ZingTruyen.Store

Taekook Vkook Mong Tuong

Kim Thái Hanh từng nói ở một hướng khác của đảo có suối nước nóng, nhưng muốn đến đó cũng không dễ dàng. Sơn thế hiểm trở, chân cẳng người thường thì còn may ra, còn y chỉ sợ chưa đến được hồ đã ngã chỏng vó. Đảo không lớn, nhưng với tốc độ cà nhắc của y chỉ sợ một ngày cũng chưa tới đích. Với tình trạng này, chỉ e đi được nửa đường thì đã kiệt sức vì mất nước, có câu nước xa không cứu được lửa gần là vậy.

Điền Chính Quốc cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng y vẫn quyết định dò la vùng lân cận xem có thể tìm được thức uống gì rồi hẳn đi đến chỗ khác. Y nhìn dáo dác xung quanh, suy nghĩ đầu tiên là nhìn về phía từng buồng cọ trên cao. Điền Chính Quốc nheo mắt, y làm sao có thể hái chúng xuống khi chúng mọc khá cao như vậy?

Điền Chính Quốc đi xa hơn, lại nhìn đống củi thừa bên cạnh, y quyết định thử vận may. Y cầm thanh củi và lấy đà, sau khi xác định trúng mục tiêu thì cố sức ném lên; bởi vì dùng lực quá mạnh nên y mất thăng bằng, suýt chút té ngã.

Thanh củi bị ném trật, tuy chỉ trúng vào lá cây rồi rơi xuống đất nhưng Điền Chính Quốc chưa từ bỏ ý định. Y tiếp tục ném, không ngừng ném, rốt cuộc trên dưới mười lần đã khiến vài quả rụng rơi lác đác.

Trong lòng Điền Chính Quốc vui sướng vô cùng, y lập tức bò qua ôm chiến lợi phẩm, dùng tay lau lau, gấp đến nỗi cho ngay vào miệng nếm thử.

"Phi —" Vừa mới cho vào miệng quả thứ nhất, còn chưa kịp cắn nhai thì Điền Chính Quốc đã phun ra rồi, đây là mùi vị quái đản gì thế!

Từ trước tới nay Điền Chính Quốc không nếm qua loại quả có vị kỳ quái như thế, vừa đắng lại vừa dai, dùng hai chữ 'khó ăn' để hình dung cũng không quá đáng.

Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm quả cọ trong tay, trong lòng than thở. Y không ngờ sẽ có ngày mình túng thiếu như hôm nay.

Y cố đơn giản hóa tư duy, cứ thế cho cả quả cọ vào miệng, cắn nhai như thể đang ăn táo. Y cố nghiền nó cho ra nước, vì y không thể tự giết chết bản thân.

Tuy cọ không nhiều nước lắm nhưng vị đắng đã cứu khát y, ăn sạch mấy quả cọ này, sự khô rát trong cổ họng đã giảm không ít. Mặt trời lặng lẽ xuống núi, nơi đây không có đèn, một khi bóng đêm bao phủ thì thế giới chìm trong tối đen. Ngoại trừ ánh trăng và sao trời thì chẳng còn gì cả.

Điền Chính Quốc vẫn cảm thấy khát, hơn nữa cơn đói khát đang ập đến đây. Mấy quả cọ ban ngày không thể thỏa mãn bất cứ nhu cầu gì cả, y phải tìm ra nước và thức ăn, tuy nhiên buổi tối không phải là thời điểm tốt. Xung quanh hắc ám, y không thể nhìn thấy mọi thứ bằng mắt thường, nếu cố chấp chỉ gây nguy hiểm cho bản thân.

Hôm nay chỉ có thể như vậy! Tâm tư Điền Chính Quốc chìm trong tiêu cực, y cần một cây đuốc ngay lúc này, đúng thế. Y biết rõ tầm quan trọng của việc nhóm lửa vào buổi đêm, không chỉ để soi sáng mà còn tránh được một số côn trùng, chuột, rắn, hoặc kiến; hơn nữa một số động vật ăn thịt có vú thường có thiên hướng sợ lửa.

Điền Chính Quốc lấy ra một que củi, y nhớ tới cách mà Kim Thái Hanh đánh lửa thường ngày, ngẫm cho thật kỹ. Hình như phương pháp đó cũng không quá khó, Điền Chính Quốc tin mình có thể tự làm.

Y bước đến đám tro tàn hôm qua, cố gắng ma sát que củi trong tay để tạo lửa. Y cảm thấy mình hao tốn không ít sức lực cho việc mồi lửa này, đây là một việc đòi hỏi kỹ năng cao, mà trong tay y lại không có công cụ nào khác. Lửa không cháy vẫn hoàn lửa không cháy, dẫu cho y dùng tần suất chậm hay nhanh cũng thế thôi. Y đã thử bằng mọi cách rồi, nhưng đều thất bại.

Điền Chính Quốc gần như thẹn quá hóa giận, y ném khúc cây đi chỗ khác. Cả ngày chỉ ăn vài quả cọ khiến y vừa đói khát vừa hoa mắt, hơn nữa đánh lửa lại tốn nhiều hơi sức như vậy. Y nằm vật ra đất, bất lực nghĩ rằng, rắn cũng được, trùng cũng chẳng sao, cứ cắn y bỏ mạng cho xong. Mọi chuyện đã quá đủ, đôi khi chết không hiểu lý do vì sao mình chết cũng là một cách giải thoát.

Điền Chính Quốc chìm trong ranh giới sống và chết, khi một người tuyệt vọng sẽ tìm đến biện pháp tự vẫn, nhưng lúc chân chính đối mặt với cái chết lại không ngừng giãy dụa.

Nhân tính là thứ khó nói rõ ràng.

---------

Nửa đêm, một trận mưa khiến Điền Chính Quốc đang lúc hôn mê tỉnh dậy. Đây là trận mưa đầu tiên trên đảo, cũng là trận mưa giải cứu sinh mạng y!

Là nước — là nước —

Điền Chính Quốc nhìn từng trận nước đổ ào xuống mà cảm thấy vui sướng vô cùng, y hé miệng nhấm nháp thứ hi vọng mà cao xanh ban phát, còn lấy một mảnh lá chuối cuộn thành hình ống để hứng nước mưa. Cơn mưa này càng khiến Điền Chính Quốc khát khao được sống.

Mưa rất to, kèm theo là những tiếng sấm rền đinh tai nhức óc. Cả người Điền Chính Quốc ướt đẫm, lần này y uống no căng bụng. Y cầm chiếc thùng Kim Thái Hanh để lại mà hứng nước mưa, bấy nhiêu đủ để y cầm cự vài ngày.

Tuy rằng mưa rất to nhưng thời gian cũng không dài, rất phù hợp với khí hậu Đông Nam Á nơi đây.

Toàn bộ bờ cát đều ẩm ướt, gió biển giữa khuya mát lạnh lạ thường, Điền Chính Quốc đang ướt như chuột, nay bị một trận gió ào qua khiến y run cầm cập. Cái lạnh thấm vào xương cốt, mà vết thương nơi chân trái đã bắt đầu nhói đau.

Sự đau đớn khiến Điền Chính Quốc chỉ muốn cưa phắt cái chân cho đỡ khổ.

Y chịu đựng suốt nửa đêm, thẳng đến khi trời sáng thì cơn đau mới giảm bớt một chút. Y đứng dậy, nhân lúc trời còn sáng và không quá nóng thì đi tìm thức ăn cho mình.

Chân y là một chướng ngại vật. Bởi vì chân trái gãy xương nên không thể chạm đất. Nhưng vì sinh tồn, y quả thật đã hết cách. Đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc tiến vào một rừng rậm nơi đảo nhỏ, khu rừng so với tưởng tượng của y còn rậm rạp hơn nhiều. Điền Chính Quốc nghĩ, một mảnh cây cối lớn như vậy, chắc chắn phải có đồ ăn.

Y không lớn lên ở vùng Đông Nam Á, có chăng cũng chỉ du lịch mà thôi, cho nên đối với thực vật nào ăn được và ăn không được y quả thật không biết.

Y muốn tìm động vật như thỏ hoặc trứng chim, sau đó tìm cách nhóm lửa. Có cố gắng nhất định sẽ thành công!

Tuy hòn đảo nhỏ nhưng thực vật trong rừng cũng không phải thiếu, nếu muốn thu hoạch phải dựa vào bản lĩnh bản thân. Ở nơi đây thích nghi được thì sống sót, bởi sự tàn khốc của thiên nhiên luôn rình rập từng giờ. Trong quá trình tìm kiếm Điền Chính Quốc nhận thấy rất nhiều cơ hội, từ gà rừng bay qua trước mắt đến thỏ hoang nhảy nhót vút qua; tuy nhiên y chẳng cách nào chộp lấy. Bọn chúng rất nhanh và nhạy, khác với động vật nuôi trong nhà. Nếu có thể tóm lấy 'đồ ăn' ở đây cũng là trang bị cho mình hoàn tất một bộ kỹ năng sinh tồn.

Một sáng sớm Điền Chính Quốc không được gì cả, cảm giác thất bại toàn phần này khiến y vô cùng lo âu. Y không muốn chết đói như vậy, rõ ràng thức ăn ở ngay trước mắt!

Điền Chính Quốc bất lực trở về, sự đói khát và mệt nhọc hai ngày qua khiến y chẳng thiết nữa. Y uống một ngụm nước rồi nằm vật ra bờ cát, âm thầm cân nhắc phải làm sao bây giờ.

Từ nhỏ y đã sống trong thế giới văn minh, nhưng ở chỗ này lại thành ra kẻ dưới đáy xã hội! Y rất sợ mình chết dưới vuốt của loài động vật săn mồi, mà chuyện này rất có khả năng, chính tai y nghe Kim Thái Hanh nói rằng hắn đã nhìn thấy sói trong khu rừng ấy.

Chỉ là khi đó Điền Chính Quốc không quan tâm, nghe tai nọ xọ tai kia là hết. Y không cảm thấy lo sợ, bởi y tin Kim Thái Hanh sẽ bảo vệ y an toàn.

Nhưng hiện tại lại không thể không sợ hãi. Điền Chính Quốc e rằng trong lúc ngủ say, y sẽ bị bọn chúng cắn chết rồi ăn thịt. Loại sợ hãi vô hình này còn khủng khiếp hơn mọi thứ đang diễn ra.

Thời gian cứ thế trôi qua, Điền Chính Quốc biết lời hắn nói là sự thật. Từ dạo đó đến giờ y không nhìn thấy đối phương nữa, y đã bị bỏ rơi rồi, chỉ còn biết duy trì sinh mạng bằng nước.

Như đang đếm ngược thời khắc sống chết, Điền Chính Quốc hiểu sự sống của mình dần tàn đi...

Điền Chính Quốc yếu đến nỗi không còn cảm thấy đói khát, nhưng y cũng biết mình cần bổ sung năng lượng vào giờ phút này hơn ai hết.

Y miễn cưỡng đứng dậy, người đang kề cận cái chết có thể phát ra ý chí sinh tồn. Mặc kệ là gì y đều muốn cho vào bụng, thịt tươi cũng tốt, vỏ cây cũng tốt, mặc kệ là cái gì...

Điền Chính Quốc mê mang nhìn bốn phía trong rừng, tầm mắt trở nên mơ hồ hơn, động tác cà nhắc cũng tốn nhiều hơi sức hơn bình thường. Y nhảy không được bao lâu thì đôi chân mềm nhũn, cứ thế ngã trên thảm lá khô.

Y há miệng thở dốc, cố gắng giãy dụa. Nhưng y vừa khởi động thân mình thì lại ngã xuống một lần nữa. Y dùng toàn bộ sức lực leo lên một gốc cây, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu vô tình trông thấy một con châu chấu to bằng ngón tay.

Đây là thứ có thể ăn! Điền Chính Quốc nghĩ vậy.

Y đột nhiên duỗi tay chộp lấy nó, nó không ngừng giãy dụa, nó cũng đang chống chọi để sinh tồn.

Châu chấu rất giàu chất đạm, trước kia y từng nghe nói trên TV, một số nơi cũng sẽ ăn sống chúng.

Không sao cả, Điền Chính Quốc tự nói với bản thân, nhưng dáng vẻ xấu xí của loài côn trùng trong tay khiến y đâm ra nhờn nhợn.

Nguyên do quan trọng nhất không phải ăn châu chấu, mà là ăn sống sẽ tạo cảm giác buồn nôn! Thậm chí vừa tưởng tượng cảnh cắn vào thân châu chấu và nước dịch ứa ra xộc vào mồm, điều đó đủ khiến da đầu y tê dại.

Phải ăn nó, phải ăn! Chỉ có ăn nó mới có thể tồn tại, đây không phải lúc so đo nữa!

Điền Chính Quốc luôn tự nhắc nhở chính mình, y thử há miệng, cầm thứ côn trùng không ngừng ngọ nguậy muốn trốn thoát kia, từ tốn cho vào miệng.

Tốc độ của tay chậm vô cùng, đáy lòng Điền Chính Quốc chống cự món ăn đó.

Đầu lưỡi đã tiếp xúc với thân châu chấu, hẳn là râu nó, y thực sự rất muốn cắn nhưng luôn không ngăn được cơn ghê tởm.

"Oẹ!" Gần như giây tiếp theo y đã không chịu nổi, y vội vàng ném nó xuống đất rồi nôn khan, tuy nhiên lại không nôn ra được gì.

Đồ ăn duy nhất đã trốn thoát, y nghĩ ngẩn ngơ. Thế giới trước mắt trở nên mơ hồ, y thiếp đi vì mỏi mệt.

Thẳng khi lần nữa tỉnh giấc, trời đã về đêm. Y hôn mê trong rừng rậm một ngày, thế mà vẫn sống! Có lẽ vẫn chưa tới số, Điền Chính Quốc tự giễu cười cười.

Giờ đây y chẳng còn hơi sức nữa, thậm chí đứng dậy cũng không xong.

Thứ duy nhất còn nhạy bén đó là thính giác, Điền Chính Quốc nghe âm thanh sột soạt vang lên trong bóng tối. Âm thanh rất khẽ và cẩn thận, kia là cái gì? Y hi vọng là Kim Thái Hanh, y nghĩ đối phương sẽ dành một ít thương hại để đến cứu y.

Điền Chính Quốc nhìn về hướng phát ra tiếng động, đó là một đôi con ngươi màu lam sáng quắc, kèm theo là những tiếng tru.

— Sói!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store