ZingTruyen.Store

Taekook The Boyfriend Who Refused To Break Up Was Also Reincarnated

🦦
Từ khi sống chung với Điền Chính Quốc, mỗi ngày Kim Thái Hanh đều có cảm giác đang yêu đương, giống như quay lại đời trước, hắn vẫn là nhóc dễ thương của Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc sẽ chiều hắn, dỗ hắn.

Thật hy vọng Điền Chính Quốc sẽ thi triểu phong cách bá đạo tổng tài với mình, như vậy như vậy, xong rồi nói ‘lại đến một lần’.

(〃 v〃)

Kim Thái Hanh nghiêng đầu nhìn Điền Chính Quốc ở bên cạnh, đang ngủ, đã hơn nửa đêm, không rõ lắm, nhưng hắn vừa lộn xộn Điền Chính Quốc đã cảm giác được.

Không biết do thói quen từ đời trước hay thế nào, Điền Chính Quốc theo bản năng duỗi tay ôm đầu hắn vào lòng mình, “Đừng sợ đừng sợ,em ở đây.”

Giọng nói bởi vì còn chưa ngủ tỉnh nên từ tính khàn khàn, gợi cảm không nói nên lời.

Kim Thái Hanh vùi vào trong lòng ngực cậu, dùng sức ngửi một ngụm, mùi thanh nhàn nhạt tràn ngập xoang mũi.

Trước khi ngủ Điền Chính Quốc đã tắm, dùng sữa tắm giống hắn nhưng lại thơm hơn hắn.

Mùi sữa tắm mang theo mùi thơm cơ thể cậu, trộn lẫn với nhau dễ ngửi muốn đ.iên.

“Có em ở đây sẽ không gặp ác mộng.” Giọng Điền Chính Quốc trầm thấp.

“Ừm.” Kim Thái Hanh nhỏ giọng đáp lại.

“Cho nên nhanh ngủ đi.” Điền Chính Quốc không biết đang tỉnh hay nửa tỉnh nửa mê, ngón tay đều đặn vuốt tóc hắn.

“Được.” Kim Thái Hanh thật sự ngủ rồi.

Sáng sớm hôm sau, Điền Chính Quốc tỉnh lại phát hiện Kim Thái Hanh còn đang ngủ, từ giữa trưa ngủ đến sáng sớm, không đúng lắm, hắn vậy mà suốt đêm không nháo, thành thật nằm trong lòng ngực cậu.

Chuyện hôm qua cậu có chút ấn tượng, hình như cậu nhỏ giọng dỗ Kim Thái Hanh một phen, Kim Thái Hanh liền nghe lời.

Đời trước cậu cũng sẽ dành thời gian dỗ Kim Thái Hanh ngủ, để hắn an tâm.

Tác dụng giống như nhẫn của cậu, là một loại ký thác tâm lý, bởi vì lúc nhỏ Điền Chính Quốc có nhẫn nên có thể an tâm ngủ, không gặp ác mộng, còn Kim Thái Hanh là bởi vì có cậu, coi lời cậu nói như thánh chỉ.

Điền Chính Quốc cúi đầu hôn lên trán hắn một cái.

Trong lòng cuối cùng đã rõ vì sao đời trước Kim Thái Hanh ngoan ngoãn mà đời này lại náo loạn, là do không an tâm, không thể ngủ ngon.

Đời trước cậu sẽ dỗ Kim Thái Hanh, đời này đối xử với Kim Thái Hanh kém hơn nhiều, không chỉ không dỗ mà còn khóa hắn ở ngoài cửa, thường xuyên nghĩ biện pháp không ngủ cùng hắn, khiến hắn không có cảm giác an toàn, lo lắng như thế nên lâu lâu muốn vào xem.

Làm nửa ngày mình vẫn làm sai rồi?

Điền Chính Quốc trầm ngâm.

Chương trình học lớp 12 rất gấp, một tuần chỉ có một ngày nghỉ, hôm nay Điền Chính Quốc phải đi học, Kim Thái Hanh cũng muốn đi theo nhưng bị cậu dùng lời lẽ chính đáng từ chối.

Chân đã thế kia mà còn xằng bậy, đôi khi Kim Thái Hanh không có chút đúng mực nào.

Để tiện chăm sóc hắn, Điền Chính Quốc gọi chị thư ký tới, còn có hai trợ lý sinh hoạt, chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của Kim Thái Hanh, an bài thỏa đáng rồi mới đi học, để Kim Thái Hanh ở nhà một mình.

Kim Thái Hanh hơi cô đơn, nhưng rất nhanh đã mở ra trạng thái làm việc, nằm trên giường, chuyển bàn máy tính đến để xử lý văn kiện, hắn thấy những đánh dấu bằng bút đen của Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh nhớ tới Điền Chính Quốc, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.

Lúc thư ký tiến vào đúng lúc nhìn thấy, cô cúi đầu giả bộ không thấy, đi giày cao gót mang văn kiện mới tới.

Từ lúc Kim Thái Hanh đi học thì cơ bản không đến công ty tọa trấn nữa, có văn kiện gì cũng là thư ký đưa tới.

Cô đã sớm tập mãi thành quen, chỉ là thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thán, không ngờ được ông chủ lớn lại là học sinh cấp ba.

Nhìn cách ăn mặc cùng cách nói chuyện hoàn toàn không giống, cũng ngẫu nhiên sẽ có chút tính trẻ con, ví như sưu tập hộp cơm, dùng weibo chính thức của công ty xé mặt, bị phát hiện lại không đổi sắc mặt đẩy cho cô, đây không phải những chuyện mà người trưởng thành có thể làm ra.

Thư ký xếp văn kiện hôm nay ở phía dưới chồng văn kiện, để ông chủ xử lý văn kiện cũ trước.

Ông chủ đột nhiên ho khan.

“Khụ khụ!”

Thư ký chỉ cho rằng cổ họng hắn không thoải mái nên không chú ý.

“Khụ khụ khụ khụ!”

Thư ký suy xét có nên rót cho hắn chén nước không.

“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!”

Cô không thể làm lơ được nữa.

“Ông chủ, có chuyện gì sao?”

Ông chủ xụ mặt, giống như tức giận vì cô đầu óc chậm chạp, “Cô nói xem?”

?

Muốn cô nói cái gì?

“Ông chủ, tôi chưa làm gì cả.”

“Ai nói cô.” Ông chủ rất tích cực, “Cô ngẩng đầu nhìn xem gần đây tôi có gì thay đổi?”

?

Không phải ngài có một cái miệng hai lỗ mũi sao, chẳng lẽ biến thành ba lỗ mũi?

Thư ký ngẩng đầu nhìn, phát hiện có thay đổi gì đâu, “Ông chủ vẫn là một cái mũi hai con mắt, không có gì thay đổi.”

Ông chủ dùng ánh mắt ‘trẻ nhỏ không dễ dạy’ nhìn cô.

Thư ký cố nén ý nghĩ muốn quăng hắn ra ngoài, kiên nhẫn nói, “Rốt cuộc ông chủ muốn tôi nhìn cái gì?”

“Nhìn mặt tôi.” Hắn nghiêm túc hỏi, “Có thay đổi gì không?”

Thư ký lại nhìn, vẫn ngây ngốc, “Ngài vẫn nên nói thẳng đi.”

Ông chủ che mặt thẹn thùng, “Tôi yêu đương.”

Thư ký: “………………”

Còn tưởng là chuyện lớn gì, hóa ra là yêu đương.

Nhưng hắn nói vậy thư ký mới nghĩ tới, mấy ngày nay đúng là cảm giác ông chủ lớn hơi sai sai, thường xuyên giống như thiếu nữ, ôm mặt e thẹn.

Cô cũng lần đầu tiên biết, hóa ra con trai yêu đương cũng giống con gái, đều cmn không khống chế cười ngốc nghếch.

“Bạn trai tôi rất đẹp.”

Thư ký: “……”

Mình còn chưa thoát độc thân, ông chủ đã dẫn trước tìm được bạn trai rồi?

“Cũng rất dịu dàng.” Mặt đỏ.

Thư ký: “…………”

“Thích nói lời âu yếm.” Mặt càng đỏ hơn.

Thư ký: “………………”

Không thể hiểu được ăn đốn cẩu lương.

“Người yêu của ngài là Tiểu Quốc?” Tiểu Quốc chính là Điền Chính Quốc, hai đồng nghiệp của cô đều gọi Điền Chính Quốc là Tiểu Quốc.

“Không được gọi là Tiểu Quốc.” Ông chủ mở ra khí thế bá đạo tổng tài, “Chỉ có tôi được gọi nick name.”

Thư ký: “……”

Tiểu Quốc không tính là nick name mà?

“Tính, cô không biết.” Ông chủ biểu thị hai người không ở cùng một kênh, ba tuổi là một cách biệt lớn, hai người bọn họ cách vài cái mương. (ý chê cô lớn tuổi không hiểu cách gọi của người trẻ)

Thư ký: “……”

Hắn là ông chủ hắn là ông chủ hắn là ông chủ!

Thư ký kiềm chế ý muốn đánh hắn, dẫm lên giày cao gót rời đi.

Cô cũng không đi hẳn mà cùng hai trợ lý sinh hoạt nằm trên giường phòng khách dưới lầu xem TV.

Tuy ông chủ tính tình quái gở nhưng những mặt khác khá tốt, rất hiền hoà, không có nhiều quy củ như vậy, tầng một tùy các cô chơi hay xem TV, chỉ cần âm thanh mở nhỏ, không làm ồn hắn, ông chủ sẽ không quản.

Căn nhà này của hắn quá lớn, hai tầng, hắn ở tầng hai, tầng một để không.

Ba người phụ nữ ở bên nhau xem phim truyền hình, nam chính đẹp trai nhiều tiền, mấu chốt là dịu dàng, lần nào cũng nói lời âu yếm để nữ chính vui vẻ, lúc nữ chính sợ tối không ngủ được hắn sẽ dùng thanh âm trầm khàn an ủi.

“Wow, ngọt ngào quá.”

“Lỗ tai muốn mang thai!”

“Ước có một người chồng như vậy.”

Thư ký dỡ xuống vẻ tươi cười chuyên nghiệp, gia nhập hội mê trai với cùng hai em gái, âm thanh lớn đến mức Kim Thái Hanh trên tầng hai cũng nghe được.

Hắn đẩy bàn máy tính ra, đi dép lê xuống dưới, tuy sưng cổ chân nhưng cũng không ảnh hưởng hắn đi tới đi lui.

Mới đầu chỉ muốn xuống nhìn xem ba người phụ nữ đang làm trò gì, sau lại nghe được tiếng thảo luận như vậy, cả người đều bao phủ trong màu hồng phấn, nhịp tim đập loạn cho thấy tâm trạng của chủ nhân.

Nam chính trong phim không phải cũng giống Điền Chính Quốc sao, nửa đêm dùng giọng siêu ấm siêu dễ nghe dỗ hắn ngủ.

Hắn từ khe cửa nhìn vào TV, hình ảnh vừa vặn chiếu đến nam chính, lớn lên đúng là đẹp, giọng cũng hay, nhưng không đẹp bằng Điền Chính Quốc, giọng cũng không hay bằng Điền Chính Quốc !

“Ai, nghe nói nam chính xác nhận đang yêu đương.”

“Bạn gái kém hắn ba tuổi, không phải người trong giới.”

“Woa, chắc cô ấy rất hạnh phúc.”

“Chứ sao, có người yêu như vậy chẳng khác nào được cả thế giới.”

Kim Thái Hanh gật đầu.

Không tồi, cô ấy được cả thế giới, mình được cả vũ trụ, vẫn là mình lợi hại.

“Ai nha, sao tôi lại không có may mắn như vậy?”

“Đầu tiên cô phải có một ông chủ như vậy đã.”

“Khỏi nghĩ, đấy đều là ông chủ nhà người ta.”

So sánh với ông chủ của mình, “Ông chủ của chúng ta thật xấu tính, cả ngày xụ mặt, vừa nãy còn khoe với tôi là đang yêu đương? Tôi suýt nữa đã cởi giày ném qua, yêu đương thì yêu đương thôi còn phải kéo thù hận!”

“Đúng.” Thư ký đã nói lên tiếng lòng của trợ lý sinh hoạt, “Lần trước còn nói tôi trang điểm nhìn như quỷ, nếu không phải đánh không lại thì tôi đã sớm xông lên đạp ch.ết rồi!”

“Như thế đã là gì.” Trợ lý sinh hoạt dáng người cao khác nhắc tới chuyện cũ, “Lần trước tôi suýt bị hắn trừng khóc, không phải chỉ ăn cái bánh kem hắn không cần thôi sao?”

Ông chủ thích cái gì là chuyện thư ký với trợ lý cần thiết, Kim Thái Hanh không thích ăn bánh kem, nhóm thư ký của hắn đều biết.

Việc này thư ký cũng tham dự, “Lần đó đúng là chúng ta không đúng, vẫn nên hỏi trước rồi mới xử lý.”

Cô đã đồng ý với Điền Chính Quốc sẽ đưa cho hắn, kết quả còn chưa mang đi đã thư ký khác chia ra ăn.

Trợ lý sinh hoạt thấp hơn gật đầu, “Tuy nói vậy nhưng một cái bánh kem mà thôi, ánh mắt kia của ông chủ dọa tôi suýt tiểu ra quần.”

Hai trợ lý nhỏ an ủi lẫn nhau, trong lòng còn sợ hãi.

Để lại bóng ma tâm lý cho người khác – Kim Thái Hanh: “……”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store