Tam Ngung Shortfic Kwangmin Ki Uc Cua Vo Toi
Tôi buồn rầu đáp lại. Tôi đưa mắt nhìn về phía quan tài và di ảnh của vợ tôi, người con trai với đôi mắt sáng và khuôn mặt dịu hiền đã từng khiến tôi yêu rất nhiều. Bên đó là hai đứa con tôi, IlHoon cứ gào khóc thảm thiết bên quan tài của mẹ nó đến mức ngã quỵ đi. DongGeun lao ra ôm chặt lấy đứa em gái vào lòng, khẽ vỗ về nó mặc dù chính mình cũng đang đau khổ không kém. Tình cảnh này khiến tôi đau đớn muốn khóc.
Nhưng tại sao tôi lại không khóc được chứ?
Có lẽ là trong tâm trí mình, tôi đã rời bỏ vợ tôi từ 3 năm trước. Khi mà bệnh của vợ tôi bắt đầu được phát hiện.
-----
Tôi tự nhận, mình không phải là một người chồng tệ, nhưng cũng không phải là một người chồng tốt.
Tôi nghĩ ai cũng sẽ nghĩ giống tôi. Tôi thấy thật không dễ dàng gì để vừa trở thành một người cha tốt giỏi quán xuyến mọi việc trong nhà, vừa ra ngoài xử lý những công việc quan trọng. Nhưng tôi không phủ nhận, là mình chẳng có sự cố gắng nào, dù chỉ là một chút, để làm những việc đó.
Khoảng thời gian khi chúng tôi kết hôn, tôi nhận ra là mình không hề cho cậu ấy một kỷ niệm nào thật quý giá suốt ngần ấy năm. Cũng là lúc tôi nhận ra, trước giờ tôi chỉ sống vì công việc. Tôi đã không cho cậu ấy một kỉ niệm nào thật sự, để cậu ấy có thể quên đi chúng.
***
Lại một ngày nữa trôi qua. Chiếc báo thức vang lên tiếng kêu khô khốc báo hiệu ngày mới đã đến. Tôi uể oải ngồi dậy, vươn tay bấm tắt nó đi.
- Mình ơi...
Tôi đột nhiên vô thức gọi vợ mình như trước kia tôi thường hay gọi.
Dĩ nhiên, đáp lại tôi chỉ có sự im lặng kéo dài đến mức bức bối và dâng lên nỗi xót xa đến tột cùng.
Tôi thở dài đứng dậy, tỉ mỉ gấp gọn chăn gối lại rồi lờ đờ mở cửa đi ra khỏi phòng.
- Chào buổi sáng, bố.
- Bố ngủ có ngon không?
Tôi khẽ gật đầu. Đột nhiên tôi giật mình nhìn về phía đằng trước.
Kia không phải là vợ tôi sao?!
Cậu ấy đang đứng bên bếp và làm mọi thao tác như đang nấu ăn thật sự!
Tôi hoảng hốt mất đà ngã về đằng sau. IlHoon vội vã chạy lại đỡ tôi.
- Bố, bố có làm sao không?
- C-có ma...
- Bố nói gì vậy ạ?
- Mẹ... Mẹ con ở đằng kia...
Tôi run rẩy chỉ tay về phía bàn bếp.
- Bố có bị sao không vậy ạ? Mẹ đã mất rồi mà. - DongGeun bê ra một bát canh và vài lát bánh mì để lên bàn. - Bố hãy ngồi đây nghỉ ngơi đi và đừng suy nghĩ nhiều nữa.
- Ừ... ừ... chắc bố nhìn nhầm. - Tôi cười xoà cho qua. Nhưng chẳng hiểu sao, bóng cậu ấy vẫn hiện rõ trước mắt tôi mồn một, như thể cậu ấy vẫn đang ở đó và làm đồ ăn.
-----
Bọn trẻ nghĩ rằng tôi bị sốc sau khi vợ tôi mất nên sinh chứng ảo giác.
Đó cũng chính là những gì mà các bác sĩ thần kinh đã nói với tôi.
Vậy đó là ảo giác sao? Hay là ma quỷ đang hiện hồn trêu ngươi tôi?
Cho dù đó là gì, tôi cũng không muốn gặp lại nó một lần nào nữa.
Uống hết những viên thuốc mà bác sĩ đã kê đơn, tôi ngồi phịch ra đất tự tát vài cái thật đau vào mặt mình.
- EunKwang à, hãy cứ tin là mày nhìn nhầm đi, đừng ảo tưởng nữa...
Tôi quả quyết đứng dậy, bước lại cửa phòng, cầm nắm tay xoay vặn.
Cánh cửa bật mở...
(TBC)
(Đôi lời con tác giả: K chắc chắn lắm khi quyết định mạo hiểm như thế này với một đề tài hơi khó nhằn cho mình. Nhưng mình sẽ cố gắng hết sức để mang đến những chap chất lượng hơn nữa :* chap này vẫn hơi hướng vào truyện gốc quá, mình sẽ cố gắng thay đổi ở những chap sau.
Lịch ra chap: 2 chap / tuần, up ngày nào cũng được. Giờ ra chap: 20h - 22h là tối thiểu ~
Thanks for reading <3 )
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store