Taekook Vo Tinh The Gioi Nay Co Cau
thể quên được."Cậu là..."Sau hai năm, cô vẫn không già đi là mấy. Vẫn cứ cái nét hiền dịu đó như ngày nào. Và cô còn là mẹ của cái thằng nhóc nhỏ này nữa chứ. Duyên số, đích thực là duyên số rồi, không tránh khỏi."Em là Jeon Jungkook, học lớp 9/2 vào hai năm trước."Cậu cô khơi gợi lại cho cô nhớ. Trong hai năm, cô dạy khá nhiều học sinh, có vẻ như cô vẫn còn nhớ được những tên học sinh nổi trội hay làm loạn như Jungkook. Nhớ cái lần cậu mới chuyển về trường, vì cậu gây rắc rối mà lớp bị trừ tận 200 điểm, làm sao mà cô quên được cái tên này."Ừ, cô nhớ rồi. Là em thật sao? Lớn phỏng phao thế này rồi sao? Trông đẹp trai quá."Cô chủ nhiệm vui, cậu vui, cậu nhóc nhỏ cũng vui có mỗi hắn là mặt trông méo xệch, lúng túng kiểu gì ấy. Hắn nhìn hướng đông rồi tây, rồi khom người nói nhỏ với cậu:"Tôi có việc."Dứt lời, hắn khúm núm bỏ đi vào con ngõ bên kia đường, là hắn đi về nhà à? Giờ này thì hắn có việc gì được chứ. Hay là hắn trốn cô chủ nhiệm cũ? Cô hiền thế này, có gì để hắn sợ chứ.Tay cô chủ nhiệm giữ chặt tay cậu con trai nhỏ, ánh mắt đầy trìu mến nhìn Jungkook, cô là có rất nhiều chuyện muốn hỏi han cậu:"Em dạo này thế nào? Còn nghịch như lúc ở cấp hai không? Và Taehyung có học chung chứ?"Cậu thích thú, cười nói vui vẻ, rôm rả với cô: "Vâng, em với Taehyung còn học chung trường, chung lớp nữa. Chắc cô bất ngờ khi cậu ấy học lớp với em lắm nhỉ?"Đầu cô nhẹ nhàng lắc, phủ nhận. Cô là không mấy bất ngờ khi hắn học chung với cậu đâu. Vì người giúp hắn được học cùng cậu chính là cô mà."Taehyung là một học sinh giỏi, không nổi loạn như em nhưng cô vẫn bị ấn tượng mãi hình ảnh của em ấy.""Cậu ấy ngoài học tốt ra thì còn có hình ảnh nào khác để ấn tượng hả cô?"Môi cô nở một nụ cười hiền hậu, khoé mắt cũng híp lại đôi phần. Cứ nhớ đến cảnh tượng đó, bao nhiêu cảm xúc của cô nó cứ dâng trào mạnh mẽ, cô từ từ tường thuật lại..._____Vào mùa đông năm đó, tuyết rơi muộn. Đến tận ngày 30/12 mới rơi, đồng nghĩa với việc là đến cuối năm tuyết mới rơi.Thế nên vào rạng sáng ngày 30/12 đã có một trận bão tuyết khá là lớn đổ bộ vào Seoul. Nhưng ở thời điểm đó, các trường học cấp hai đều tất bật với hàng tá hồ sơ của các em học sinh lớp chín đăng ký nguyện vọng thi tuyển sinh. Và cô cũng không ngoại lệ.Dù hôm ấy, thời tiết có bất thường nhưng cố vẫn phải bắt buộc đến trường để gửi các hồ sơ của những học sinh lớp chín đến những trường cấp ba mà các học sinh đó đăng ký.Ngồi trong phòng giáo viên, với cái lo sưởi to lớn nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh đến buốt sống lưng. Cô ngồi vào bàn, loay hoay với đống tài liệu ngổn ngang, cô lại nhớ con trai mình quá đi.Ánh mắt cô lơ đãng nhìn ra cửa sổ, tuyết cứ rơi mạnh mẽ trắng xoá cả một khoảng trời...Từ một khoảng không trắng buốt đó có một cậu thanh niên cao cao, dáng người quen quen mặt một chiếc áo khoác phao to lớn, từ từ bước ra khỏi màn tuyết trắng.Cứ tưởng là hoa mắt, nên cô không thèm nhìn nữaTrong chốc lát sau, người đó đã đứng trước cửa phòng giáo viên gọi cô. Đó chính là Kim Taehyung.Hắn cầm theo một tờ giấy đã đóng sẵn con dấu của bố mình đặt lên bàn làm việc của cô. Tay cô quơ lấy tờ giấy, cầm lên đọc.'Đơn Xin Thay Đổi Nguyện Vọng Trường Cấp Ba'Chẳng phải là Taehyung sẽ thi vào trường Daewon sao? Một ngôi trường có tiếng bậc nhất Đại Hàn. Sao hắn lại đột ngột hồi tâm chuyển ý như thế. Cô cũng khá sốc khi hắn không ngại trời rét, tuyết rơi dày đặc mà tự thân đến trường để nộp cái này. Cô hỏi lại lần nữa:"Bố em đã thật sự đồng ý sao Taehyung?"Vô vàn câu hỏi hiện hữu trong đầu cô. Vì từ trước giờ, cả trường cấp hai Seoul này đều biết hắn sẽ thi vào Daewon. Hắn gật đầu, cô vì tin tưởng hắn tuyệt đối nên mới xét duyệt lá đơn đó giúp hắn thay đổi nguyện vọng.Sau này, cô cũng chẳng nghe gia đình của Taehyung phàn nàn gì về việc đổi nguyện vọng trường cấp ba. Chắc là gia đình hắn đã cho phép thật rồi._________Nhà Kim."Kim Taehyung! Thẳng người lên!"Dáng vẻ dữ tợn của ông Kim bộc lộ ra, nhìn bộ dạng ông lúc bây giờ chẳng khác gì một đại ca giang hồ thứ thiệt, vừa bành trướng vừa hung tợn.Ông đứng sừng sững trước mặt hắn, lườm hắn bằng đôi mắt đầy tơ máu. Chẳng hiểu từ khi nào, hắn lại cả gan sinh ra cái tính bướng bỉnh đó nữa.Hắn dám lấy trộm con dấu của ông để đóng vào lá đơn đó. Đến khi ông phát hiện ra cũng chính là lúc ông nhận được thư điện tử chúc mừng học sinh trúng tuyển của hắn.
Hắn là đã quỳ gối dưới nền đất được hơn hai tiếng rồi, vẫn chưa có dấu hiệu hối lỗi. Tuyết thì cứ rơi càng lúc càng nhiều, phủ trắng hết cả mái đầu của hắn.
Đôi mắt hắn đầy kiên định, hai tay xiết chặt thành đấm chịu đựng cái giá lạnh của thời tiết khắc nghiệt, chịu đựng cái buốt giá của cõi lòng bố mình.
"Vào nhà đi, vào năm học mới bố sẽ chuyển trường cho con."
"..."
Một sự im lặng đến ngạt thở bao trùm lấy không gian, hắn vẫn quỳ, vẫn im lặng. Vậy ra là còn bất mãn với đề nghị ông đưa ra sao?
"Ngôi trường đó có gì tốt để con theo đuổi chứ? Sức học của con không phù hợp với ngôi trường đó, con xứng đáng được học tập ở một nơi chất lượng tốt hơn. Con hiểu chứ?"
"Vậy...khi nào con thôi bị lạc lõng hả bố?"
Giọng hắn lạnh lẽo, chua chát vô cùng.
"Con trai, việc học tập ở trường thì liên quan gì đến lạc lõng hả con? Đến trường là để học chứ không phải là để giao du vô bổ đâu."
Hắn ít nói, thô kệch như thế thì làm sao có thể kiếm cớ được ở cạnh Jungkook khi cả hai học ở hai trường khác nhau?
Hắn muốn được học cùng cậu, bên cạnh cậu để hắn không cảm thấy mình cô đơn nữa.
Có lẽ mọi hành động, mọi suy nghĩ này của hắn... tất cả đều bắt nguồn từ câu nói ấy.
"Taehyung, cậu có thấy cô đơn không?""Có chứ, rất to tát là đằng khác, cô đơn mà không nhận ra mình cô đơn, điều đó rất tệ, tủi thân cực. Ai cũng biết mà sao có mỗi mình cậu không biết thế?"Trước đây, hắn cảm thấy cô đơn lạc lõng vì hắn quá cứng nhắc và lòng hắn từ lâu đã khoá then đóng chặt. Chẳng một ai có đủ dũng khi đến bước vào thế giới riêng của hắn, thế giới mà chỉ có mỗi mình hắn quạnh hiu.Vậy cớ sao, Jungkook lại có đủ can đảm để chen chân vào cuộc đời đầy vô vị của hắn? Dù chỉ là một quãng thời gian ngắn bên cạnh cậu nhưng nhìn xem...Jungkook đã vẽ thêm cho đời hắn bao nhiêu gam màu tươi sáng rồi? Hắn chỉ là muốn tìm lại một chút niềm vui, cái thứ mà từ lâu đã không còn tồn tại trong cuộc đời hắn. Thấy hắn quá kiên quyết, quỳ cũng gần ba tiếng đồng hồ, mặt cũng nhợt nhạt như xác chết, ông không nỡ nhẫn tâm nhìn hắn chết cóng ngoài đó. Nên đành gật đầu chấp nhận, thuận theo ý hắn, rồi ra ngoài đó đỡ hắn vào.Kệ đi, con trai lâu lâu hư một tí cũng chẳng sao. Lâu lâu cho phép hắn phá lệ một bữa thì cũng chẳng mất mát gì. Việc hắn muốn học ở đâu thì tuỳ vậy. Không ép được thì ông đành chịu, chắc tại vì ông Kim chỉ có một đứa con trai là hắn nên ông khá nghiêm khắc về việc nuôi dạy. Nhưng thật tâm thì khi nhìn con trai mình nhìn như vậy, quả thật rất khó để mà hà khắc.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store