Taekook Noi Can Em
Buổi chiều, sau giờ học, Jungkook lững thững bước ra khỏi cổng trường. Trời đã sầm tối, gió thổi hun hút qua hàng cây, ánh đèn đường chập chờn như sắp tắt. Em lấy điện thoại ra, định nhắn cho Taehyung thì màn hình bất ngờ sáng lên.Một tin nhắn từ số lạ hiện ra, chữ đen kịt như hằn vào mắt:"Nếu còn ở cạnh Taehyung, không chỉ cậu mà cả bạn bè của cậu cũng sẽ phải trả giá."Jungkook chết lặng. Ngực em thắt lại, ngón tay run run đến mức suýt đánh rơi điện thoại. Em đưa mắt nhìn quanh. Dù đám đông sinh viên vẫn tấp nập, nhưng Jungkook lại thấy rõ... có ai đó đứng dưới bóng cây xa xa, bất động, như đang dõi theo.Cơn lạnh chạy dọc sống lưng, khiến em vội vàng bước nhanh ra bến xe buýt. Nhưng cảm giác bị bám sát không rời, mỗi tiếng bước chân vang lên sau lưng đều khiến em nghẹt thở.Khi về đến nhà, Taehyung đã chuẩn bị sẵn bữa tối. Nhìn thấy em tái mét, hắn cau mày:
"Kookie, em sao vậy?"Jungkook không giấu nổi, đưa chiếc điện thoại run rẩy cho hắn.Đọc xong tin nhắn, đôi mắt Taehyung tối lại. Hơi thở hắn trở nên nặng nề, bàn tay siết chặt đến gân xanh nổi rõ. Nhưng giọng hắn vẫn trầm ổn:
"Anh biết... sẽ có kẻ tìm cách phá hủy chúng ta. Nhưng anh không ngờ lại đê tiện đến mức lôi cả bạn bè em vào."Jungkook run rẩy, giọng nghẹn:
"Nếu Yoone, Jimin hay Sujkie cũng nhận được tin này... em... em không dám tưởng tượng nữa..."Taehyung kéo em vào lòng, ôm siết đến mức em nghe rõ tiếng tim hắn đập dồn dập:
"Nghe anh, Kookie. Anh thề... sẽ không để bất kỳ ai chạm vào em, hay họ. Nhưng kẻ đó... nếu dám đến gần, anh sẽ khiến hắn biến mất khỏi thế giới này."Không khí trong phòng lặng đến mức nghẹt thở. Đèn vàng hắt xuống hai bóng người, nhưng ngoài kia, qua khung cửa kính, hình như vẫn còn... một cái bóng khác, đứng lặng giữa màn đêm._________________________________________Đêm hôm đó, khi Jungkook đã ngủ say trong vòng tay Taehyung, ngoài kia thành phố vẫn sáng rực đèn. Nhưng ở một góc phòng, chiếc điện thoại em khẽ rung lên. Một tin nhắn mới lại xuất hiện từ số lạ, lạnh lẽo như dao cắt:"Đừng nghĩ chỉ mình cậu bị theo dõi. Bạn bè cậu cũng không thoát được đâu."Jungkook không thấy, nhưng ở cùng lúc ấy.......Yoone vừa rời thư viện về nhà. Cô mở điện thoại kiểm tra thì tim như ngừng đập. Tin nhắn từ số lạ:" Jungkook cậu ấy sẽ không yên với tôi đâu hay kể cả là nhóm bạn của cậu, thậm chí là cậu. ... Lần tới người đau sẽ là cậu."Yoone đứng vững nhìn vào tin nhắn." Ai vậy ? lại là mấy tin nhắn vớ vẩn" Yoone tiện tay block ngay lập tứcCòn Jimin, khi vừa cắm tai nghe chuẩn bị đi ngủ, màn hình điện thoại sáng lên. Tin nhắn chỉ có một bức ảnh... bức ảnh chụp anh lúc chiều, khi đang cười nói bên Jungkook ở cổng trường. Chụp từ phía sau lưng.Dưới ảnh là dòng chữ ngắn gọn:"Đẹp quá. Nhưng coi chừng, nụ cười đó có thể biến mất bất cứ lúc nào. Taehyung, JungKook hay thậm chí là Yoone cậu nghĩ sao ?"Jimin lạnh toát cả người, mồ hôi rịn ra dù phòng đang bật máy lạnh." Tại sao lại thấy mình? Chả lẽ... thật sự à ?"Sujkie thì khác, anh nhận được một cuộc gọi ẩn danh. Khi bắt máy, đầu dây chỉ có tiếng thở khò khè kéo dài, sau đó là một câu nói trầm đục khiến anh rùng mình:"Jungkook là của... dù ai đi nữa thì cũng không phải Taehyung, Yoone, Jimin hay cậu hahahahaha."Rồi ngắt máy.Sáng hôm sau, cả ba đều đến tìm Jungkook. Em vừa bước ra khỏi nhà cùng Taehyung thì đã thấy Yoone, Jimin, Sujkie đứng chờ, gương mặt ai nấy đều tái nhợt.Jimin lên tiếng trước, giọng khàn đi:
"Kookie... tụi mình cũng nhận được tin nhắn rồi."" Nhận được rồi sao ? Vào trong chút hôm nay không an toàn ra ngoài" Taehyung kéo tay JungKook và mọi người vào nhà.Jungkook sững người, chiếc cặp tuột khỏi tay. Em quay sang nhìn Taehyung, đôi mắt hoảng loạn.Taehyung nheo mắt, ánh nhìn lạnh lẽo như lưỡi dao:
"Cuối cùng thì bọn chúng cũng lộ mặt. Tại sao lại luôn là mình chứ ?"Không khí trở nên căng đặc. Lần này, không chỉ Jungkook, mà cả những người em yêu thương cũng đã bị kéo vào vòng xoáy.Câu nói khiến tất cả lặng đi. Jungkook bật khóc, nước mắt rơi lã chã. Em nắm chặt tay từng người, nghẹn giọng:
"Xin lỗi... xin lỗi vì đã kéo mọi người vào rắc rối này. Nếu vì tớ mà các cậu bị thương thì... tớ không sống nổi mất."Jimin siết tay em, lần đầu tiên cất giọng chắc nịch:
"Đồ ngốc. Cậu quan trọng với tụi tớ. Nếu cậu gục ngã, thì tụi tớ cũng chẳng còn lý do để đứng đây."Sujkie bặm môi, quay sang nhìn thẳng vào Taehyung:
"Vậy anh tính sao? Anh nói sẽ bảo vệ Jungkook. Giờ không chỉ cậu ấy, mà cả chúng tôi cũng thành mục tiêu rồi. Anh có đủ sức gánh hết không?"Taehyung đối diện với ánh mắt gay gắt ấy mà không chùn bước. Hắn đứng thẳng, giọng trầm ổn nhưng cứng rắn:
"Tôi không hứa suông. Nếu cần, tôi sẽ đối đầu trực diện với chúng. Tôi có cách để lôi bọn khốn ấy ra ánh sáng."Ánh mắt cả ba bạn đều dao động. Họ chưa từng tin hoàn toàn vào Taehyung, nhưng giờ... giữa tình thế này, họ không còn lựa chọn nào khác.Jungkook siết chặt tay Taehyung, lắc đầu:
"Đừng... đừng làm liều. Em chỉ muốn mọi người an toàn thôi. Em không muốn mất ai cả."Taehyung cúi xuống, ôm trọn lấy em trong vòng tay, như một bức tường chắn.
"Kookie, anh thề... dù phải chống lại cả thế giới, anh cũng sẽ giữ em và họ nguyên vẹn. Nhưng..." – hắn ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn ra con ngõ vắng. "Anh chắc chắn... kẻ đó đang rất gần. Có khi đang nhìn chúng ta ngay lúc này."Cả nhóm khẽ rùng mình. Bỗng gió thổi mạnh qua, lá cây lao xao, và từ xa, dường như có bóng người thấp thoáng sau hàng rào rồi biến mất.Không ai nói thêm gì nữa. Nhưng tất cả đều hiểu—cơn bão thật sự chỉ mới bắt đầu.Jungkook khẽ rùng mình, nắm chặt lấy vạt áo Taehyung, giọng run run:
"Em... em thấy sợ lắm, Taeyung. Nếu chúng thật sự đang ở gần đây thì... lỡ như tụi tớ không kịp..."Taehyung áp một bàn tay lên má em, ép em nhìn thẳng vào mắt mình. Giọng anh trầm chắc như đá:
"Nghe anh, Kookie. Em không được buông xuôi. Anh sẽ lo phần còn lại."Yoone cắn môi, giọng run run nhưng kiên định:
"Không. Đây không còn là chuyện của riêng Jungkook và anh nữa. Nếu bọn chúng nhắm vào cả chúng tôi... thì chúng tôi cũng phải cùng đứng lên. Không thể cứ để anh một mình gánh hết."Jimin gật đầu, ánh mắt lần đầu ánh lên sự quyết liệt:
"Tớ đồng ý. Dù có sợ đến mấy, tớ cũng không bỏ mặc Jungkook. Nếu phải đối đầu thì tớ sẽ làm, ít nhất cũng để chứng minh tụi tớ không phải gánh nặng."Sujkie khoanh tay, hít sâu một hơi, cố che giấu nỗi sợ nhưng giọng nói lại lạc đi:
"Tớ cũng thế. Nếu chỉ biết trốn sau lưng Taehyung, tụi tớ sẽ chẳng khác nào con mồi chờ bị xẻ thịt."Căn phòng chìm vào im lặng nặng nề. Gió ngoài cửa sổ vẫn thổi, từng cơn như kéo dài thêm nỗi bất an.Bất chợt, điện thoại của Yoone rung lên. Cả nhóm giật bắn. Cô mở ra, đôi mắt lập tức tái mét:
Màn hình hiện một đoạn video ngắn. Cảnh quay mờ nhưng rõ ràng là... cả nhóm đang ngồi trong phòng này, ngay khoảnh khắc hiện tại.Máy quay như được đặt đâu đó ngoài cửa sổ, lia chậm rãi, dừng lại ở gương mặt Jungkook khi em đang nắm chặt tay Taehyung.Dưới video là dòng chữ đỏ máu:"Đẹp lắm. Cứ ôm chặt nhau đi. Vì chẳng bao lâu nữa, bức tường đó sẽ sụp xuống thôi."Jungkook tái mét, môi run bần bật, nắm chặt lấy tay từng người:
"Không... không thể nào... Chúng đang nhìn ngay lúc này..."Taehyung siết mạnh eo em, gầm khẽ, ánh mắt lóe lên tia dữ tợn:
"Khốn kiếp. Được rồi thật sự họ đang dường như coi thường Kim Taehyung này nhỉ."Cả nhóm im lặng, chỉ nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của từng người. Lời hứa của Taehyung như một lưỡi gươm giáng xuống — mạnh mẽ, nhưng cũng mở ra một trận chiến mà không ai biết sẽ kết thúc ra sao.Sự im lặng đè nặng lên căn phòng. Chỉ còn tiếng gió luồn qua khe cửa, khe khẽ rít lên như lời cảnh báo.Jimin ôm trán, thở mạnh:
"Cứ thế này thì bọn nó sẽ còn tìm tới. Không ai biết lần sau chúng sẽ làm gì..."Sujkie lặng im, bàn tay siết thành nắm đấm. Yoone ngồi sát Jungkook, mắt đỏ hoe nhưng không dám khóc thành tiếng.Jungkook ngẩng lên, giọng khản đặc:
"Các cậu... nếu thấy quá mệt mỏi, cứ bỏ tớ lại. Tớ không muốn ai bị kéo vào thêm nữa...""Jungkook!" – cả ba đồng thanh, giọng đầy trách móc.Taehyung cúi xuống, nâng cằm em lên, buộc em phải nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn:
"Em vừa nói gì? Một lần nữa thôi, anh sẽ giận thật đấy."Jungkook cắn môi, nước mắt lại rơi.
"Nhưng em sợ... em sợ lắm Taehyung à. Em không chịu nổi nếu có ai vì em mà gặp chuyện..."Taehyung khẽ thở dài, kéo em áp vào lồng ngực. Vòng tay hắn siết chặt, hơi ấm từ cơ thể toát ra khiến em run rẩy, vừa sợ vừa thấy an toàn."Nghe anh này, Kookie." giọng hắn thấp, rắn rỏi – "Anh không cho phép em gánh bất cứ điều gì một mình. Chúng muốn nhắm vào em? Vậy chúng phải bước qua xác anh trước."Không khí căng đến mức ai cũng nghẹn lại. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng cạch khẽ vang ngoài cửa sổ, như tiếng kim loại chạm vào nhau. Tất cả đều giật mình.Jimin lập tức đứng chắn trước Jungkook, trong khi Sujkie lao tới kéo tấm rèm xuống. Yoone run rẩy ôm chặt tay bạn.Ánh mắt Taehyung tối sầm. Hắn lặng lẽ buông Jungkook ra, bước từng bước chậm rãi về phía cửa sổ. Bàn tay thò ra, vén nhẹ một khe hở...Bên ngoài không một bóng người. Chỉ có gió thổi và chiếc ghế đá dưới sân. Nhưng... Trên ghế, cái gì? lá thư ?Jungkook chết lặng, toàn thân như mất hết sức lực. Cậu chỉ còn biết siết chặt tay áo Taehyung, thì thầm trong nỗi sợ:
"Taehyungie... em thật sự... không chịu nổi nữa..."Taehyung khẽ siết chặt tay Jungkook, giọng anh vừa dịu vừa quyết liệt:
"Ngốc ơi, em đừng nói vậy. Em không đơn độc. Anh không để ai làm tổn thương em hay bạn em được."Ánh đèn vàng vẽ lên nét mặt anh — nghiêm nghị nhưng ấm áp. Anh nhẹ nhàng dìu Jungkook ra ghế bành, kéo chăn phủ lên đôi vai em, vẫn không rời tay. Jungkook bấu chặt vào tay anh, nấc từng hồi nhỏ."Em ấy chẳng phải quá yếu đuối à? sơ hở là khóc, sơ hở là kích động, cậu nghĩ JungKook có mắc vấn đề tâm lí gì không ?" Sujkie dường như nhận thấy gì đó." Không, JungKook luôn bình thường, chẳng phải yếu đuối, chỉ là dựa vào tôi sẽ an tâm hơn thôi. Và tôi cho phép em ấy như vậy." Taehyung lên tiếng rồi nhìn sang em............______________________Dạ mấy nay không lên truyện tưởng đâu cổ drop nhưng mà cổ phải đi học huhu ^^.TaeKook.
"Kookie, em sao vậy?"Jungkook không giấu nổi, đưa chiếc điện thoại run rẩy cho hắn.Đọc xong tin nhắn, đôi mắt Taehyung tối lại. Hơi thở hắn trở nên nặng nề, bàn tay siết chặt đến gân xanh nổi rõ. Nhưng giọng hắn vẫn trầm ổn:
"Anh biết... sẽ có kẻ tìm cách phá hủy chúng ta. Nhưng anh không ngờ lại đê tiện đến mức lôi cả bạn bè em vào."Jungkook run rẩy, giọng nghẹn:
"Nếu Yoone, Jimin hay Sujkie cũng nhận được tin này... em... em không dám tưởng tượng nữa..."Taehyung kéo em vào lòng, ôm siết đến mức em nghe rõ tiếng tim hắn đập dồn dập:
"Nghe anh, Kookie. Anh thề... sẽ không để bất kỳ ai chạm vào em, hay họ. Nhưng kẻ đó... nếu dám đến gần, anh sẽ khiến hắn biến mất khỏi thế giới này."Không khí trong phòng lặng đến mức nghẹt thở. Đèn vàng hắt xuống hai bóng người, nhưng ngoài kia, qua khung cửa kính, hình như vẫn còn... một cái bóng khác, đứng lặng giữa màn đêm._________________________________________Đêm hôm đó, khi Jungkook đã ngủ say trong vòng tay Taehyung, ngoài kia thành phố vẫn sáng rực đèn. Nhưng ở một góc phòng, chiếc điện thoại em khẽ rung lên. Một tin nhắn mới lại xuất hiện từ số lạ, lạnh lẽo như dao cắt:"Đừng nghĩ chỉ mình cậu bị theo dõi. Bạn bè cậu cũng không thoát được đâu."Jungkook không thấy, nhưng ở cùng lúc ấy.......Yoone vừa rời thư viện về nhà. Cô mở điện thoại kiểm tra thì tim như ngừng đập. Tin nhắn từ số lạ:" Jungkook cậu ấy sẽ không yên với tôi đâu hay kể cả là nhóm bạn của cậu, thậm chí là cậu. ... Lần tới người đau sẽ là cậu."Yoone đứng vững nhìn vào tin nhắn." Ai vậy ? lại là mấy tin nhắn vớ vẩn" Yoone tiện tay block ngay lập tứcCòn Jimin, khi vừa cắm tai nghe chuẩn bị đi ngủ, màn hình điện thoại sáng lên. Tin nhắn chỉ có một bức ảnh... bức ảnh chụp anh lúc chiều, khi đang cười nói bên Jungkook ở cổng trường. Chụp từ phía sau lưng.Dưới ảnh là dòng chữ ngắn gọn:"Đẹp quá. Nhưng coi chừng, nụ cười đó có thể biến mất bất cứ lúc nào. Taehyung, JungKook hay thậm chí là Yoone cậu nghĩ sao ?"Jimin lạnh toát cả người, mồ hôi rịn ra dù phòng đang bật máy lạnh." Tại sao lại thấy mình? Chả lẽ... thật sự à ?"Sujkie thì khác, anh nhận được một cuộc gọi ẩn danh. Khi bắt máy, đầu dây chỉ có tiếng thở khò khè kéo dài, sau đó là một câu nói trầm đục khiến anh rùng mình:"Jungkook là của... dù ai đi nữa thì cũng không phải Taehyung, Yoone, Jimin hay cậu hahahahaha."Rồi ngắt máy.Sáng hôm sau, cả ba đều đến tìm Jungkook. Em vừa bước ra khỏi nhà cùng Taehyung thì đã thấy Yoone, Jimin, Sujkie đứng chờ, gương mặt ai nấy đều tái nhợt.Jimin lên tiếng trước, giọng khàn đi:
"Kookie... tụi mình cũng nhận được tin nhắn rồi."" Nhận được rồi sao ? Vào trong chút hôm nay không an toàn ra ngoài" Taehyung kéo tay JungKook và mọi người vào nhà.Jungkook sững người, chiếc cặp tuột khỏi tay. Em quay sang nhìn Taehyung, đôi mắt hoảng loạn.Taehyung nheo mắt, ánh nhìn lạnh lẽo như lưỡi dao:
"Cuối cùng thì bọn chúng cũng lộ mặt. Tại sao lại luôn là mình chứ ?"Không khí trở nên căng đặc. Lần này, không chỉ Jungkook, mà cả những người em yêu thương cũng đã bị kéo vào vòng xoáy.Câu nói khiến tất cả lặng đi. Jungkook bật khóc, nước mắt rơi lã chã. Em nắm chặt tay từng người, nghẹn giọng:
"Xin lỗi... xin lỗi vì đã kéo mọi người vào rắc rối này. Nếu vì tớ mà các cậu bị thương thì... tớ không sống nổi mất."Jimin siết tay em, lần đầu tiên cất giọng chắc nịch:
"Đồ ngốc. Cậu quan trọng với tụi tớ. Nếu cậu gục ngã, thì tụi tớ cũng chẳng còn lý do để đứng đây."Sujkie bặm môi, quay sang nhìn thẳng vào Taehyung:
"Vậy anh tính sao? Anh nói sẽ bảo vệ Jungkook. Giờ không chỉ cậu ấy, mà cả chúng tôi cũng thành mục tiêu rồi. Anh có đủ sức gánh hết không?"Taehyung đối diện với ánh mắt gay gắt ấy mà không chùn bước. Hắn đứng thẳng, giọng trầm ổn nhưng cứng rắn:
"Tôi không hứa suông. Nếu cần, tôi sẽ đối đầu trực diện với chúng. Tôi có cách để lôi bọn khốn ấy ra ánh sáng."Ánh mắt cả ba bạn đều dao động. Họ chưa từng tin hoàn toàn vào Taehyung, nhưng giờ... giữa tình thế này, họ không còn lựa chọn nào khác.Jungkook siết chặt tay Taehyung, lắc đầu:
"Đừng... đừng làm liều. Em chỉ muốn mọi người an toàn thôi. Em không muốn mất ai cả."Taehyung cúi xuống, ôm trọn lấy em trong vòng tay, như một bức tường chắn.
"Kookie, anh thề... dù phải chống lại cả thế giới, anh cũng sẽ giữ em và họ nguyên vẹn. Nhưng..." – hắn ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn ra con ngõ vắng. "Anh chắc chắn... kẻ đó đang rất gần. Có khi đang nhìn chúng ta ngay lúc này."Cả nhóm khẽ rùng mình. Bỗng gió thổi mạnh qua, lá cây lao xao, và từ xa, dường như có bóng người thấp thoáng sau hàng rào rồi biến mất.Không ai nói thêm gì nữa. Nhưng tất cả đều hiểu—cơn bão thật sự chỉ mới bắt đầu.Jungkook khẽ rùng mình, nắm chặt lấy vạt áo Taehyung, giọng run run:
"Em... em thấy sợ lắm, Taeyung. Nếu chúng thật sự đang ở gần đây thì... lỡ như tụi tớ không kịp..."Taehyung áp một bàn tay lên má em, ép em nhìn thẳng vào mắt mình. Giọng anh trầm chắc như đá:
"Nghe anh, Kookie. Em không được buông xuôi. Anh sẽ lo phần còn lại."Yoone cắn môi, giọng run run nhưng kiên định:
"Không. Đây không còn là chuyện của riêng Jungkook và anh nữa. Nếu bọn chúng nhắm vào cả chúng tôi... thì chúng tôi cũng phải cùng đứng lên. Không thể cứ để anh một mình gánh hết."Jimin gật đầu, ánh mắt lần đầu ánh lên sự quyết liệt:
"Tớ đồng ý. Dù có sợ đến mấy, tớ cũng không bỏ mặc Jungkook. Nếu phải đối đầu thì tớ sẽ làm, ít nhất cũng để chứng minh tụi tớ không phải gánh nặng."Sujkie khoanh tay, hít sâu một hơi, cố che giấu nỗi sợ nhưng giọng nói lại lạc đi:
"Tớ cũng thế. Nếu chỉ biết trốn sau lưng Taehyung, tụi tớ sẽ chẳng khác nào con mồi chờ bị xẻ thịt."Căn phòng chìm vào im lặng nặng nề. Gió ngoài cửa sổ vẫn thổi, từng cơn như kéo dài thêm nỗi bất an.Bất chợt, điện thoại của Yoone rung lên. Cả nhóm giật bắn. Cô mở ra, đôi mắt lập tức tái mét:
Màn hình hiện một đoạn video ngắn. Cảnh quay mờ nhưng rõ ràng là... cả nhóm đang ngồi trong phòng này, ngay khoảnh khắc hiện tại.Máy quay như được đặt đâu đó ngoài cửa sổ, lia chậm rãi, dừng lại ở gương mặt Jungkook khi em đang nắm chặt tay Taehyung.Dưới video là dòng chữ đỏ máu:"Đẹp lắm. Cứ ôm chặt nhau đi. Vì chẳng bao lâu nữa, bức tường đó sẽ sụp xuống thôi."Jungkook tái mét, môi run bần bật, nắm chặt lấy tay từng người:
"Không... không thể nào... Chúng đang nhìn ngay lúc này..."Taehyung siết mạnh eo em, gầm khẽ, ánh mắt lóe lên tia dữ tợn:
"Khốn kiếp. Được rồi thật sự họ đang dường như coi thường Kim Taehyung này nhỉ."Cả nhóm im lặng, chỉ nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của từng người. Lời hứa của Taehyung như một lưỡi gươm giáng xuống — mạnh mẽ, nhưng cũng mở ra một trận chiến mà không ai biết sẽ kết thúc ra sao.Sự im lặng đè nặng lên căn phòng. Chỉ còn tiếng gió luồn qua khe cửa, khe khẽ rít lên như lời cảnh báo.Jimin ôm trán, thở mạnh:
"Cứ thế này thì bọn nó sẽ còn tìm tới. Không ai biết lần sau chúng sẽ làm gì..."Sujkie lặng im, bàn tay siết thành nắm đấm. Yoone ngồi sát Jungkook, mắt đỏ hoe nhưng không dám khóc thành tiếng.Jungkook ngẩng lên, giọng khản đặc:
"Các cậu... nếu thấy quá mệt mỏi, cứ bỏ tớ lại. Tớ không muốn ai bị kéo vào thêm nữa...""Jungkook!" – cả ba đồng thanh, giọng đầy trách móc.Taehyung cúi xuống, nâng cằm em lên, buộc em phải nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn:
"Em vừa nói gì? Một lần nữa thôi, anh sẽ giận thật đấy."Jungkook cắn môi, nước mắt lại rơi.
"Nhưng em sợ... em sợ lắm Taehyung à. Em không chịu nổi nếu có ai vì em mà gặp chuyện..."Taehyung khẽ thở dài, kéo em áp vào lồng ngực. Vòng tay hắn siết chặt, hơi ấm từ cơ thể toát ra khiến em run rẩy, vừa sợ vừa thấy an toàn."Nghe anh này, Kookie." giọng hắn thấp, rắn rỏi – "Anh không cho phép em gánh bất cứ điều gì một mình. Chúng muốn nhắm vào em? Vậy chúng phải bước qua xác anh trước."Không khí căng đến mức ai cũng nghẹn lại. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng cạch khẽ vang ngoài cửa sổ, như tiếng kim loại chạm vào nhau. Tất cả đều giật mình.Jimin lập tức đứng chắn trước Jungkook, trong khi Sujkie lao tới kéo tấm rèm xuống. Yoone run rẩy ôm chặt tay bạn.Ánh mắt Taehyung tối sầm. Hắn lặng lẽ buông Jungkook ra, bước từng bước chậm rãi về phía cửa sổ. Bàn tay thò ra, vén nhẹ một khe hở...Bên ngoài không một bóng người. Chỉ có gió thổi và chiếc ghế đá dưới sân. Nhưng... Trên ghế, cái gì? lá thư ?Jungkook chết lặng, toàn thân như mất hết sức lực. Cậu chỉ còn biết siết chặt tay áo Taehyung, thì thầm trong nỗi sợ:
"Taehyungie... em thật sự... không chịu nổi nữa..."Taehyung khẽ siết chặt tay Jungkook, giọng anh vừa dịu vừa quyết liệt:
"Ngốc ơi, em đừng nói vậy. Em không đơn độc. Anh không để ai làm tổn thương em hay bạn em được."Ánh đèn vàng vẽ lên nét mặt anh — nghiêm nghị nhưng ấm áp. Anh nhẹ nhàng dìu Jungkook ra ghế bành, kéo chăn phủ lên đôi vai em, vẫn không rời tay. Jungkook bấu chặt vào tay anh, nấc từng hồi nhỏ."Em ấy chẳng phải quá yếu đuối à? sơ hở là khóc, sơ hở là kích động, cậu nghĩ JungKook có mắc vấn đề tâm lí gì không ?" Sujkie dường như nhận thấy gì đó." Không, JungKook luôn bình thường, chẳng phải yếu đuối, chỉ là dựa vào tôi sẽ an tâm hơn thôi. Và tôi cho phép em ấy như vậy." Taehyung lên tiếng rồi nhìn sang em............______________________Dạ mấy nay không lên truyện tưởng đâu cổ drop nhưng mà cổ phải đi học huhu ^^.TaeKook.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store