Taetzu I Hate U But I Love U
Trong thời khắc giọt lệ rơi xuống, Tzuyu chỉ nhớ rõ hô hấp không thông, đau đến nỗi làm cho nước mắt cô không ngừng rơi."Đồ ngốc......""Tiểu thư? Tiểu thư! Tiểu thư!"Tzuyu mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ, cô nhìn thấy một khuôn mặt trẻ tuổi hơn so với giấc mơ kia, tim cô không khỏi loạn nhịp."Tiểu thư? Cô làm sao vậy? Có phải đang gặp ác mộng hay không?" Khuôn mặt người phụ nữ đầy lo lắng nhìn Tzuyu, đau lòng lau đi nước mắt đọng trên khuôn mặt cô, nghĩ rằng tiểu thư mơ thấy phu nhân vừa ra đi."...... Trần, vú Trần?" Tzuyu khiếp sợ nhìn người phụ nữ kia, người này là bảo mẫu chăm sóc cô từ bé đến lớn. Cô nhớ khi cô hai mươi tuổi, vú Trần rời khỏi nhà họ Chou, ở cùng con dâu, giúp con dâu trông cháu, không còn giúp việc ở nhà họ Chou nữa.Tang lễ của cô, vú Trần cũng xuất hiện, cuối cùng khóc ngã vào trong lòng con.Mà bây giờ...... Tzuyu kinh ngạc nhìn quanh bốn phía ── đây là phòng của cô, mọi cảnh vật xung quanh đều vô cùng quen thuộc.Nhìn thần sắc tiểu thư mờ mịt, vú Trần càng đau lòng.
- Tiểu thư, cô vừa mơ thấy phu nhân có phải không? Phu nhân thật là rất cố chấp, kết quả cuối cùng thì sao? Phu nhân mới đi không bao lâu, lão gia liền cưới người phụ nữ kia, hôm nay còn muốn đem mẹ con họ về, thật sự là......Vú Trần càng nói càng giận, cái chết của phu nhân thì đành thôi, nhưng bà lại càng vì cô tuổi còn nhỏ mà đã mất đi mẹ, chịu sự xa lánh của ba mà đau lòng.Không có mẹ che chở, tiểu thư đáng thương nhất định sẽ bị hai mẹ con nhà đó bắt nạt!Mẹ con? Về? Tzuyu nghi hoặc nhìn vú Trần, trong lòng cảm thấy đầy nghi ngờ. tim vì tin này mà đập nhanh hơn."Vú Trần, mẹ tôi qua đời ba tháng rồi phải không?""Đúng rồi! Mới ba tháng, người đàn bà đó chờ không kịp vào cửa, lão gia làm sao có thể đối xử với phu nhân như vậy?!"Đáp án được chứng thực, Tzuyu không dám tin, cô cố gắng ổn định lại giọng nói run rẩy "Vú Trần, bà đi ra ngoài trước đi.""Tiểu thư?" Phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, vú Trần lo lắng hỏi: "Cô cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào?""Không có việc gì." Tzuyu mỉm cười một chút. "Bà ra ngoài trước đợi tôi, bọn họ không phải đang về sao?""Lái xe nói hơn mười giờ sẽ tới, lão gia muốn cô chờ ở dưới lầu."
Nói xong câu cuối cùng, vú Trần một mặt tức giận. Biết rõ tiểu thư phản đối hai mẹ con nhà đó vào cửa, lão gia còn bảo tiểu thư xuống lầu nghênh đón, căn bản chính là bắt buộc tiểu thư tiếp nhận.Nhưng dù sao bà cũng là người hầu, cho dù bất mãn thay tiểu thư cũng không thể nói được gì, chỉ có thể bất đắc dĩ và đau lòng nhìn cô chủ nhỏ tuổi."Tôi rửa mặt chải đầu xong sẽ đi xuống." Thần sắc Tzuyu bình tĩnh, hai tay ở trong chăn nắm chặt, không ngừng run run.Khi vú Trần đóng cửa rời đi, Tzuyu nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy vội tới gương to phía trước, nhìn nhìn bộ dạng mình lúc này, ánh mắt đột nhiên thay đổi.Áo ngủ tơ tằm màu lam bao quanh thân thể gầy gò, tóc đen như mây, xen vào đó là đôi mắt màu lá cọ. Trong khi đó, ngũ quan so với người phương Đông lại vô cùng thâm thúy, nhưng vẫn lộ ra một khuôn mặt tái nhợt, ngây ngô ── đây là cô, lúc này cô đang là một cô bé mười bốn tuổi, là lúc cô vô cùng kiêu ngạo và chứa đầy sự phản nghịch. Tấm gương phản chiếu rõ ràng khuôn mặt mờ mịt của thiếu nữ đối diện.Cho dù trong lòng đã chắc chắn, cũng thật sự chứng thực, Tzuyu vẫn bị hình ảnh trong gương dọa ngây người, thậm chí có chút không thể tin được.Cô biết đây là tình tiết đang lưu hành trong tiểu thuyết và phim truyền hình xuyên không hiện nay, khi xem loại phim nhàm chán náy, cô chỉ cười nhạt, lại không ngờ rằng loại kịch tính này sẽ xảy ra với mình.Cô chết, trở thành một luồng u hồn, lại trùng sinh, trở về năm cô mười bốn tuổi, nhưng lại trùng sinh đúng vào ngày này.Cô nhớ rõ ràng, ngày ba cưới người đàn bà kia, cũng là ngày hai mẹ con họ bước vào nhà cô. Tài sản chưa bao giờ giao cho cha, ba lại mang người mới vào nhà, mà cô, người thừa kế nhà họ Chou lại trở thành người ngoài.Cô không cam lòng, cô phẫn nộ, cô hận ba vô tình với mẹ, hận người đàn bà vô sỉ kia, ngay cả đứa con của người đàn bà kia cũng vô cùng thống hận.Cô đối nghịch với bọn họ ở khắp nơi, hành hạ bọn họ, chỉ cần thấy bọn họ khổ sở, trong lòng cô lại thấy vô cùng sung sướng.Cô biết trừ người hầu trung thành với mẹ, không có người nào khác thích cô cả. Không sao, dù sao trong lòng cô chỉ có hận ý, đối với bọn họ chỉ có chán ghét, cô cho rằng người kia cũng giống cô, bởi vì dường như bọn họ đã đấu tranh cả đời với cô.Nhưng bộ dạng của cậu sau khi cô chết quá cô đơn lại không thú vị chút nào cả, giống như kẻ đáng thương, đã sắp chết còn cầm ảnh của cô trong tay, miệng còn kêu tên của cô, giống hệt một tên ngốc, tên ngốc bất trị!"Tên đàn ông ngu xuẩn."
Dại dột cùng ngu ngốc đều giống nhau!Ngăn lại sự xao động trong lòng, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, hận ý cùng bất bình tích tụ lại, cô vẫn nhớ kỹ ── cho dù đã chết một lần, cho dù sống lại thêm lần nữa, nỗi hận trong lòng cô quyết không đổi. Nhưng mà kí ức chợt lóe qua, trong kí ức ấy hoàn toàn không phải là thống hận, mà là bộ dạng si ngốc, đáng thương của người nào đó......Nghe được tiếng xe bên ngoài, Tzuyu sửng sốt, dường như không suy nghĩ, xoay người lao ra khỏi phòng.Ngay cả dép lê cô cũng chưa mang, bước chân vội vàng, hỗn loạn, chân trần chạy thẳng xuống lầu, vừa khéo gặp ba người vừa mới bước vào.Tzuyu dừng chân lại trước cửa, hô hấp vì chạy nhanh mà hỗn loạn, gấp gáp.Ông Chou Suho Nhìn con gái mặc áo ngủ lao xuống thì lặng người. Tuy rằng không đồng ý với cách ăn mặc của cô, nhưng hôm nay tâm tình ông rất tốt, hơn nữa đứa con gái ngỗ nghịch của ông thực nghe lời chịu xuống lầu, làm ông cảm thấy vừa lòng, cũng không muốn nói thêm cái gì nữa."Đến đây chào người này đi, về sau bà ấy chính là mẹ của con." Ông Suho giới thiệu người phụ nữ đứng bên cạnh với con gái."Chào cháu, Tzuyu." Bà Jisoo khẩn trương nhìn về phía Tzuyu chào hỏi, người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc bộ sườn xám in hoa, mái tóc buông xõa đơn giản, tuy mộc mạc mà lại không mất đi vẻ dịu dàng.Tzuyu nhìn bà Jisoo, việc ngày hôm nay cô vĩnh viễn ghi nhớ. Người đàn bà trước mặt rất bình thường, so với mẹ thì chỉ có thể nói là một trời một vực, mà trong lòng ba chỉ có duy nhất người phụ nữ kia mà thôi.Tzuyu luôn luôn hận Jisoo, đối với mấy hành động lấy lòng của bà chỉ cảm thấy buồn nôn, cho dù bây giờ, cô vẫn không ưa gì Jisoo cả.Nhưng dường như cũng không đến mức chán ghét đến cực điểm...... Tzuyu nghĩ tới việc mỗi năm đến ngày giỗ của cô, Jisoo cùng ba tới trước mộ cô, luôn tự tay chuẩn bị đồ cúng bài, mỗi thứ trong đấy đều là đồ cô thích ăn nhất...... Cô không ngờ bà lại biết được sở thích ăn uống của cô.Thấy Tzuyu nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, trong lòng Jisoo càng không yên, vội vàng tìm một đề tài khác, - Đây là Taehyung , năm nay mười tuổi, là em của con.Bà cúi đầu nhìn con, ho nhẹ, bảo đứa bé, - Tae, đến chỗ kia gọi chị đi con.Kim Taehyung ngẩng đầu nhìn người chị trong lời mẹ nói, mặt cứng đờ, không nói một câu nào.- Tae.
Thấy con không nói gì, Jisoo nhíu mày, cố ý nhắc nhở:
- Không thể vô phép như vậy, mau gọi chị đi con.Taehyung vẫn ngậm chặt miệng không nói, thậm chí quay đầu.Bà Jisoo không vui, bà không thể tin con mình hôm nay lại không chịu nghe lời bà, điều này làm bà vô cùng nóng nảy.
- Taehyung!- Thôi bỏ đi, đừng mắng Tae nữa , nó còn nhỏ tuổi, nhất định là chưa quen.
ông Suho vỗ nhẹ tay bà Jisoo, bảo bà không nên mắng con trai, bàn tay to kia xoa đầu Taehyunh, trên mặt không thể nào che dấu được sự yêu thương, nhưng lúc ông quay đầu nhìn về phía Tzuyu, tươi cười cũng đã thu lại.- Tzuyu, về sau con là chị, phải quan tâm Tae cho thật tốt, biết không? Tzuyu dời mắt khỏi người tên nhóc, chuyển đến chỗ ông Suho. Đối mặt với tên nhóc, trong mắt ba là ấm áp, yêu thương. Đối mặt với cô - con gái ruột của ông - lại hoàn toàn lạnh nhạt.Cho tới bây giờ ba vẫn chưa hề nhìn vẻ mặt của cô, ánh mắt ông nhìn cô chỉ có hờ hững, hoặc lúc bị cô chọc giận thì chỉ có phẫn nộ cùng thất vọng. Cô vẫn biết ba không thích cô, cô từng nghĩ, nếu như cô chết, ngay cả một giọt nước mắt ba cũng sẽ không rơi cho cô.Nhưng mà, khi cô thực sự chết, cô lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của ba đột nhiên trở nên vô cùng đau khổ, bộ mặt tiều tuy, già nua kia khiến cô không thể tin đó là ba của mình."Vâng." Tzuyu đáp nhẹ một tiếng.Nghe thấy con gái bình thản đáp lại, ông Suho vô cùng sửng sốt. Ông đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để nghe những lời xúc phạm đầy khinh bỉ cùng căm phẫn của con gái, không ngờ được thái độ của con gái lại bình tĩnh, thản nhiên đến vậy.Tzuyu không ngạc nhiên khi thấy ánh mắt sững sờ của cha, dù sao cô chưa bao giờ thuận theo ông, nhưng mà giờ cô không đủ sức để cãi vã ầm ĩ với ông, hoặc là do đã từng xảy ra chuyện này nên cô cũng chẳng còn hứng thú mà lặp lại.Trong kí ức, cô nhớ rõ bộ dạng già nua của cha, bà Jisoo làm bạn với ba trong ngày giỗ của cô, còn có người kia cầm ảnh chụp cô ngồi ngây ngốc đến hàng giờ.Tzuyu mím môi, nhìn tên nhóc đáng ghét, dùng mệnh lệnh nói: - Này, theo tôi lên lầu, tôi mang cậu về phòng.Bỏ xuống mấy câu nói đó, cô cũng không quan tâm xem tên nhóc đó có chạy theo mình hay không, cứ đi thẳng lên cầu thang phía trước.ông Suho cùng bà Jisoo đều sửng sốt, không ngờ Tzuyu lại dễ dàng tiếp nhận Taehyung như vậy.
Bà Jisoo vừa mừng vừa sợ, nhanh chóng tiến lên đẩy con trai
- Tae mau, cùng chị lên lầu đi. Taehyung bị mẹ đẩy lên phía trước, cậu do dự nhìn bóng lưng của Tzuyu, lại quay đầu nhìn mẹ, thấy mẹ gật đầu với cậu, cậu chần chờ một chút, mới xoay người chạy theo phía sau Tzuyu. ---------////-------Taehyung ít tuổi hơn Tzuyu nhé ! Taehyung Là con riêng của bà Jisoo !
- Tiểu thư, cô vừa mơ thấy phu nhân có phải không? Phu nhân thật là rất cố chấp, kết quả cuối cùng thì sao? Phu nhân mới đi không bao lâu, lão gia liền cưới người phụ nữ kia, hôm nay còn muốn đem mẹ con họ về, thật sự là......Vú Trần càng nói càng giận, cái chết của phu nhân thì đành thôi, nhưng bà lại càng vì cô tuổi còn nhỏ mà đã mất đi mẹ, chịu sự xa lánh của ba mà đau lòng.Không có mẹ che chở, tiểu thư đáng thương nhất định sẽ bị hai mẹ con nhà đó bắt nạt!Mẹ con? Về? Tzuyu nghi hoặc nhìn vú Trần, trong lòng cảm thấy đầy nghi ngờ. tim vì tin này mà đập nhanh hơn."Vú Trần, mẹ tôi qua đời ba tháng rồi phải không?""Đúng rồi! Mới ba tháng, người đàn bà đó chờ không kịp vào cửa, lão gia làm sao có thể đối xử với phu nhân như vậy?!"Đáp án được chứng thực, Tzuyu không dám tin, cô cố gắng ổn định lại giọng nói run rẩy "Vú Trần, bà đi ra ngoài trước đi.""Tiểu thư?" Phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, vú Trần lo lắng hỏi: "Cô cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào?""Không có việc gì." Tzuyu mỉm cười một chút. "Bà ra ngoài trước đợi tôi, bọn họ không phải đang về sao?""Lái xe nói hơn mười giờ sẽ tới, lão gia muốn cô chờ ở dưới lầu."
Nói xong câu cuối cùng, vú Trần một mặt tức giận. Biết rõ tiểu thư phản đối hai mẹ con nhà đó vào cửa, lão gia còn bảo tiểu thư xuống lầu nghênh đón, căn bản chính là bắt buộc tiểu thư tiếp nhận.Nhưng dù sao bà cũng là người hầu, cho dù bất mãn thay tiểu thư cũng không thể nói được gì, chỉ có thể bất đắc dĩ và đau lòng nhìn cô chủ nhỏ tuổi."Tôi rửa mặt chải đầu xong sẽ đi xuống." Thần sắc Tzuyu bình tĩnh, hai tay ở trong chăn nắm chặt, không ngừng run run.Khi vú Trần đóng cửa rời đi, Tzuyu nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy vội tới gương to phía trước, nhìn nhìn bộ dạng mình lúc này, ánh mắt đột nhiên thay đổi.Áo ngủ tơ tằm màu lam bao quanh thân thể gầy gò, tóc đen như mây, xen vào đó là đôi mắt màu lá cọ. Trong khi đó, ngũ quan so với người phương Đông lại vô cùng thâm thúy, nhưng vẫn lộ ra một khuôn mặt tái nhợt, ngây ngô ── đây là cô, lúc này cô đang là một cô bé mười bốn tuổi, là lúc cô vô cùng kiêu ngạo và chứa đầy sự phản nghịch. Tấm gương phản chiếu rõ ràng khuôn mặt mờ mịt của thiếu nữ đối diện.Cho dù trong lòng đã chắc chắn, cũng thật sự chứng thực, Tzuyu vẫn bị hình ảnh trong gương dọa ngây người, thậm chí có chút không thể tin được.Cô biết đây là tình tiết đang lưu hành trong tiểu thuyết và phim truyền hình xuyên không hiện nay, khi xem loại phim nhàm chán náy, cô chỉ cười nhạt, lại không ngờ rằng loại kịch tính này sẽ xảy ra với mình.Cô chết, trở thành một luồng u hồn, lại trùng sinh, trở về năm cô mười bốn tuổi, nhưng lại trùng sinh đúng vào ngày này.Cô nhớ rõ ràng, ngày ba cưới người đàn bà kia, cũng là ngày hai mẹ con họ bước vào nhà cô. Tài sản chưa bao giờ giao cho cha, ba lại mang người mới vào nhà, mà cô, người thừa kế nhà họ Chou lại trở thành người ngoài.Cô không cam lòng, cô phẫn nộ, cô hận ba vô tình với mẹ, hận người đàn bà vô sỉ kia, ngay cả đứa con của người đàn bà kia cũng vô cùng thống hận.Cô đối nghịch với bọn họ ở khắp nơi, hành hạ bọn họ, chỉ cần thấy bọn họ khổ sở, trong lòng cô lại thấy vô cùng sung sướng.Cô biết trừ người hầu trung thành với mẹ, không có người nào khác thích cô cả. Không sao, dù sao trong lòng cô chỉ có hận ý, đối với bọn họ chỉ có chán ghét, cô cho rằng người kia cũng giống cô, bởi vì dường như bọn họ đã đấu tranh cả đời với cô.Nhưng bộ dạng của cậu sau khi cô chết quá cô đơn lại không thú vị chút nào cả, giống như kẻ đáng thương, đã sắp chết còn cầm ảnh của cô trong tay, miệng còn kêu tên của cô, giống hệt một tên ngốc, tên ngốc bất trị!"Tên đàn ông ngu xuẩn."
Dại dột cùng ngu ngốc đều giống nhau!Ngăn lại sự xao động trong lòng, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, hận ý cùng bất bình tích tụ lại, cô vẫn nhớ kỹ ── cho dù đã chết một lần, cho dù sống lại thêm lần nữa, nỗi hận trong lòng cô quyết không đổi. Nhưng mà kí ức chợt lóe qua, trong kí ức ấy hoàn toàn không phải là thống hận, mà là bộ dạng si ngốc, đáng thương của người nào đó......Nghe được tiếng xe bên ngoài, Tzuyu sửng sốt, dường như không suy nghĩ, xoay người lao ra khỏi phòng.Ngay cả dép lê cô cũng chưa mang, bước chân vội vàng, hỗn loạn, chân trần chạy thẳng xuống lầu, vừa khéo gặp ba người vừa mới bước vào.Tzuyu dừng chân lại trước cửa, hô hấp vì chạy nhanh mà hỗn loạn, gấp gáp.Ông Chou Suho Nhìn con gái mặc áo ngủ lao xuống thì lặng người. Tuy rằng không đồng ý với cách ăn mặc của cô, nhưng hôm nay tâm tình ông rất tốt, hơn nữa đứa con gái ngỗ nghịch của ông thực nghe lời chịu xuống lầu, làm ông cảm thấy vừa lòng, cũng không muốn nói thêm cái gì nữa."Đến đây chào người này đi, về sau bà ấy chính là mẹ của con." Ông Suho giới thiệu người phụ nữ đứng bên cạnh với con gái."Chào cháu, Tzuyu." Bà Jisoo khẩn trương nhìn về phía Tzuyu chào hỏi, người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc bộ sườn xám in hoa, mái tóc buông xõa đơn giản, tuy mộc mạc mà lại không mất đi vẻ dịu dàng.Tzuyu nhìn bà Jisoo, việc ngày hôm nay cô vĩnh viễn ghi nhớ. Người đàn bà trước mặt rất bình thường, so với mẹ thì chỉ có thể nói là một trời một vực, mà trong lòng ba chỉ có duy nhất người phụ nữ kia mà thôi.Tzuyu luôn luôn hận Jisoo, đối với mấy hành động lấy lòng của bà chỉ cảm thấy buồn nôn, cho dù bây giờ, cô vẫn không ưa gì Jisoo cả.Nhưng dường như cũng không đến mức chán ghét đến cực điểm...... Tzuyu nghĩ tới việc mỗi năm đến ngày giỗ của cô, Jisoo cùng ba tới trước mộ cô, luôn tự tay chuẩn bị đồ cúng bài, mỗi thứ trong đấy đều là đồ cô thích ăn nhất...... Cô không ngờ bà lại biết được sở thích ăn uống của cô.Thấy Tzuyu nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, trong lòng Jisoo càng không yên, vội vàng tìm một đề tài khác, - Đây là Taehyung , năm nay mười tuổi, là em của con.Bà cúi đầu nhìn con, ho nhẹ, bảo đứa bé, - Tae, đến chỗ kia gọi chị đi con.Kim Taehyung ngẩng đầu nhìn người chị trong lời mẹ nói, mặt cứng đờ, không nói một câu nào.- Tae.
Thấy con không nói gì, Jisoo nhíu mày, cố ý nhắc nhở:
- Không thể vô phép như vậy, mau gọi chị đi con.Taehyung vẫn ngậm chặt miệng không nói, thậm chí quay đầu.Bà Jisoo không vui, bà không thể tin con mình hôm nay lại không chịu nghe lời bà, điều này làm bà vô cùng nóng nảy.
- Taehyung!- Thôi bỏ đi, đừng mắng Tae nữa , nó còn nhỏ tuổi, nhất định là chưa quen.
ông Suho vỗ nhẹ tay bà Jisoo, bảo bà không nên mắng con trai, bàn tay to kia xoa đầu Taehyunh, trên mặt không thể nào che dấu được sự yêu thương, nhưng lúc ông quay đầu nhìn về phía Tzuyu, tươi cười cũng đã thu lại.- Tzuyu, về sau con là chị, phải quan tâm Tae cho thật tốt, biết không? Tzuyu dời mắt khỏi người tên nhóc, chuyển đến chỗ ông Suho. Đối mặt với tên nhóc, trong mắt ba là ấm áp, yêu thương. Đối mặt với cô - con gái ruột của ông - lại hoàn toàn lạnh nhạt.Cho tới bây giờ ba vẫn chưa hề nhìn vẻ mặt của cô, ánh mắt ông nhìn cô chỉ có hờ hững, hoặc lúc bị cô chọc giận thì chỉ có phẫn nộ cùng thất vọng. Cô vẫn biết ba không thích cô, cô từng nghĩ, nếu như cô chết, ngay cả một giọt nước mắt ba cũng sẽ không rơi cho cô.Nhưng mà, khi cô thực sự chết, cô lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của ba đột nhiên trở nên vô cùng đau khổ, bộ mặt tiều tuy, già nua kia khiến cô không thể tin đó là ba của mình."Vâng." Tzuyu đáp nhẹ một tiếng.Nghe thấy con gái bình thản đáp lại, ông Suho vô cùng sửng sốt. Ông đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để nghe những lời xúc phạm đầy khinh bỉ cùng căm phẫn của con gái, không ngờ được thái độ của con gái lại bình tĩnh, thản nhiên đến vậy.Tzuyu không ngạc nhiên khi thấy ánh mắt sững sờ của cha, dù sao cô chưa bao giờ thuận theo ông, nhưng mà giờ cô không đủ sức để cãi vã ầm ĩ với ông, hoặc là do đã từng xảy ra chuyện này nên cô cũng chẳng còn hứng thú mà lặp lại.Trong kí ức, cô nhớ rõ bộ dạng già nua của cha, bà Jisoo làm bạn với ba trong ngày giỗ của cô, còn có người kia cầm ảnh chụp cô ngồi ngây ngốc đến hàng giờ.Tzuyu mím môi, nhìn tên nhóc đáng ghét, dùng mệnh lệnh nói: - Này, theo tôi lên lầu, tôi mang cậu về phòng.Bỏ xuống mấy câu nói đó, cô cũng không quan tâm xem tên nhóc đó có chạy theo mình hay không, cứ đi thẳng lên cầu thang phía trước.ông Suho cùng bà Jisoo đều sửng sốt, không ngờ Tzuyu lại dễ dàng tiếp nhận Taehyung như vậy.
Bà Jisoo vừa mừng vừa sợ, nhanh chóng tiến lên đẩy con trai
- Tae mau, cùng chị lên lầu đi. Taehyung bị mẹ đẩy lên phía trước, cậu do dự nhìn bóng lưng của Tzuyu, lại quay đầu nhìn mẹ, thấy mẹ gật đầu với cậu, cậu chần chờ một chút, mới xoay người chạy theo phía sau Tzuyu. ---------////-------Taehyung ít tuổi hơn Tzuyu nhé ! Taehyung Là con riêng của bà Jisoo !
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store