà còn có dấu hiệu ăn chặn tiền thù lao của cậu. Khi ấy, Lý Phái Ân vẫn còn rất trẻ, lại đang trong giai đoạn khó khăn nhất của sự nghiệp. Là con trai cả trong gia đình, cậu luôn tự đặt lên vai mình trách nhiệm phải lo toan, phải đỡ đần bố mẹ, phải chứng minh rằng bản thân có thể tự đứng vững bằng chính nỗ lực của mình.
Chính vì thế, khi những cố gắng ngày đêm không được đền đáp, khi mọi công sức đổ ra chỉ nhận lại sự phũ phàng, Lý Phái Ân đã không thể im lặng. Cậu nhiều lần tìm gặp quản lý để nói chuyện, hy vọng có thể giải quyết bằng cách thẳng thắn và hợp lý nhất. Thế nhưng, đáp lại những nỗ lực của cậu lại là sự lảng tránh, là những lời biện minh thiếu trách nhiệm, thậm chí là những ánh mắt coi thường.
Lý Phái Ân ngừng lại một chút khi kể đến đó. Ánh mắt cậu hướng về khoảng không mờ tối phía trước, giọng khàn đi nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Cậu nói rằng, sau nhiều lần không đạt được thỏa thuận, cậu buộc phải chọn cách mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn để đòi lại công bằng cho chính mình. Thế nhưng công ty lại không hề lắng nghe. Họ chọn cách tấn công ngược lại, bịa ra vô vàn lý do để đổ lỗi cho cậu, nào là "thái độ không chuyên nghiệp", "thiếu hợp tác", "gây khó dễ cho ê-kíp".
Giang Hành nghe đến đây, hai bàn tay anh siết chặt lại. Cảm giác bất bình trong ngực như trào lên đến cổ, nhưng anh vẫn cố giữ im lặng, vì biết nếu cắt ngang, có thể sẽ khiến Lý Phái Ân không thể tiếp tục.
Giọng Lý Phái Ân nhỏ dần, như đang chìm vào một ký ức mệt mỏi. Cậu kể rằng khi ấy, bản thân vẫn đang quay bộ phim Trường Nguyệt Tẫn Minh, lịch quay dày đặc tới mức gần như không có nổi một ngày nghỉ. Sáng quay, tối họp, ngày đêm đảo lộn. Vừa phải hoàn thành vai diễn, vừa phải chịu đựng những áp lực khổng lồ từ công ty, lại thêm áp lực từ gia đình khuyên nhủ, đừng kiện tụng, đừng chống đối, chỉ cần nhịn một chút rồi mọi thứ sẽ qua. Những lời ấy, tuy xuất phát từ lo lắng, nhưng lại vô tình đẩy cậu sâu hơn vào bế tắc. Cậu cảm thấy mình như đang phải một mình chống lại cả thế giới.
Giang Hành nhìn thấy đôi vai nhỏ kia khẽ run lên. Cậu không khóc, nhưng những ngón tay đan chặt vào nhau lại tiết lộ rõ ràng sự căng thẳng đang dâng cao.
Lý Phái Ân kể rằng, khi ấy, đoàn phim Trường Nguyệt Tẫn Minh là những người duy nhất có thể chứng minh cho sự trong sạch của cậu, cho thái độ làm việc nghiêm túc và chính trực của cậu. Nhưng rồi tất cả họ đều chọn im lặng. Một sự im lặng lạnh lẽo, nhẫn tâm, và trơ lì đến mức khiến người ta muốn gào lên mà chẳng có tiếng nào bật ra. Cậu nói, bản thân đã phải đi tìm gặp từng người, cúi đầu xin từng lời xác nhận, chỉ mong có một người đứng ra nói giúp mình một câu, nhưng không ai chịu mở miệng.
Giọng Lý Phái Ân nghẹn lại nơi cổ họng. Cậu không bật khóc, nhưng hơi thở lại trở nên gấp gáp. Ký ức ấy, dù đã qua đi, vẫn như một vết thương chưa bao giờ lành hẳn.
Giang Hành ngồi yên lặng bên cạnh, lắng nghe từng lời trong câu chuyện mà Lý Phái Ân đang kể. Căn phòng lúc ấy yên tĩnh đến mức tiếng hít thở khẽ khàng của cả hai cũng trở nên rõ rệt. Giọng Lý Phái Ân trầm xuống, mang theo chút run rẩy khó giấu, như thể từng câu nói đều là những vết thương cũ bị lật lại. Ánh đèn vàng dịu rọi xuống, kéo dài bóng hai người trên nền gạch, tạo nên một khoảng lặng nặng nề mà chẳng ai muốn phá vỡ.
Giang Hành nhìn gương mặt cậu, gương mặt cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt lại mờ đi bởi những ký ức không dễ gì quên được. Không biết từ khi nào, bàn tay anh đã khẽ đặt lên tay Lý Phái Ân. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh lan dần sang, chậm rãi và nhẹ nhàng như một lời an ủi không cần nói thành lời. Lý Phái Ân khẽ giật mình một chút, nhưng không rụt tay lại. Cậu để yên như thế, để hơi ấm của Giang Hành len qua từng kẽ tay, sưởi lấy đôi bàn tay đã lạnh đi từ bao giờ.
Giang Hành cảm nhận rõ ràng cậu vẫn đang run, không phải vì sợ hãi, mà vì nỗi đau đang trỗi dậy, từng cơn, từng đợt. Anh biết rõ, có những ký ức dù muốn quên đến đâu, chỉ cần nhắc lại thôi cũng đủ khiến lòng người rạn nứt thêm một lần nữa. Anh thầm biết ơn Lý Phái Ân, vì cậu đã dám đối mặt với quá khứ của chính mình, dám mở lòng mà kể lại, dám để anh bước vào phần ký ức mà cậu từng muốn chôn sâu nhất.
Giọng anh trầm xuống, từng chữ phát ra nhẹ mà vững vàng: "Cậu yên tâm. Từ nay đã có tôi đứng sau cậu. Nhất định sẽ không để ai ức hiếp cậu."
Lý Phái Ân khẽ cười. Nụ cười ấy không có sự vui vẻ, chỉ là một nét cong mỏng manh nơi khóe môi, như để che đi sự bất tín và mỏi mệt. Giang Hành nhìn nụ cười ấy mà lòng bỗng siết lại. Anh hiểu, trong ánh mắt kia là cả một sự nghi ngờ, không phải nghi ngờ anh, mà là nghi ngờ vào thế giới này, vào lòng người, vào những lời hứa từng bị bội bạc quá nhiều lần. Anh biết, giờ phút này, bất kỳ lời nói nào cũng chẳng đủ khiến cậu tin. Nhưng anh cũng không vội. Anh sẽ dùng thời gian, dùng hành động, dùng chính sự kiên định của mình để chứng minh rằng những gì anh vừa nói không phải là lời an ủi thoáng qua.
Không khí trong phòng như đặc quánh lại. Lý Phái Ân im lặng, còn Giang Hành chỉ lặng lẽ quan sát cậu. Đôi mắt anh dõi theo từng cử động nhỏ, ánh nhìn dừng lại nơi hàng mi cậu khẽ run, nơi khóe môi cố nén lại một nụ cười đã vụn. Trong khoảnh khắc ấy, Giang Hành chợt nhận ra, lòng mình không còn yên nữa. Cảm xúc vốn được anh giấu kín bấy lâu nay giờ đây dâng lên, rõ rệt đến mức khiến tim anh đau thắt.
Anh không thể tiếp tục coi những cảm xúc này là tình bạn đơn thuần được nữa. Anh không muốn chỉ bảo bọc cậu như một người bạn thân, không muốn chỉ đứng sau để dõi theo. Anh muốn làm nhiều hơn thế. Anh muốn để cậu biết rằng, tình cảm của anh lớn hơn, sâu hơn, đủ để cậu dựa vào mà không còn sợ hãi.
Giang Hành vẫn nhìn Lý Phái Ân, ánh mắt anh dừng lại rất lâu. Như thể chỉ bằng ánh nhìn ấy, anh muốn nói với cậu tất cả những điều chưa từng dám nói thành lời. Trong khoảng lặng giữa hai người, có hơi ấm, có sự cảm thông, có những điều chưa kịp thổ lộ nhưng đã tự nhiên mà thấu hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store