Tam Dong Review Corner Watermelon Team
Mình muốn làm cho xong càng nhanh càng tốt, bạn biết tại sao không? Bởi bộ truyện 1k view không khiến mình thất vọng, thật đó, từ tên truyện đến nội dung và câu từ. Thôi không nhắm miệng, nhiều lời nữa vào chủ đề chính nhé! ^^~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Tên truyện: Như gió thoảng như hoa đọng lại.Tác giả: the_sundayspotlightTình trạng: Chưa hoàn. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- "Như gió thoảng qua như hoa đọng lại" là cái gì chứ? Là cái thá gì không quan trọng nữa. Bởi không cần biết là gì, mình chỉ biết rằng nghe đến câu nói này, trong lòng mình đột nhiên gợi lên cảm giác mất mát, đau thương. Như một làn gió trong một ngày thu lạnh lẽo, cảm nhận được sự rùng mình, cô đơn giữa bốn phương trời. Như hoa đọng lại, cành hoa rơi bên bờ sông thanh bình, cái cảm giác mang lại cho mình hoàn toàn ngược lại vế trước. Cảm giác bình yên, mang sắc ấm áp mùa xuân, mang sắc buồn man mác của những cành hoa rơi. Nơi yên bình ấy là ở đâu chứ? Không biết nữa, không gian thật đẹp phải không?
- Nội dung truyện xoay quanh một cô nhóc tên Tiên, một cô nhóc 15 mà mọi thứ dồn lên đầu cô quá nhiều, từ sự buồn bã, sự trải đời đến tình bạn, tình yêu và chân lí sống. Mạch truyện đan xen giữa vui và buồn, những thứ lừa lọc ngoài kia, sự ngây thơ của cô nhóc lạnh lùng, những điều không thể thấy bằng lăng kính màu hồng. Cô mất bố khi mới nhận được một niềm vui to lớn là học tại một trường mà cô hằng mơ ước, cô được thầy cô tin tưởng hay bị gọi là lợi dụng cũng không biết nữa, đôi phần vì cô hiền hay đôi phần vì thầy cô cũng chả lành gì và chả nhờ vả được mấy em ngoài bạn "Tiên dịu hiền" nhà ta. Nhưng chuỗi ngày ấy cũng đã qua bởi sự xuất hiện của người thầy tên Khang, một thầy giáo nghiêm túc pha chút trẻ con nhưng lại khiến cho người đọc có phần thích thú. Mình nghĩ Tiên sắp ngân nga câu hát "Chọn con tim hay là nghe lý trí" because bạn thân của Tiên - Linh đang thích thầy mà thầy lại để ý Tiên mất rồi -.-
- Truyện như một tuyển tập châm ngôn của tác giả vậy! Cách diễn đạt của bạn cũng khiến mình khá là thích, một phần là nể nữa bởi cái cốt truyện rơi vào tay của mình liệu có được 1k view? Tại sao ư? Bởi đơn giản lối dẫn văn của mình khá là trẻ con.
- Còn một vài chi tiết đáng ra nên được khai thác thêm thì bạn lại ít đề cập tới, ví dụ: "Có phải do cô đã quá nóng vội , sự nóng vội gây nên điều khó sửa . Hạnh phúc chưa được bao lâu, tại sao người đàn ông yêu thương cô nhất kể từ khi cô sinh ra, người đàn ông cô yêu nhất cũng là người hi sinh vì cô nhiều nhất ra đi vậy sao? Chẳng nói chẳng rằng, đừng bảo với cô việc vượt qua cú sốc hiện tại, bởi nếu là bạn, liệu rằng có thể vượt qua?".- Dù rằng mình yêu triết lý nhưng không phải quá nghiện và mình nghĩ rằng 70% người dùng wattpad như mình, đơn thuần chỉ là nghe nhiều bị chán, chưa kể lời giới thiệu của bạn lại quá đỗi ngọt ngào như vậy. Khiến mình mong chờ bao nhiêu nhưng lại tạt thẳng vào mặt mình biết bao nhiêu xô nước lạnh như thế? Ngọt ngào đâu không thấy? Ngôn tình đâu không thấy? Tình cảm đâu không thấy? Thấy toàn đau khổ chất đống -.-- Đôi lúc cảm thấy truyện bị lái qua quá nhiều thứ tuy hay, tuy thấm, tuy ý nghĩa nhưng mình không thích kiểu đó lắm bởi nó khiến mình cảm thấy bị nhàm, bị quen. Có những khoảng lặng khiến cho mình cảm thấy bạn đúng là người biết viết văn nhưng rồi cũng có những khoảng lặng khiến mình cảm thấy đây là cuốn sách dạy cách vứt cái kính màu hồng đi ư? Không hiểu tại sao phải lân la sang quá nhiều vấn đề như vậy. Mình biết đối với bạn thì đó có thể làm cho truyện của bạn thêm phần thu hút nhưng đối với đọc giả như mình, hình như nó biến thành 'nhàm'. Đôi lúc vào đọc mình còn cảm thấy hơi chán, hơi ngán với những câu miêu tả quá chi tiết của bạn. - Có một thứ mà chỉ có truyện của bạn mang đến cho mình, đó là cái cách bạn chuẩn bị cho từng chap, bạn đều nhắn gửi vài dòng bạn muốn nói, một vài bức ảnh cuối mỗi chap tạo nên ấn tưởng giữa sự quan tâm giữa tác giả và đứa con tinh thần của mình!- Mỗi ngày mình đọc, nó lại cho mình mỗi gam màu khác nhau, có màu đỏ của tình yêu ngọt ngào, màu tím của sự buồn bã đến tột cùng, màu cam của sự ghen tuông, vài màu sắc khác, gam màu luôn luôn được biến đổi rất đa dạng and I like it. - Khi đọc truyện của bạn, trong đầu mình nảy ra khá nhiều câu hỏi: Tại sao bạn có bút pháp như vậy như vậy nhưng Bảo Tiên chưa một lần được miêu tả một cách chi tiết? Tại sao bạn không xưng "tôi"? Mình nghĩ với việc sử dụng ngôi thứ nhất, bạn có thể đào sâu hơn. Tuy rằng, có một vài thứ xưng "tôi" sẽ không hay và rõ ràng bằng ngôi thứ 3. Sự xuất hiện của thầy giáo là một ẩn số nhưng có thể cho thầy Khang lên truyện nhiều nhiều chút nữa không, do rằng thầy là một tia sáng về sự đáng yêu của truyện mà mình luôn mong chờ? Tại sao sự hài hước không được bạn lạm dụng như triết lý bởi đơn thuần có vài thứ khiến mình đột nhiên bị thu hút bởi sự hài hước đó ?...- Nói về cách trình bày thì mình đánh giá ở mức khá, bởi mình cũng soi được đôi chút lỗi nhưng mình là reviewer, không phải beta-er nên sẽ không đề cập đến ở đây.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Vậy là hết rồi. Mong bạn thích phần review của mình^^ Ủng hộ team nhiều nhiều nhé ! Yêu bạn♥♥#Kyo
- "Như gió thoảng qua như hoa đọng lại" là cái gì chứ? Là cái thá gì không quan trọng nữa. Bởi không cần biết là gì, mình chỉ biết rằng nghe đến câu nói này, trong lòng mình đột nhiên gợi lên cảm giác mất mát, đau thương. Như một làn gió trong một ngày thu lạnh lẽo, cảm nhận được sự rùng mình, cô đơn giữa bốn phương trời. Như hoa đọng lại, cành hoa rơi bên bờ sông thanh bình, cái cảm giác mang lại cho mình hoàn toàn ngược lại vế trước. Cảm giác bình yên, mang sắc ấm áp mùa xuân, mang sắc buồn man mác của những cành hoa rơi. Nơi yên bình ấy là ở đâu chứ? Không biết nữa, không gian thật đẹp phải không?
- Nội dung truyện xoay quanh một cô nhóc tên Tiên, một cô nhóc 15 mà mọi thứ dồn lên đầu cô quá nhiều, từ sự buồn bã, sự trải đời đến tình bạn, tình yêu và chân lí sống. Mạch truyện đan xen giữa vui và buồn, những thứ lừa lọc ngoài kia, sự ngây thơ của cô nhóc lạnh lùng, những điều không thể thấy bằng lăng kính màu hồng. Cô mất bố khi mới nhận được một niềm vui to lớn là học tại một trường mà cô hằng mơ ước, cô được thầy cô tin tưởng hay bị gọi là lợi dụng cũng không biết nữa, đôi phần vì cô hiền hay đôi phần vì thầy cô cũng chả lành gì và chả nhờ vả được mấy em ngoài bạn "Tiên dịu hiền" nhà ta. Nhưng chuỗi ngày ấy cũng đã qua bởi sự xuất hiện của người thầy tên Khang, một thầy giáo nghiêm túc pha chút trẻ con nhưng lại khiến cho người đọc có phần thích thú. Mình nghĩ Tiên sắp ngân nga câu hát "Chọn con tim hay là nghe lý trí" because bạn thân của Tiên - Linh đang thích thầy mà thầy lại để ý Tiên mất rồi -.-
- Truyện như một tuyển tập châm ngôn của tác giả vậy! Cách diễn đạt của bạn cũng khiến mình khá là thích, một phần là nể nữa bởi cái cốt truyện rơi vào tay của mình liệu có được 1k view? Tại sao ư? Bởi đơn giản lối dẫn văn của mình khá là trẻ con.
- Còn một vài chi tiết đáng ra nên được khai thác thêm thì bạn lại ít đề cập tới, ví dụ: "Có phải do cô đã quá nóng vội , sự nóng vội gây nên điều khó sửa . Hạnh phúc chưa được bao lâu, tại sao người đàn ông yêu thương cô nhất kể từ khi cô sinh ra, người đàn ông cô yêu nhất cũng là người hi sinh vì cô nhiều nhất ra đi vậy sao? Chẳng nói chẳng rằng, đừng bảo với cô việc vượt qua cú sốc hiện tại, bởi nếu là bạn, liệu rằng có thể vượt qua?".- Dù rằng mình yêu triết lý nhưng không phải quá nghiện và mình nghĩ rằng 70% người dùng wattpad như mình, đơn thuần chỉ là nghe nhiều bị chán, chưa kể lời giới thiệu của bạn lại quá đỗi ngọt ngào như vậy. Khiến mình mong chờ bao nhiêu nhưng lại tạt thẳng vào mặt mình biết bao nhiêu xô nước lạnh như thế? Ngọt ngào đâu không thấy? Ngôn tình đâu không thấy? Tình cảm đâu không thấy? Thấy toàn đau khổ chất đống -.-- Đôi lúc cảm thấy truyện bị lái qua quá nhiều thứ tuy hay, tuy thấm, tuy ý nghĩa nhưng mình không thích kiểu đó lắm bởi nó khiến mình cảm thấy bị nhàm, bị quen. Có những khoảng lặng khiến cho mình cảm thấy bạn đúng là người biết viết văn nhưng rồi cũng có những khoảng lặng khiến mình cảm thấy đây là cuốn sách dạy cách vứt cái kính màu hồng đi ư? Không hiểu tại sao phải lân la sang quá nhiều vấn đề như vậy. Mình biết đối với bạn thì đó có thể làm cho truyện của bạn thêm phần thu hút nhưng đối với đọc giả như mình, hình như nó biến thành 'nhàm'. Đôi lúc vào đọc mình còn cảm thấy hơi chán, hơi ngán với những câu miêu tả quá chi tiết của bạn. - Có một thứ mà chỉ có truyện của bạn mang đến cho mình, đó là cái cách bạn chuẩn bị cho từng chap, bạn đều nhắn gửi vài dòng bạn muốn nói, một vài bức ảnh cuối mỗi chap tạo nên ấn tưởng giữa sự quan tâm giữa tác giả và đứa con tinh thần của mình!- Mỗi ngày mình đọc, nó lại cho mình mỗi gam màu khác nhau, có màu đỏ của tình yêu ngọt ngào, màu tím của sự buồn bã đến tột cùng, màu cam của sự ghen tuông, vài màu sắc khác, gam màu luôn luôn được biến đổi rất đa dạng and I like it. - Khi đọc truyện của bạn, trong đầu mình nảy ra khá nhiều câu hỏi: Tại sao bạn có bút pháp như vậy như vậy nhưng Bảo Tiên chưa một lần được miêu tả một cách chi tiết? Tại sao bạn không xưng "tôi"? Mình nghĩ với việc sử dụng ngôi thứ nhất, bạn có thể đào sâu hơn. Tuy rằng, có một vài thứ xưng "tôi" sẽ không hay và rõ ràng bằng ngôi thứ 3. Sự xuất hiện của thầy giáo là một ẩn số nhưng có thể cho thầy Khang lên truyện nhiều nhiều chút nữa không, do rằng thầy là một tia sáng về sự đáng yêu của truyện mà mình luôn mong chờ? Tại sao sự hài hước không được bạn lạm dụng như triết lý bởi đơn thuần có vài thứ khiến mình đột nhiên bị thu hút bởi sự hài hước đó ?...- Nói về cách trình bày thì mình đánh giá ở mức khá, bởi mình cũng soi được đôi chút lỗi nhưng mình là reviewer, không phải beta-er nên sẽ không đề cập đến ở đây.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Vậy là hết rồi. Mong bạn thích phần review của mình^^ Ủng hộ team nhiều nhiều nhé ! Yêu bạn♥♥#Kyo
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store