ZingTruyen.Store

{ Taekook Ver } Trọng sinh tôi tránh xa nam thần

83

hanapiap


-🦦

Sau khi Điền Chính Quốc đi ra, Kim Thái Hanh dẫn cậu lên lầu hai và tiến vào căn phòng bên cạnh phòng ngủ chính: "Đây là phòng dành cho khách, bình thường không có ai ở."

"Nếu không ngại, cậu cũng có thể ngủ với tôi."

Kim Thái Hanh bật đèn lên, căn phòng thường xuyên được dọn dẹp nên rất sạch sẽ, trong không khí còn thoang thoảng mùi thơm.

"Ở đây được rồi."

Điền Chính Quốc không lựa chọn, nhìn vào điện thoại và gửi tin nhắn cho ba, nói rằng hôm nay mình sẽ ở nhà bạn học.

"Có đói không? Cậu muốn ăn gì, tôi sẽ gọi cho." Kim Thái Hanh nhìn qua các món ăn gần đây trên app, trong tủ lạnh đương nhiên cũng có nguyên liệu, nhưng hắn không biết nấu, cùng lắm chỉ có thể nấu mì.

"Hoặc, tôi cũng có thể nấu mì cho cậu."

Điền Chính Quốc không biết Kim Thái Hanh có biết nấu ăn hay không, cũng không muốn phiền phức nên đáp: "Nấu mì là được."

"Vậy tôi xuống trước." Ánh mắt Kim Thái Hanh dịu dàng: "Làm xong sẽ gọi cậu, mà tôi nấu có lẽ không được ngon cho lắm."

"Không sao."

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh rời đi, rời tầm mắt khỏi bóng lưng của hắn, nhìn vào điện thoại, ba hỏi cậu ở nhà bạn học nào.

Đầu ngón tay Điền Chính Quốc khựng lại, gõ ba chữ "Kim Thái Hanh".

Kim Thái Hanh xuống lầu và tìm mì trong tủ lạnh.

Nguyên liệu đều được mẹ hắn gọi người định kỳ mang tới, khẩu vị mẹ chuẩn bị đều là dựa theo tiêu chuẩn của hắn, thanh đạm thiên ngọt.

Kim Thái Hanh mất nửa ngày mới tìm được một ít mì ống không ngọt và cật lực nấu mì trong bếp.

Bình thường hắn rất hiếm khi nấu ăn, tay chân luống cuống gần một tiếng đồng hồ, chỉ có mì thì không đủ dinh dưỡng nên hắn đã tìm thêm ít thịt ở trong tủ lạnh.

Bình thường thấy Quốc Quốc thích ăn rau nên Kim Thái Hanh cũng tìm thêm rau, thêm nhiều rau và thịt, quá trình nấu mì cũng trở nên phức tạp.

Kim Thái Hanh xem cách làm trên mạng và làm theo từng bước một.

Rửa nguyên liệu xong thì lại nhìn qua điện thoại, tiếp tục cắt thịt bò với động tĩnh cực lớn.

Kim Thái Hanh nhìn miếng thịt bò với ánh mắt chết chóc, điếu thuốc được châm trên tay làm bỏng tay hắn, hắn dùng đầu ngón tay nghiền tắt điếu thuốc rồi ném nó vào thùng rác.

Thật vất vả mới cắt thịt thành từng miếng nhỏ hơn, Kim Thái Hanh nhận ra gì đó, quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của cậu nam sinh đang đứng trước cửa nhà bếp.

Cậu nam sinh với ánh mắt trầm tĩnh, trên lông mày mang chút hiếu kỳ, tiếng động có vẻ là đã giảm đi và không biết cậu đã đứng đó tự bao giờ.

Trong biệt thự đã bật máy sưởi nên không cần lo bị lạnh, thế là Kim Thái Hanh hỏi: "Đói không?"

Điền Chính Quốc gật đầu, trên lầu buồn chán nên đi xuống đây.

"Sắp xong rồi." Kim Thái Hanh nhìn đống bừa bộn mà mình tạo ra, ánh mắt đối phương khiến hắn cảm thấy sau lưng mình như có gai.

Kim Thái Hanh xem lại bước thực hiện trên điện thoại, trước tiên là nấu chín thịt sau đó mới thêm nước vào và nấu mì.

Bắt chước người ta làm theo, mỗi thứ cho vào một ít, nấu xong nghe mùi có chút kỳ quái, Kim Thái Hanh tự mình nếm thử trước một miếng, miễn cưỡng có thể ăn được, không đến nỗi phải đổ đi.

Kim Thái Hanh giúp Điền Chính Quốc bưng ra bàn. Trong lúc Kim Thái Hanh bận bịu thì Điền Chính Quốc đã đi xem TV, lúc này cậu đang ngồi trên sofa và xem phim hoạt hình.

"Chỉ cần có lực lượng canh gác của chúng tôi ở đây, thế giới này mãi mãi sẽ không bao giờ bị hắc ám bao trùm!"

Khóe môi Kim Thái Hanh khẽ cong lên, liền hô:
"Quốc Quốc, qua ăn thôi."

Điền Chính Quốc buông điều khiển từ xa xuống, đi tới bàn ăn nhìn mì trong bát, phía trên còn có một quả trứng, trông rất xấu xí.

"Cậu thử xem."

Điền Chính Quốc ngồi xuống, Kim Thái Hanh ngồi bên cạnh, không ăn mà nhìn Điền Chính Quốc một cách đầy thích thú, trong mắt có chút mong đợi.

Thế là Điền Chính Quốc cho mì vào miệng, cắn một miếng, hương vị rất bình thường, thậm chí còn có chút khó ăn.

Chậm rãi ăn hết một gắp mì, ánh mắt của người bên cạnh vẫn dán chặt vào miệng cậu, cậu hơi mím môi, nuốt mì xuống và nhận xét: "Không tệ."

"Nếu cậu thấy không ngon, tôi có thể ra ngoài mua cái khác." Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc không nói gì, chậm rãi ăn xong bát mì, còn có trứng luộc và thịt bò, nhưng mùi vị có chút kỳ quái.

Lúc Điền Chính Quốc đang ăn, Kim Thái Hanh đi tới hâm nóng sữa cho cậu.

Uống sữa xong thì Điền Chính Quốc cảm thấy bình thường hơn một chút, quên mất mùi vị thịt bò dưới đáy bát kia.

Kim Thái Hanh thu dọn bát đũa, Điền Chính Quốc vẫn ngồi trên sô pha nhìn Kim Thái Hanh bận rộn đi qua đi lại, ánh mắt dõi theo hắn, sau đó lại tiếp tục xem phim hoạt hình của mình.

Trong bếp vang lên tiếng lách cách của bát đĩa, không biết Kim Thái Hanh lại đang đụng chạm cái gì, phải rất lâu sau hắn mới đi ra, ngồi bên cạnh cậu, lấy đồ gì đó từ trong ngăn kéo.

Điền Chính Quốc nhìn thoáng qua thì thấy đó là một hộp dụng cụ y tế, thứ mà Kim Thái Hanh lấy ra là thuốc mỡ, hắn nhìn cổ tay cậu rồi nói: "Tay cậu cần bôi thuốc."

Trên cổ tay Điền Chính Quốc có vết bầm nhẹ, là do Thẩm Ý nắm.

Khi Điền Chính Quốc giãy dụa thì có va vào tường, đụng phải đinh sắt và cổ tay bên kia cũng có vết thương.

Điền Chính Quốc ngồi trên sofa, Kim Thái Hanh đem lọ thuốc mỡ vặn ra, cẩn thận xem cách sử dụng, sau đó dùng đầu ngón tay thoa thuốc mỡ lên cổ tay cho cậu.

Thuốc mỡ bôi lên da có chút mát lạnh, Kim Thái Hanh nhìn vết thương của Điền Chính Quốc, lông mi dài hơi cụp xuống, động tác cẩn thận từng li từng tí, thậm chí còn giúp cậu xoa xoa cổ tay.

Điền Chính Quốc bị cọ vào có chút ngứa, khóe môi mím chặt, cảm thấy có chút khó chịu, đầu ngón tay khẽ cử động: "Tôi có thể tự làm."

"Cổ tay cậu không đau sao?" Kim Thái Hanh không nghe theo, còn nắm lấy tay cậu, xoa nhẹ lên hai cổ tay, sau đó hỏi: "Trên người cậu còn chỗ nào khác hay không?"

Trên eo Điền Chính Quốc cũng có vết bầm, đương nhiên cậu không thể để Kim Thái Hanh giúp mình bôi thuốc lên được, chậm rãi rút tay lại nói: "Tắm xong tôi có thể tự bôi."

Sau đó Điền Chính Quốc mới chợt phát hiện ra là Kim Thái Hanh bôi thuốc lên cổ tay cho cậu, lát tắm xong cũng sẽ trôi sạch.

"Được." Kim Thái Hanh cũng không miễn cưỡng, hai người ngồi trên sofa một lát, Điền Chính Quốc xem hai tập phim hoạt hình rồi mới đi lên lầu.

"Trong ngăn kéo có đồ vệ sinh cá nhân, quần áo thì cậu cứ mặc của tôi trước đi." Kim Thái Hanh tìm đồ trong tủ, lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng, trong ngăn kéo cũng có quần lót dùng một lần, đều chuẩn bị sẵn đặt lên ghế sofa cho Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh lấy quần áo ra, liếc mắt thỉ thấy bên trong còn có vài bộ quần áo, ánh mắt dừng lại.

"Phòng nào cũng có quần áo của tôi." Kim Thái Hanh giải thích, ánh mắt rất thành thật.

Vì thế Điền Chính Quốc cầm quần áo đi tắm và tắm khá lâu.

Lưng cậu va vào tường nên có chút đau, đặc biệt là dấu vết trên cổ, nhìn có chút đáng sợ, có lẽ là trong một tuần thì không thể nào biến mất cho được.

Điền Chính Quốc nhíu mày, hơi buồn bực, tắm xong đi ra thì phát hiện bên giường vẫn còn có người đang ngồi, không một động tĩnh.

Trong phòng tắm vang lên tiếng động, Kim Thái Hanh thuận mắt nhìn sang liền thấy Điền Chính Quốc đi ra, trong tay cầm khăn lau tóc, mặc áo sơ mi trắng hơi rộng của hắn, vạt áo dài qua mông, đôi chân dài trắng nõn.

Đôi dép cậu đang đi cũng là của hắn, ngón chân hơi cong lên, hiển nhiên là rất ngạc nhiên khi thấy hắn vẫn còn ở trong phòng.

"Sao cậu không sấy tóc?"

Điền Chính Quốc chỉ dừng lại một chút, cảm thấy ánh mắt của đối phương khiến mình rất khó chịu.

Đáp cho có lệ, ý nói lát nữa sẽ sấy, nhưng thực ra là cậu không có ý định sấy.

Điền Chính Quốc vừa đáp thì Kim Thái Hanh đứng dậy, đi tới lấy máy sấy, sau đó đến bên cạnh giúp cậu sấy tóc.

"Tôi sấy cho cậu. Cậu buồn ngủ không? Hay lát nữa mới ngủ?"

"Tôi không biết." Điền Chính Quốc nói.

"Chú Điền có nói gì không... có phải là chú rất lo lắng?"

Kim Thái Hanh cũng biết Điền Quốc An sẽ không chịu để Điền Chính Quốc ở lại với mình, hắn không biết Điền Chính Quốc đã nói cái gì.

"Không nói gì cả." Điền Chính Quốc lại nhìn điện thoại, ba cậu cũng không trả lời, chỉ bảo ngày mai về sớm.

Đầu ngón tay lướt qua mái tóc của Điền Chính Quốc, cậu không cần phải tự mình sấy tóc, xem điện thoại, đồng ý để Kim Thái Hanh giúp mình.

Kim Thái Hanh cụp mắt nhìn một bên sườn mặt của Điền Chính Quốc, hơi xuất thần một chút thì bên hông liền truyền đến cảm giác đau nhói, cậu dùng đầu ngón tay nhéo hắn một cái, vẻ mặt không chút biểu cảm, rõ ràng là không hài lòng.

Có lẽ cậu ấy bị nóng.

"Vừa rồi tôi hơi phân tâm." Kim Thái Hanh xoa xoa đầu cho Điền Chính Quốc, sau đó sấy khô toàn bộ tóc cho cậu.

Điền Chính Quốc ngồi ở bên giường sấy tóc xong, trong phòng có một giá sách, cậu xin Kim Thái Hanh lấy một cuốn để đọc, sau đó nhìn người bên cạnh với ánh mắt như muốn hỏi hắn vì sao còn chưa chịu đi.

Chẳng lẽ muốn ngủ với cậu?

Kim Thái Hanh nhìn ra, hơi nhếch khóe môi: "Đợi cậu ngủ rồi tôi đi."

Điền Chính Quốc không nói, nghiêng mình đọc sách, sau đó thấy hơi buồn ngủ nên leo lên giường ngủ thiếp đi.

Trước khi cậu ngủ, Kim Thái Hanh vẫn chưa chịu đi.

Trong lúc đang ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác hình như Kim Thái Hanh chạm vào cổ, môi và thắt lưng của mình, cậu cảm thấy khó chịu, hơi giật giật , đối phương liền thu tay về.

Đêm khuya, trong một quán bar dưới lòng đất ở Khang Thành.

Kim Thái Hanh đội mũ, bóng tối rơi xuống che khuất nửa khuôn mặt, Diệp Kỳ ở phía sau, vẻ mặt chần chừ muốn nói lại thôi.

"Nhị ca, cậu có chắc không? Nếu cậu thực sự trở mặt với Thẩm Du Hàm, Thẩm gia có thể sẽ đến đây bắt cậu phải chịu trách nhiệm."

Không biết hiện tại Thẩm Ý như thế nào, có lẽ cũng không dễ chịu gì.

Kim Thái Hanh muốn tìm Thẩm Du Hàm gây sự, nếu nói vụ này không có sự tham gia của gã thì cũng chả ai tin.

Nhưng Thẩm Ý và Thẩm Du Hàm là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nếu họ gây sự với Thẩm Du Hàm thì Thẩm gia chắc chắn sẽ trách cứ và Nhị ca sẽ khó có thể giải quyết được.

Kim Thái Hanh cười nói: "Tùy họ."

Hắn nhớ đến dấu hôn trên cổ của Điền Chính Quốc, cũng như sự bất lực và bi thương trong mắt của cậu khi nhìn thấy hắn trong ngõ, ánh mắt lạnh đi mấy phần, trái tim dường như cũng đau nhói theo.

"Thẩm Du Hàm có thể tìm Quốc Quốc kiếm chuyện, nhưng tôi không thể đáp trả. Đây là đạo lý gì?"

Giọng nói của Kim Thái Hanh rất bất cẩn, không thể phủ nhận rằng Thẩm Du Hàm có thể chỉ nhắm vào Thẩm Ý, nhưng cuối cùng người bị tổn thương vẫn là Điền Chính Quốc.

Cơn giận này hắn không thể nào mà nhịn được.

Sở dĩ lúc đó Kim Thái Hanh rời đi là để đưa Điền Chính Quốc đi, hiện tại cậu đang ngủ trong biệt thự của hắn, hắn mới có thời gian.

"Sẽ làm ảnh hưởng đến dì Giang." Diệp Kỳ cân nhắc hậu quả, nghiêm túc phân tích cho Nhị ca: "Nếu dì Giang biết được sự tồn tại của lớp trưởng, có thể dì ấy sẽ trực tiếp cho cậu ra nước ngoài."

Kim Thái Hanh không quan tâm, lạnh lùng nói: "Bà ấy không quản được tôi."

Dù sao sớm muộn gì cũng phải biết, chỉ là vấn đề thời gian.

Mí mắt Diệp Kỳ giật giật, cậu biết Nhị ca mình đã không thể nghe lọt tai cái gì được nữa, dù thế nào cũng muốn giết Thẩm Du Hàm trước rồi tính tiếp.

Trong phòng riêng, mấy nam sinh còn đang bàn luận sôi nổi về việc Thẩm Ý bị Kim Thái Hanh đánh như thế nào và sau đó chật vật bỏ đi ra sao.

"Ai vậy -"

Có người đi tới mở cửa, ngoài cửa là một thanh niên đội mũ, dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, đôi mắt thâm trầm, khóe môi câu lên, cả người bao trùm bởi khí chất âm lãnh cùng hung bạo, nhìn cứ như ác quỷ đến đòi nợ máu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store