Tam Trong Sach Dao Tu Sinh
Một năm trôi qua lặng như gió đêm qua mái rơm.Từ ngày Như Ý đặt chân đến lều trúc nhỏ nơi sau núi, mỗi sáng của nàng bắt đầu bằng tiếng chim rừng, ánh sáng xuyên qua tán cây lớn và bếp củi kêu tí tách. Mỗi ngày một quyển sách, một dòng ghi chép, một lá cây được quan sát kỹ hơn hôm trước.Từ Bách Thảo Chân Ký đến Dị Tướng Lục, từ Y Đạo Cơ Căn đến Linh Mạch Sơ Giải, nàng đều đọc bằng một lòng kiên nhẫn không ai ép buộc. Như thể... chỉ cần còn hơi thở, thì còn học được.Chậu cây nhỏ Tiểu Hy ngày ấy giờ đã cao đến đầu gối, lá xanh thẫm, thân vững vàng. Trong lòng nàng, một cái rễ nào đó – vô hình nhưng thật – cũng đang từ từ cắm sâu vào mặt đất của thế giới này....Ngày cuối tháng đầu xuân, gió núi chuyển mùi – lạnh dịu như nước suối, mang theo mùi nhựa cây non. Lúc Như Ý đang giặt khăn bên giàn tre, một luồng khí mảnh khẽ động giữa không trung.Cô quay đầu.Cố Dung đã đứng dưới gốc cây cổ thụ, y phục vẫn màu tro nhạt, vạt áo khẽ lay như chưa từng rời khỏi nơi này.— Một năm rồi.Giọng anh không đổi – tĩnh như dòng nước trong sâu, không gợn mà có sức kéo kỳ lạ.Như Ý gật đầu, tay đặt khăn lên tảng đá phơi nắng:— Vâng. Đã tròn một năm.Anh nhìn quanh lều trúc, ánh mắt lướt qua từng chỗ: bếp lò sạch sẽ, bàn gỗ có dấu mài bút, giá sách gọn gàng, cây Tiểu Hy xanh rỡ.— Sống được?— Được.Cố Dung không hỏi thêm. Anh bước đến giữa sân, ngồi xuống tấm đệm trải sẵn từ khi nào. Tay áo phất nhẹ, một ngọc giản nhỏ bay ra, lơ lửng trước mặt Như Ý.— Bắt đầu thôi. Từ hôm nay, mỗi tháng, ta sẽ đến giản đạo một lần. Không cần hiểu ngay. Nghe là được.Những buổi giản đạo đầu tiên là những buổi lặng lẽ.Cố Dung không thúc ép. Cũng không chỉ dạy từng bước.Mỗi tháng, hắn đến, ngồi trước sân lều, tay áo rũ, thả ra một ngọc giản. Những văn tự cổ xoay quanh như mảnh sáng giữa gió, không thành lời mà là cảm nhận.Như Ý ngồi đối diện, lưng thẳng, mắt nhìn từng nét mực xoay quanh.Lúc đầu, nàng cố gắng phân tích từng câu từng chữ.Rồi nàng thất vọng.Không có gì nắm được. Không có gì ghi chép nổi.Nàng thậm chí không hiểu mình đang học gì....Tối đến, bên ánh lửa bếp nhỏ, nàng ngồi viết nhật ký, tay dừng lại trước trang trắng:"Ta... không hiểu."Đó là lần đầu tiên, sau một năm học sách, nàng viết một câu đơn giản mà đầy nặng nề đến vậy....Có hôm, nàng ngồi rất lâu sau buổi giản đạo, bên gốc cây, tay vẫn cầm ngọc giản đã tắt sáng từ lâu.Gió thổi qua vạt áo, nàng khẽ hỏi... chính mình:— Phải chăng ta không đủ căn cơ?
— Hoặc... ta vốn không thuộc về đạo này?Câu hỏi rơi xuống như hòn đá nhỏ trong lòng giếng.Không vang. Không trả lời....Nhưng hôm sau, nàng vẫn dậy sớm nấu trà.
Vẫn xách nước tưới Tiểu Hy.
Vẫn lật sách cũ đọc lại đoạn về rễ cây hút linh khí thế nào.
Vẫn lau kệ, giặt rèm, giữ căn lều sạch sẽ như tâm mình cố giữ không hoen ố.Nàng không hiểu đạo.Nhưng nàng chưa từng rời tâm....Đến tháng thứ bảy, khi nàng đang ngồi nhập định theo lời Cố Dung, bỗng một luồng khí như rất xa mà rất gần — như mùi đất sau mưa — khẽ động nơi đan điền.Chỉ một thoáng. Nhưng đủ khiến lòng chấn động.Không phải vì sức mạnh.Mà vì... đó là lần đầu tiên nàng biết: mình không phải người đứng ngoài....Đêm đó, nàng không ngủ. Chỉ ngồi bên bàn gỗ, mở trang giấy mới, viết:"Đạo không cần ta hiểu hết. Chỉ cần ta không rời."...Sau đó, mỗi buổi giản đạo không còn là "buổi học" nữa.
Mà là một lần ngồi giữa rừng.
Một lần để gió thổi qua lòng.
Một lần để hiểu ra: học không phải là nhồi vào đầu, mà là rỗng dần lòng để điều đúng đi vào....Cố Dung chưa bao giờ khen nàng. Cũng chưa từng hỏi nàng có hiểu không.Nhưng tháng thứ mười, khi nàng lần đầu nhập định tự nhiên, hắn đứng nhìn rất lâu.Đến khi rời đi, hắn khẽ nói:— Một hạt giống... nảy mầm từ chính sự yên của đất. Không cần ai tưới.Nàng nghe câu ấy, trái tim chấn động như vừa nhận được một cái chạm đầu tiên từ thế giới.Lặng. Nhưng sâu....Một năm đầu tiên, nàng chưa luyện được pháp gì.
Chưa phi thân, chưa đấu pháp, chưa khống chế vật gì cả.Nhưng nàng đã học được điều này:Tu hành không phải là có được.
Tu hành là không rời.Buổi giản đạo đầu xuân, trời trong, mây nhẹ. Cố Dung đến lặng lẽ như mọi lần, nhưng lần này, khi Như Ý vừa mở mắt ra từ một vòng hít thở tĩnh định, hắn đưa ra một viên linh thạch.Linh thạch chỉ bằng ngón tay cái, ánh sáng bên trong mờ như hơi sương, không chói lóa, không rực rỡ như những viên tu sĩ thường dùng để luyện pháp. Nhưng khi nàng cầm lên, lòng bàn tay thấy ấm — như đang giữ lấy một nhịp đập sống động.— Từ nay, mỗi sáng một nén hương. Không cần cưỡng ép dẫn khí, chỉ cần hít thở chậm, cảm ứng mạch trong ngực.Cố Dung nói rất đơn giản. Giọng hắn như lời gió kể chuyện với cỏ cây — không kỳ vọng, không thúc giục.— Linh thể của con không mạnh, nhưng cũng không loạn. Nó cần được khơi dậy bằng sự đều đặn, không phải bằng ép buộc.Như Ý cúi đầu, tay nắm viên thạch, nghiêm cẩn:— Con hiểu....Những ngày sau đó, nàng bắt đầu luyện khí theo lời hắn.Không tụ linh trận, không pháp quyết cao siêu. Nàng chỉ ngồi dưới gốc cây cổ thụ trước lều, đặt linh thạch trong tay, hít một hơi sâu, rồi thở ra thật chậm.Ban đầu, chẳng có gì xảy ra. Chỉ là gió thổi qua má, lá rung nhẹ. Nhưng rồi... nàng dần cảm thấy từng sợi khí mỏng như tơ — không từ trên trời rơi xuống, mà từ trong cơ thể khẽ rung lên như làn hơi ấm tìm thấy đường trở về.Có hôm, nàng mở mắt sau một canh giờ, thấy mình vẫn ngồi, lưng không mỏi, tim không nặng.Chỉ là... rất nhẹ.Nhẹ đến mức nghe được tiếng mầm cỏ đội đất nứt ra sau vách lều....Dần dần, cơ thể nàng thay đổi.Tóc dài hơn, da không còn xanh xao, giấc ngủ sâu hơn. Không cần ai kiểm tra, nàng cũng biết — mình đang thật sự bước vào một trạng thái sống mới, một nhịp điệu khác với cuộc sống trước kia.Nàng không giỏi. Cũng không nhanh.Nhưng nàng không rời....Buổi chiều một ngày cuối tháng, nàng đang rửa tay bên lu nước thì chợt nhận ra — chậu Tiểu Hy nay đã cao đến thắt lưng. Tán lá tỏa rộng, xanh mướt, thân đã cứng cáp, không còn nghiêng ngả theo gió.Nàng vuốt nhẹ một chiếc lá mới, miệng khẽ cười:— Tiểu Hy, ngươi cũng đã tu được một năm rồi đấy.Ánh nắng xiên qua những khe lá, rọi xuống tay nàng. Tĩnh lặng. Như thể cả thế giới đang gật đầu....Đêm đó, bên bàn gỗ, nàng viết vào sổ:"Tháng mười hai.
Đã cảm được khí.
Ngồi một canh, không rối.
Tim không loạn.
Thân không đòi hỏi.
Cây không nói gì...
Nhưng ta biết nó hiểu."...Từ căn lều nhỏ sau núi, giữa muôn vàn đệ tử của Thính Vân Tông đang tu luyện hăng say, nàng — Trần Như Ý — vẫn lặng lẽ bước từng bước thật chậm.Nhưng từng bước ấy không lùi.Mà là một con đường không ai nhìn thấy — đang dần mọc lên dưới chân nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store