[Taekook - S.A] Quần thần bên dưới không có người mà ta mong đợi.
54. Y gọi ta một tiếng Cửu Cửu
Một lần vẽ tranh, vẽ đến hơn trăm bức.Người ở A Lạc Hãn vẫn chưa có tin tức.Tiểu Quốc ngửi thấy mùi hương vừa xa lạ vừa quen thuộc trong không khí, còn có tiếng người nói chuyện nhưng thật lạ giọng nói này y chưa từng nghe qua trước đây, không hề có trong trí nhớ."Tên nhóc kỳ lạ này khi không lại bất tỉnh ngay trước ngày quan trọng như vậy, bằng Tốt nghiệp xuất sắc còn đang chờ sinh viên ưu tú nhà cậu đến nhận kìa, không nhanh tỉnh dậy đi.""Quốc Quốc sâu lười."Mấy lời này là đang nhắc đến ai, Quốc là tên của y nhưng rõ ràng ngữ điệu này không giống như đang nhắc đến Tiểu Quốc ở A Lạc Hãn hay Đại Chu, câu từ đều là thuộc về người của thế giới hiện đại. Y đã quay về thế giới hiện đại rồi sao?Người nọ nhắc đến chuyện Tốt nghiệp, năm đó chỉ vừa mới bắt đầu năm hai đại học đã xuyên đến trong tiểu thuyết của Sa Tịch Hàn. Bốn năm qua chưa từng trở về, bằng cách nào lại có thể Tốt nghiệp còn là bằng xuất sắc gì đó. Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều là do y nằm mơ.Nằm mơ xuyên không, nằm mơ gặp được những người ở nơi đó, toàn bộ đều không có thật. Nếu là vậy giấc mơ này cũng quá chân thật rồi, bởi vì bản thân hiện tại vẫn còn nhớ rõ từng cảnh vật từng con người, nhớ rõ toàn bộ mọi chuyện đã từng trải qua.Lại không thể nhớ được bốn năm đại học kể từ lúc bước chân vào bảo tàng cho đến lúc Tốt nghiệp trôi qua như thế nào, chuyện này có khả năng sao.Tiểu Quốc mắc kẹt bên trong không gian ôm lấy đầu mình cảm giác đau như búa bổ, từng đoạn hồi ức chạy ngang qua hỗn độn lẫn lộn chồng chéo lên nhau, không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.Đột ngột có một giọng nói vang dội rõ ràng, giống như chính mình đang nói dẫu Tiểu Quốc từ nãy đến giờ chưa từng mở miệng."Ngươi tại sao lại quay về? Bốn năm qua đều là chính bản thân ta trải qua từng chút một, xây dựng từng mối quan hệ tốt đẹp với thế giới này, nay đã đến lúc gạt hái được thành quả hà cớ gì ngươi lại quay về. Là muốn đòi lại sao?"Tiểu Quốc ôm đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói, người đứng ở đối diện mang gương mặt giống y hệt mình không ai khác chính là Điền Y Thuần.Dù kinh ngạc khi nhìn thấy cậu ta ở nơi này, trong lòng Tiểu Quốc vẫn thầm mừng rỡ rõ ràng mọi chuyện không phải là giấc mơ. Bốn năm qua y sống ở trong tiểu thuyết thay cậu ta trở thành Điền Y Thuần, đổi lại Điền Y Thuần cũng xuyên qua nơi này thay thế y sống cuộc đời của Điền Chính Quốc.Năm y xuyên đến, thân thể của Điền Y Thuần chỉ là một thiếu niên 15 tuổi, thiếu niên đó vậy mà lại giúp y tiếp tục cuộc sống đại học 4 năm trời, rõ ràng là hài tử lười biếng thường xuyên trốn học trong quá khứ vậy mà lại xuất sắc Tốt nghiệp, còn ở nơi này kết được bạn mới, chỉ cần nghe qua mấy câu nói chuyện của những người bạn đó liền có thể nhận ra bọn họ đối với cậu là thật tâm lo lắng.Hóa ra không chỉ Tiểu Quốc phải tự mình tìm cách tồn tại ở thế giới không thuộc về mình, Điền Y Thuần cũng có trải nghiệm tương tự, cả hai chính là hoán đổi cho nhau. Thật may, bọn họ đều có thể tồn tại đến thời điểm này. Vậy có lẽ nào trong quá khứ như Lục Thu từng nhắc đến việc y đã từng xuyên đến trong hai năm Điền Y Thuần lưu lạc ở Tô Thành là sự thật.Điền Y Thuần vẻ mặt cáu gắt khó chịu, "Ngươi nói đi, dù sao đi nữa ta cũng không muốn quay về, ở đó ta chỉ là kẻ dư thừa vô dụng nhưng ở đây những hiểu biết mà ta có được lại quý giá biết bao nhiêu, tất cả mọi người đều coi trọng ta, có người còn khen ta là thánh nhân đấy."Nhìn bộ dạng của người đến từ thế giới cổ đại nếu tính ra thì chỉ mới 19-20 tuổi, Điền Y Thuần đã có thể Tốt nghiệp đại học, tính tình vẫn là thiếu niên mới lớn có chút bướng bĩnh không thay đổi mà y đã từng nhiều lần được nghe kể lại. Cậu ấy có thể yêu thích nơi này như vậy khiến Tiểu Quốc bất giác có chút cảm kích trong lòng, càng cảm thấy may mắn hơn khi ngành học của y liên quan đến lịch sử mới có thể khiến Điền Y Thuần như cá gặp nước, tận dụng được hiểu biết của bản thân một cách triệt để."Ta không có ý đòi lại, cũng không biết tại sao chúng ta lại bị kéo đến nơi này."Tiểu Quốc từ tốn giải thích, vốn dĩ y đã sớm gạt bỏ ý định muốn quay về thế giới hiện đại, đã chấp nhận cuộc sống ở nơi đó, cũng giống như Điền Y Thuần hiện tại mong muốn có thể cùng mọi người xây dựng mối quan hệ tốt đẹp, y cũng như vậy, muốn ở bên cạnh Thái Hanh, cùng những người khác.Bất giác phát hiện ra bản thân đã có thể nói chuyện trở lại, nhưng cảm giác vui mừng trong lòng không thể lấn át được nỗi lo lắng, tiếp theo bọn họ phải làm như thế nào, không gian này sẽ đưa cả hai đi đâu.Trong mơ hồ đột ngột có một bóng người lạ mặt xuất hiện, người đến mang theo rất nhiều cánh hoa đào lơ lửng bay xung quanh, mỉm cười nhìn hai thân thể hoàn toàn giống hệt nhau trước mặt.Không đầu không đuôi lên tiếng "Ta đưa ngươi quay về nhé?"Điền Y Thuần ngơ ngác nhìn người vừa mới đến không rõ mặt mũi, mang trên mình y phục được dệt từ vô số cánh hoa đào lơ lửng giữa không trung, hoàn toàn không có cảm giác quen thuộc. Chỉ có Tiểu Quốc lờ mờ cảm nhận được cảm giác thân thuộc khó diễn tả không chỉ khi nhìn thấy những cánh hoa mà là từ giọng nói vô cùng mềm mại kia."Ta có thể đưa ngươi quay trở lại, nhưng cả hai trông giống nhau như hai giọt nước, nếu không may đưa đến nơi vốn dĩ không thuộc về mình thì phải làm sao đây." Người mang áo hoa không rõ đang nghĩ đến chuyện gì, ngụ ý trong lời nói dù ngữ điệu không nặng không nhẹ nhưng rõ ràng là đang ám chỉ đến điều gì đó.Điền Y Thuần nhanh chóng đáp lời "Ta muốn ở lại thế giới này."Tiểu Quốc chậm rãi nói "Cầu người cho ta quay trở lại nơi đó."Tiếng cười trong veo vang vọng trong không gian u tối bỗng dưng trở thành những đốm sáng lấp lánh bay lên, cả Tiểu Quốc và Điền Y Thuần trong lòng đều đã rõ ràng nơi chốn bản thân muốn đến. Nhưng vốn dĩ hình hài của cả hai trước mắt người đó là hoàn toàn không có cách nào để phân biệt được, "thế giời này" hay "nơi đó" rốt cuộc đâu mới là nơi vốn dĩ thuộc về bọn họ thật sự.Người mang đào y lần lượt nhấc tay, trong khoảnh khắc nhẹ nhàng nâng hai thân thể lên không trung dùng những cánh hoa đào bao bọc lấy.Không biết qua bao lâu, đột ngột có tiếng nói khẽ khàng tựa như gió như mây vọng đến "Gọi ta một tiếng Cửu Cửu".Cuối cùng trong không gian kỳ bí huyễn hoặc không rõ ràng kia có người đáp lại một tiếng "Cửu Cửu"....Thái Hanh mỗi ngày đều vẽ tranh, vẽ đến vết chai trên tay càng ngày càng lớn dần, hắn vốn dĩ không có năng khiếu hội họa, nhưng chỉ cần có một chút hi vọng có thể đưa y quay về hắn sẽ không từ bỏ.Tranh đã vẽ hơn trăm bức vẫn chưa thể vẽ ra bức tranh giống hệt với cảnh vật ngày hôm đó, nhìn thế nào vẫn là còn thiếu một chút nữa.Mái tóc bạc trắng lòa xòa được buộc lỏng lẻo có vài sợi đã dính mực màu đen đỏ lộn xộn chật vật, râu mọc xồm xoàm cũng không cạo đi. Mỗi ngày chỉ dùng ngự thiện một lần, ngoại trừ lúc thượng triều xử lý quốc sự ra, Thái Hanh chưa từng rời khỏi bàn vẽ.Cho đến khi không thể tiếp tục chống đỡ, ngã quỵ xuống mới bắt buộc phải dừng lại.Trong cơn mơ màng, mơ hồ nhìn thấy một người xuất hiện bên áng thư cầm lên những bức tranh mà hắn đang vẽ, khẽ hỏi "Ngươi vẽ đi vẽ lại cùng một cảnh vật là vì lý do gì?"Thái Hanh không còn hơi sức đáp trả, nhìn đến hành động của người kia đối với những bức tranh hắn vẽ không hề có ý định phá hoại còn đặc biệt nhẹ nhàng chạm vào mới có thể khống chế được cảm giác giận dữ không yên ổn trong lòng."Ta cũng từng vẽ rất nhiều tranh, vẽ đi vẽ lại đến mức bàn tay đau rát không còn cảm giác. Mỗi một nét vẽ đều đặt để một lời thỉnh cầu, rằng một ngày nào đó có thể thông qua bức tranh này mang được người quay lại."Mục Tử Trạch tự nhiên cầm lên bút lông treo trên giá giúp Thái Hanh chấm lên phần khung kiệu một vệt màu đỏ, xong xuôi liền mãn nguyện nói tiếp "Cuối cùng tâm nguyện cũng có thể hoàn thành."Thái Hanh kinh ngạc nghe những lời người trước mặt vừa nói, mơ hồ nhận ra người đến là ai."Nhưng ta biết rõ, hành động của mình có bao nhiêu ích kỷ, chỉ vì tâm nguyện của bản thân liền tìm đủ mọi cách khiến cuộc đời của một người đảo lộn hoàn toàn. Ta chưa từng nghĩ đến liệu người đó có hay không muốn trở lại nơi này một lần nữa. Ngươi hiện tại đã từng nghĩ đến chưa?" Mục Tử Trạch lần này trực tiếp nhắm vào Thái Hanh, buộc hắn phải đưa ra câu trả lời.Khó khăn nâng thân thể ngồi thẳng dậy, Thái Hanh ngẩng đầu nhìn người mang đào y mong manh như sương như gió mơ hồ đứng ở đó, không rõ mặt mũi. Trong lòng vốn dĩ đã có câu trả lời chắc chắc cho chuyện này, Thái Hanh không chần chừ trầm giọng khẳng định "Y muốn."Mục Tử Trạch cười khẽ, "Tự tin như vậy, dựa vào cái gì chứ?"Thái Hanh lấy lại tỉnh táo, gắng gượng đứng dậy bước về phía áng thư, nắm chặt bức tranh bản thân đã vẽ đi vẽ lại không biết bao nhiêu lần trên tay, chắc nịch trả lời thêm một lần "Y nhất định sẽ trở lại, không phải chỉ vì lời thỉnh cầu của ta mà vì tận thâm tâm y mong muốn, quay trở lại."Tiếng cười trong veo của Mục Tử Trạch vang vọng, từng cánh hoa rời khỏi tấm áo chậm rãi bay lơ lửng giữa không trung, từng chút một đem bóng dáng người tan biến như chưa từng xuất hiện. Để lại lời thì thầm nhẹ nhàng như gió thoảng qua tai "Y gọi ta một tiếng Cửu Cửu."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store