ZingTruyen.Store

Taekook The Boyfriend Who Refused To Break Up Was Also Reincarnated

🦦

Tâm tư Điền Chính Quốc luôn rất sâu, cậu làm chuyện gì cũng tuyệt đối không để người khác đoán được mục đích, tựa như cậu đột nhiên chú ý Kim Thái Hanh, tất cả mọi người cảm thấy không thể hiểu được.

Ngay cả bản thân Kim Thái Hanh cũng không nghĩ ra hắn có mị lực gì mà làm Điền Chính Quốc chú ý tới hắn.

Điền Chính Quốc tự nhiên sẽ không chủ động giải thích, cậu chỉ thích làm không thích nói, đặc biệt là đời này tâm tư càng thêm khó đoán.

“Gần đây anh an phận một chút, xử lý công việc cho tốt, xem biểu hiện của anh em sẽ suy xét có dọn tới ở cùng anh hay không.” Tầm mắt Điền Chính Quốc rời đi cổ tay hắn.

Bang!

Mấy viên kẹo sữa rơi từ khe hở ngón tay Kim Thái Hanh ra, lăn xuống lẳng lặng nằm trên bàn.

Kim Thái Hanh trừng mắt không thể tưởng tượng.

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng cười, nhặt kẹo lên đặt vào lòng bàn tay hắn, chỉ chừa một viên, “Em ăn một viên, còn lại anh tự ăn đi.”

Kim Thái Hanh lúc này mới phản ứng lại, vội vàng hỏi, “Em vừa nói thật sao? Thật sự sẽ chuyển đến ở cùng anh?”

Điền Chính Quốc hơi nhướng mày, “Còn giả được chắc?”

Cậu cũng không hoàn toàn đáp ứng, “Nhưng vẫn phải xem biểu hiện của anh, cách hai ngày em sẽ kiểm tra, nếu còn giống lần trước bị em tra ra sai sót thì đừng có nghĩ đến chuyện ở chung nữa.”

Kim Thái Hanh đột nhiên thẳng người, giống như bị cấp trên kiểm tra: “Không đâu, anh sẽ nỗ lực thật tốt.”

Điền Chính Quốc thích kiểu này của hắn, thuận tay nhéo mặt hắn, “Chỉ nói miệng thôi thì không được, phải làm một cái ước định, nếu anh làm được chúng ta sẽ ở chung, không làm được thì chính anh tự nghĩ xem muốn trừng phạt thế nào?”

Kim Thái Hanh vẻ mặt vô tội, “Còn muốn trừng phạt?”

“Không thì sao?” Điền Chính Quốc bóc kẹo sữa ngậm trong miệng, “Cho anh hai lựa chọn, hoặc là anh tự nghĩ trừng phạt thế nào, hoặc là em quyết định.”

Cái này tương đối khó chọn, nếu là trước đây Điền Chính Quốc sẽ hạ thủ lưu tình, phạt như không phạt, nhiều nhất là để hắn đi đổ rác linh tinh.

Nhưng sau khi sống lại Điền Chính Quốc đã mạnh tay hơn nhiều, nếu để cậu quyết định, nói không chừng sẽ phạt hắn mười ngày nửa tháng không được xuất hiện.

Vậy so với gi.ết hắn còn đau khổ hơn, cho nên cần nắm quyền chủ động trong tay.

Kim Thái Hanh cẩn thận suy nghĩ, “Nếu anh không làm được thì anh không được gặp em trong một giờ.”

Điền Chính Quốc: “……”

Đây mà là trừng phạt cái gì?

Cho dù mỗi ngày cùng làm trong một công ty, cả ngày cũng có năm sáu tiếng đồng hồ không thấy nhau.

Đương nhiên đây chỉ là cái mà cậu biết, thật ra Kim Thái Hanh lắp đầy máy theo dõi ở lầu một, còn có chức năng ghi âm, nói cách khác hắn lúc nào cũng có thể nhìn thấy Điền Chính Quốc, nghe được giọng Điền Chính Quốc .

Nếu một giờ không nhìn thấy Điền Chính Quốc  chẳng khác nào người bệnh không có thuốc, sống một ngày bằng một năm.

“Một giờ đã rất dài rồi.” Kim Thái Hanh kiên trì.

Phốc!

Điền Chính Quốc cười ra tiếng, “Một giờ quá hời cho anh rồi, muốn phạt thì phạt tàn nhẫn một chút, ít nhất một tháng.”

“A!”

Kim Thái Hanh chấn động, “Một tháng tuyệt đối không được!”

Cuối cùng ủy khuất nhìn Điền Chính Quốc, “Em cũng quá độc ác, một tháng anh sẽ điên mất.”

“Vậy anh cố gắng một chút, nỗ lực làm được là được.” Điền Chính Quốc ấn ấn trán hắn, “Doanh thu một ngàn vạn còn làm được, ông chủ cũng làm được, còn cái gì không có khả năng?”

Nói thật Kim Thái Hanh có thể đạt được doanh thu một ngàn vạn hoàn toàn ngoài dự kiến của cậu, kể cả chuyện làm ông chủ.

Không nghĩ tới hiện tại ba hắn coi trọng hắn như vậy, thật sự giao công ty lớn như vậy tùy hắn làm loạn.

Một hạng mục vài ngàn vạn, có cái cả trăm triệu, công ty lớn như vậy Kim Hưng Hoài thế mà dám buông tay?

Chứng tỏ ông rất tin tưởng đứa con trai này, đại khái bởi vì đời này Kim Thái Hanh đã giảm béo, lộ ra năng lực nên được ba hắn coi trọng.

“Chẳng lẽ anh không có lòng tin?” Điền Chính Quốc  khiêu khích.

Kim Thái Hanh lắc đầu, “Không phải không có lòng tin, chỉ sợ vạn nhất.”

Nhỡ đâu xảy ra ngoài ý muốn, nhỡ hắn không làm được thì sao?

Nếu cái khác hắn đương nhiên dám đánh cược, nhưng cái này chỉ cần có một phần vạn, một phần ngàn tỷ rủi ro hắn cũng không dám.

Có lẽ đối với Điền Chính Quốc, thua chỉ là ở chung mà thôi, dù sao Kim Thái Hanh rất tôn trọng cậu, cậu không đồng ý Kim Thái Hanh cũng không dám động vào cậu, cho nên căn bản không có gì đáng sợ.

Nhưng đối với Kim Thái Hanh, một tháng không nhìn thấy Điền Chính Quốc chẳng khác nào rút ống thở của người đang bệnh nặng, một giây là muốn ngỏm củ tỏi.

Đời trước hắn dám đánh cược bởi vì Điền Chính Quốc sẽ nương tay với hắn, cho dù không làm được cậu cũng không thật sự chia tay.

Đời này sở dĩ dám đánh cược là vì vốn dĩ đã không có được, không bằng liều một phen.
--

Hiện tại không dám đánh cược là vì đã có được, dù không đánh cược thì sớm hay muộn cũng có một ngày Điền Chính Quốc ở chung với hắn, chỉ là vấn đề thời gian, cho nên hắn do dự.

Điền Chính Quốc thở dài, “Không thì đổi phương thức trừng phạt khác đi.”

Cậu nghiêm túc suy xét một chút, “Nếu anh không làm được thì rửa chân cho em một tháng.”

Kim Thái Hanh mắt sáng rực, nhưng rất nhanh lại lâm vào rối rắm, rốt cuộc là ở chung với Điền Chính Quốc  tốt hơn hay thưởng thức chân Điền Chính Quốc một tháng tốt hơn?

Hai cái đều không thể bỏ, hắn muốn hết.

Nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, không thì lần sau Điền Chính Quốc sẽ không dùng phương thức này trừng phạt hắn nữa.

Kỳ thật rửa chân một tháng quá ngắn, vẫn là ở chung tốt hơn, ở chung không chừng còn có cơ hội làm những cái khác.

Kim Thái Hanh kìm xuống hưng phấn trong lòng, trấn định đáp ứng, “Được.”

Điền Chính Quốc chớp mắt, sao cứ có cảm giác cảm xúc của Kim Thái Hanh không giống dự đoán của cậu?

Rửa chân, dơ lắm á?

Thi thoảng cậu còn muốn Kim Thái Hanh mát xa, nhấn một cái là mấy tiếng, Kim Thái Hanh không cảm thấy nhục nhã chút nào hả?

“Chính Quốc, em đã nói thì phải giữ lời.” Kim Thái Hanh cường điệu, “Không thể lừa anh.”

Dùng một cái bánh kem lừa Kim Thái Hanh làm bài tập một học kỳ, dùng câu sớm muộn gì cũng hôn lừa hắn làm cơm mấy năm, còn dùng bánh vẽ lừa hắn làm mấy ngàn chuyện tốt – Điền Chính Quốc mặt không đỏ, tim không đập, bình tĩnh bảo đảm: “Yên tâm đi, em chưa bao giờ gạt người.”

Kim Thái Hanh : “……”

Tuy biết Điền Chính Quốc nhất định sẽ không thành thật ở chung với hắn, nhưng hắn vẫn tin tưởng Điền Chính Quốc .

Nhỡ lần này Điền Chính Quốc nói thật thì sao?

Suy nghĩ của Kim Thái Hanh không giống người khác, đặc biệt là trước mặt Điền Chính Quốc, hắn không phân biệt được Điền Chính Quốc nói giỡn hay thật, toàn bộ đều coi là thật.

Ví như hôm qua Điền Chính Quốc đùa hắn nói mặt xuống sắc, người bình thường đều sẽ trợn mắt một cái, hoặc là phản bác: ‘Cậu mới xuống sắc.’

Chỉ có Kim Thái Hanh sẽ bụm mặt, thật sự cảm thấy mặt mình xuống sắc, sau đó bắt đầu bảo dưỡng, thật ra mới 17 tuổi thì sao mà xấu được, đang lúc non mơn mởn.

Điền Chính Quốc từ sớm đã phát hiện cậu không thể nói giỡn với Kim Thái Hanh, bởi vì Kim Thái Hanh sẽ tin thật.

Đời trước bạn bè Điền Chính Quốc rất nhiều, lúc ngồi với nhau thường sẽ nói giỡn, một người bạn đột nhiên hỏi bọn cậu phát triển đến bước nào rồi?

Kim Thái Hanh oán giận nói mới nắm tay, hôn môi.

Người bạn kia cười xấu xa: “Điền Chính Quốc không được a, đã bao lâu rồi mà giờ mới hôn môi.”

Điền Chính Quốc sao có thể thừa nhận, “Đừng nghe hắn nói bừa, tôi nhân lúc hắn ngủ đã như vậy như vậy, như vậy như vậy, hắn có biết gì đâu, ngủ như lợn nhỏ.”

Kim Thái Hanh lập tức đỏ bừng mặt, thật sự cho rằng buổi tối cậu sẽ như vậy như vậy, như vậy như vậy với mình nên giả bộ ngủ chờ đến sáng sớm, ngày hôm sau sáng sớm hắn gọi điện thoại cho Điền Chính Quốc , nói cậu gạt người.

Lúc ấy Điền Chính Quốc ngơ ngác, sau đó hiểu ra thì cười mặt mày hớn hở.

Khi đó cậu còn không biết tính nghiêm trọng của sự việc.

Về sau có đợt tổng vệ sinh, Kim Thái Hanh ở lầu hai, Điền Chính Quốc ở lầu một, hai người nói chuyện không tiện, Điền Chính Quốc phải ngẩng đầu nhìn hắn, cậu ngẩng mỏi cổ nên nói giỡn, “Không bằng anh xuống dưới nói đi, em đỡ anh.”

Những lời này người bình thường vừa nghe là biết nói giỡn, nhưng Kim Thái Hanh nghe không hiểu, cũng không suy xét Điền Chính Quốc có thể đỡ được hắn, ‘vèo’ một tiếng nhảy xuống.

Dọa cho Điền Chính Quốc tim nhảy lên tận cổ, không kịp ngăn cản, cũng may bên dưới là mặt cỏ, lại có cậu lót ở dưới, lầu hai cũng không quá cao, hơn nữa Kim Thái Hanh cường tráng, chỉ bị thương nhẹ một chút.

Nhưng từ lần kia Điền Chính Quốc cũng không dám tùy tiện nói giỡn với hắn nữa, cũng tận lực không cho những người khác trêu.

Thật ra Kim Thái Hanh chỉ như vậy với mình cậu, lời người khác vui đùa hắn có thể phân biệt được, nhưng cứ đụng phải Điền Chính Quốc thì nghe không hiểu.

Trừ không nghe ra lời vui đùa thì hắn còn không nghe hiểu lời cậu nói xã giao.

Thí dụ như đưa Kim Thái Hanh về nhà, Kim Thái Hanh giữ cậu lại, “Có muốn đi lên  ngồi không, nếm thử đồ ăn anh mới nấu có hương vị thế nào?”

Điền Chính Quốc lắc đầu, “Không được, hôm nay có việc, mấy ngày nữa đi.”

Kim Thái Hanh không biết mấy ngày nữa của cậu là mấy ngày, nên vẫn luôn làm món mới hơn nửa tháng, đến một ngày Điền Chính Quốc  tâm huyết dâng trào đi lên nhìn xem, vào nhà mới phát hiện trong nồi có đồ ăn, vẫn nóng hổi.

Điền Chính Quốc hỏi hắn vì sao lại ngốc như vậy?

Kim Thái Hanh trả lời một câu, “Nhỡ em nói thật thì sao?”

Nhỡ em nói thật thì sao?

Cho dù câu này hư vô mờ mịt, thậm chí không có khả năng, Kim Thái Hanh vẫn sẽ kiên trì.

Không phải hắn không phân biệt được lời nói đùa hay lời xã giao, hắn chỉ là quá tín nhiệm, quá ỷ lại Điền Chính Quốc, cảm thấy cậu nhất định có thể nói lời giữ lời.

Trên thực tế Điền Chính Quốc đã sớm quên trước đó nói cái gì rồi.

Cũng không phải cậu quá tồi, chỉ là những lời đó đều là thuận miệng nói, bình thường mọi người đều như vậy, Điền Chính Quốc cũng tập mãi thành thói quen, không cảm thấy có người sẽ thay đổi vì mấy câu nói của cậu.

Nhưng có người đặt lời cậu nói trở thành thánh chỉ, bởi vì một câu của cậu mà không ngừng thay đổi, tích cực khiến người khác bất đắc dĩ, đau lòng.

—————————-

Điền Chính Quốc xoa tóc hắn, “Lần này em nhất định sẽ giữ lời, dù sao nhà của anh cũng lớn, gần trường, em lại nghèo, luôn làm phiền Trương Nam Sinh cũng không tốt, vẫn là ở chỗ anh tiện hơn.”

Kim Thái Hanh đồng tử nhất thời phóng đại, “Chính Quốc  em nghĩ thông suốt rồi?”

Điền Chính Quốc nghịch chút tóc ngắn ngủn ở mái hắn, “Chúng ta là người yêu mà, em có cứng nhắc như vậy sao? Không ở cùng anh lại chạy tới nhà người khác chịu tội?”

Nếu cậu cứng nhắc như người bình thường thì đã không dùng một cái bánh kem thu mua Kim Thái Hanh, để hắn làm bài tập hộ một học kỳ.

“Hơn nữa chỗ Trương Nam Sinh cách trường quá xa, hay có đến tụ họp, em còn ngủ được sao?” Điền Chính Quốc nói rất có lý, “Còn không bằng ở chỗ anh, vừa thoải mái vừa có người nấu cơm cho, hằng ngày vuốt mèo.”

Chỗ Kim Thái Hanh đúng thật rất thoải mái, biệt thự nhỏ hai tầng ở nội thành, buổi tối không ồn ào, còn có vườn hoa nhỏ.

Trên mái ban công là thuỷ tinh trong suốt, trời mưa nằm ở sô pha có thể ngắm phong cảnh tuyệt đẹp.

Mấu chốt là cậu dọn tới thì chắc chắn ngày nào Kim Thái Hanh cũng nấu cơm cho cậu, chờ ăn là được, nhưng mà cúc hoa có hơi nguy hiểm, Kim Thái Hanh sẽ bám dính lấy cậu, thường thường mặc một cái áo sơmi của cậu, lấy một cái cà vạt của cậu, qua mấy ngày chắc cậu chẳng còn đồ mà mặc.

Ăn, dùng, mặc, tất cả đều bị hắn lấy, cho nên khỏi cần nói, cậu tuyệt đối không dọn tới.

Đương nhiên đây là suy nghĩ trong lòng cậu, Kim Thái Hanh không biết, hắn cho rằng Điền Chính Quốc thật sự đã nghĩ thông suốt, khóe miệng cười tươi như hoa.

“Em có thể nghĩ như vậy thật tốt.”

Điền Chính Quốc trong thời gian ngắn làm rất nhiều động tác thân mật như vậy khiến hắn vui vẻ đồng thời thụ sủng nhược kinh, lo lắng đây chỉ là ảo giác liền vội vàng nắm lấy tay Điền Chính Quốc .

Là thật, xúc giác rõ ràng.

Điền Chính Quốc không rút tay về, để yên cho hắn vuốt, từ đầu ngón tay tới lòng bàn tay, ngón tay đều bị hắn sờ soạng.

Giống như đối đãi với trân bảo, vô cùng quý trọng.

Tay Điền Chính Quốc trắng nõn xinh đẹp, đầu ngón tay thon dài, không để móng tay, ngón út đeo một cái nhẫn nhỏ.

Tay Kim Thái Hanh đụng tới cái nhẫn kia, nhanh nhẹn dứt khoát tháo xuống.

“Của anh.”

Điền Chính Quốc : “……”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store