Tam Biet Em On To Pi
Buồn cười lắm, hàng ngày người ta nghe một loạt tin tức về cái chết, sự tiếc nuối tuổi trẻ. Người ta cứ bảo nhau là: "Nếu em (anh) mà có mệnh hệ gì thì chắc anh (em) không sống được." Họ hình dung ra những viễn cảnh kẻ đi, người ở sau khi xem những shoot hình về những người yêu nhau gục đầu bên người đã mất mà hình dung ra cái kết thúc của mình sẽ ra sao mà quên đi rằng sao lúc sống sờ sờ ở đây không tốt với nhau đi? Có những người yêu nhau nói chuyện to tát ghê gớm nhưng khi người yêu ốm một bát cháo cũng không nấu nổi, một câu hỏi han còn dền dứ thì nói gì đến chuyện kinh khủng hơn. Buồn cười lắm!Có những người suốt đời mong mỏi một bàn tay nắm đến già. Họ xuýt xoa khi thấy những mái đầu bạc ngả vào nhau trên những tấm hình. Họ ái mộ những đôi bàn tay nhăn nheo đốm đồi mồi siết chặt và treo làm avatar, làm cover, nhưng chính bản thân họ lại không nuôi dưỡng tình yêu của mình. Họ cứ mải miết đặt mình vào những bức tranh, những bộ phim, mải miết nghĩ mình là kẻ cần được quan tâm, là kẻ cô độc, là kẻ đáng thương mà quên đi cảm giác của người khác. Quen được sống trong sự hi sinh của người khác nên thấy nó bình thường và muốn tìm kiếm cái phi thường hơn chăng?Buồn cười lắm, khi tất cả mọi cái sẽ "cũ" đi, dù ở bên cạnh người mẫu, hay hoa hậu hay hot girl hay những "dị nhân" chăng nữa, đối diện với những cái thực tế phũ phàng: cơm, áo, gạo, tiền, cứt, đái, ỉa ủng, bỉm, sữa... Họ sẽ thấy những người trước đây họ nghĩ ghê gớm lại bình thường và tầm thường thế? Rồi họ lại tiếp tục nghĩ họ chưa tìm được tình yêu đích thực. Cứ thế, họ mải miết trong vòng luẩn quẩn hỏi đâu là tình yêu của đời mình.Nhớ lại hồi bé, ở trong khu ngõ tập thể, có cô 38 tuổi, con cô học cùng em gái mình. Một buổi sáng thấy cô treo cổ tự vẫn. Nghe hàng xóm bảo chú C. là chồng cô tìm "được" tình yêu đích thực rồi nên ruồng rẫy cô và hai thằng con. Đám tang cô, chú C. khóc hết nước mắt, dân ngoài nhìn vào xót xa, nhà bên ngoại cô lao vào đánh đấm chú. Thấy bảo chú đi cặp bồ, cô nói không dừng lại cô sẽ chết cho mà xem, chú thách - thế là cô treo cổ, lúc ấy còn bé quá, chả hiểu gì. Giờ lớn lên mới biết, có những người lúc sống còn chẳng ăn ai, chẳng tử tế nổi một ngày với người bên cạnh mình, lúc chết khóc thế, khóc nữa, thì ân hận, thì lăn lộn cào mặt để làm gì. Rồi lại hiểu thêm hình như cứ chết mới được "ghi nhận" thì phải. Nhưng ở một khía cạnh nào đó: người chết luôn là người thiệt!Buồn cười lắm....Vì đời vốn ngắn, tử tế với nhau được ngày nào thì cứ tử tế đi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store