ZingTruyen.Store

(Taekook) Tiếng Gọi Trong Phòng 207

Chương 1: Người mới và căn phòng trống

BumThvkk


---

Cơn mưa đầu mùa xối xuống mái tôn cũ kỹ của trường nội trú Seungjin biến buổi chiều tháng Mười hai thành một tấm màn xám đục Jeon Jungkook kéo chiếc vali nặng nề qua hành lang dài loang lổ vết nước tiếng bánh xe vang vọng thành từng hồi lạ lẫm giữa không gian vắng

Tòa ký túc xá A nằm tách biệt phía sau trường cũ đến mức tường đã ngả màu rêu Người giám thị già ông Nam đưa chìa khóa cho cậu cùng lời dặn nhát gừng:

> “Phòng 207 tầng hai cuối dãy bên trái Đừng sang hành lang đối diện sau 10 giờ tối.”

Jungkook gật đầu tưởng đó chỉ là chuyện mê tín Nhưng khi bước chân lên cầu thang gỗ cậu nghe thấy tiếng kẽo kẹt như có ai bước phía sau mình Quay lại hành lang vẫn trống rỗng.

Cửa phòng 207 mở ra với âm thanh khô khốc Bên trong phủ một lớp bụi dày mùi ẩm mốc và thứ gì đó ngai ngái như sắt gỉ Hai chiếc giường đơn một bàn học và khung cửa sổ nhìn ra sân sau nơi hàng cây trụi lá đung đưa Có cảm giác ai đó đã rời đi rất vội

Trên tường phía đầu giường bên phải treo tấm bảng tên học sinh mờ chữ

> Kim Taehyung

Jungkook khẽ cau mày đáng lẽ cậu phải ở một mình Ông Nam nói rõ ràng phòng 207 đã bỏ trống từ năm ngoái

Đêm đầu tiên cậu chưa ngủ được Tiếng đồng hồ treo tường tách tách giữa không gian tĩnh lặng Mưa ngừng rơi nhưng gió rít qua khe cửa như lời thì thầm
Một lúc sau bóng đèn huỳnh quang chớp sáng rồi tắt phụt Trong khoảng tối ngắn ngủi ấy Jungkook cảm giác có bóng người lướt qua trước mặt  nhanh đến mức cậu tưởng mình hoa mắt

Cậu bật đèn pin điện thoại lia quanh Không ai cả Chỉ có chiếc giường đối diện… đã được trải lại gọn gàng từ lúc nào

Trên gối có một quyển sổ tay mỏng bìa da sẫm màu Cậu lật thử những dòng chữ nguệch ngoạc nửa như nhật ký nửa như lời khẩn cầu

> “Đừng nghe tiếng gọi sau 3 giờ sáng Nếu cậu trả lời nó sẽ biết tên cậu.”

Jungkook rùng mình Ai lại viết trò hù dọa vớ vẩn này?

Cậu đặt sổ xuống tắt đèn pin cố nhắm mắt Nhưng rồi…

“Jungkook …”

Một giọng nam trầm thấp vang lên sát bên tai Rõ ràng kéo dài từng chữ

Cậu bật dậy tim đập thình thịch Căn phòng tối om Cửa sổ khép chặt cửa chính khóa trong Không có ai

> “Ai đó ở đây à?” – Jungwoo khẽ gọi

Không tiếng đáp chỉ có tiếng gió Nhưng trong gương bàn học phản chiếu lờ mờ… là bóng một người đứng sau cậu đôi mắt sáng nhạt như đom đóm giữa đêm

---

Cậu quay phắt lại Không ai cả Gương chỉ còn hình của mình xanh xao run rẩy

Jungkook siết chặt điện thoại rọi thẳng vào tấm gương Khi ánh sáng rọi tới hàng chữ lạ hiện lên trên mặt gương như bị khắc từ trước:

> “Chào mừng trở lại Jungkook ”

Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng Cậu lùi lại va phải chân giường rơi mạnh xuống sàn Chiếc sổ tay vừa nãy rơi lật ra một trang giấy rơi ra ngoài dòng cuối cùng viết vội:

> “Taehyung chưa bao giờ rời khỏi đây.”

---

Bên ngoài đồng hồ gõ ba tiếng.
Cánh cửa phòng 207 vốn đã khóa khẽ rung lên… rồi mở ra một khe nhỏ vừa đủ cho gió lạnh lùa vào cùng giọng nói quen thuộc:

> “Cậu nghe thấy tớ rồi phải không… Jungkook?”

✨️ hết chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store