ZingTruyen.Store

Taekook Mot La Em Hoac Khong Ai Khac

jungkook nhìn theo hướng hắn chỉ, rõ ràng là một cái từ đường nguyệt lão, ở trong đã có rất nhiều nhân viên chưa kết hôn đang xin quẻ, em lờ mờ nghe thấy đạo sỹ bên trong nói cái gì mà giải quẻ mất 5000 won, gì gì đó...

thế là em lập tức lắc đầu

" chủ tịch, tôi không cầu đâu "

em nói chí hướng rộng lớn của mình

" tôi bây giờ lấy sự nghiệp làm trọng, chưa nghĩ đến việc hôn nhân "

quỷ mới đi rút quẻ, một quẻ những 5000 won! sao không đi cướp đi! hơn nữa mấy kẻ đạo sỹ ấy toàn lừa đảo, họ đều có thể lấy vợ

hơn nữa....

em vốn không mang tiền

em không hề nghĩ mình sẽ đi chơi thế này đâu, lúc ra khỏi nhà mang chỉ tiện tay lấy tạm mười mấy tệ tiền đi đường thôi, lấy đâu ra tiền rút quẻ

taehyung nhìn em một cái, lấy bóp da đưa em một tờ 5000 won

" đi cầu đi "

em nhận tiền hoài nghi hỏi

" chủ tịch, tiền của ngài, tôi đi xin quẻ, vậy quẻ là của tôi hay của ngài đây? "

khóe miệng hắn khẽ mỉm cười

" của chúng ta "

" ??? "

có thể như thế sao?

em mê muội đi vào trong từ, các nhân viên nhìn thấy hắn cùng em đi vào, đều nhường cho em rút quẻ trước

em quỳ trên đệm cói, cầm ống đựng quẻ lên lắc hai cái, quẻ đầu tiên rơi ra ngoài

hắn nhặt lên nhìn một lúc rồi nói

" quẻ thứ nhất "

đến chỗ đạo sỹ giải quẻ, đạo sỹ nhìn sách gật gù đắc ý nói:

" quẻ tốt, quẻ thứ nhất là quẻ cát, quẻ nói rằng: quan quan thư cưu, tại hà chi châu, thiếu gia, nhân duyên của cậu đến rồi "

những nhân viên đứng xung quanh nhộn nhịp chúc mừng em

khuôn mặt hắn cũng hiện lên một nụ cười nhẹ, tuy chỉ là thoáng qua nhưng nụ cười ngắn ngủi đó đã bị những nhân viên tinh tường nắm bắt được, biết được đã khen đúng chỗ, lại càng thêm ra sức chúc mừng

trong tiếng chúc mừng, chỉ nghe thấy em vui vẻ nói

" quẻ này quả là không tồi, đây là lần đầu tôi rút quẻ "

từ đường nguyệt lão lập tức trở nên yên tĩnh, hắn nhìn thoáng em một cái, sau đó không thèm quay đầu lại đi thẳng ra ngoài

em thấy mình rất đen đủi. chủ tịch nhất định kéo em đi du lịch đã đành lại còn ăn mảnh một mình!

ăn mảnh một mình đã đành, lại còn vứt thức ăn thừa vào thùng rác nữa chứ! không nhìn thấy em ở bên cạnh gặm bánh mỳ chay sao? vứt cho em phải tốt hơn không

em gặm miếng bánh mỳ chay do any cứu tế, nhìn mặt nước thái hồ đang đón gió mà rơi lệ, nước mắt rơi xuống hồ nước, lay động hàng ngàn con sóng nhỏ gợn lăn tăn phá vỡ sự lạnh lẽo

được thôi, kỳ thực rơi xuống hồ không phải là nước mắt mà là vụn bánh mỳ...nhưng mà hiệu quả cũng như nhau, đều rất lạnh lẽo, có việc gì lạnh lẽo bằng việc nhìn người khác ăn thịt mà mình thì gặm bánh mỳ chay?

any lại là một kẻ ăn kiêng điên cuồng, biết là ăn cơm dã ngoại cũng chẳng đem theo cái gì để ăn

em nhìn trộm sắc mặt của hắn, nhẹ nhàng đi ra chỗ xa hơn ngồi, véo một ít bánh mỳ cho cá ăn

" đến đây đến đây, đồng cam cộng khổ, mọi người cùng nhau ăn nhé "

những con cá rực rỡ đủ màu sắc nhao nhao bơi đến tranh giành thức ăn, màu đỏ màu trắng nổi hết lên mặt nước, rất đẹp, em cảm thấy rất vui. cười híp mắt cho cá ăn, đột nhiên tất cả cá đều ngoãy đuôi bơi về phía bên trái... em quay đầu lại, chủ tịch của chúng ta cũng đang cho cá ăn

đến mấy con cá cũng tranh giành với em

đúng là làm cho người ta phẫn nộ

còn cái bọn cả vong ân bội nghĩa, thấy lợi quên nghĩa này! cũng chẳng nghĩ xem ai đã cho chúng mày ăn trước!

em cô độc gặm bánh mỳ, âm thầm nói với hồ nước một trăm lần một trăm lần

" không có cách nào sống những ngày tháng này nữa, ông trời hãy cho con một cái kết dễ chịu đi "

đương nhiên là ông trời không thèm để ý đến loại dân thường này rồi, đi du lịch về, em tiếp tục sống những ngày khổ cực lầm than của mình

đi du lịch về cũng là gần cuối năm, phòng tài vụ có một đống việc phải làm, còn phải ứng phó với những kế toán viên, em bận đến nỗi chân không chạm đất, mấy hôm liền phải làm tăng ca đến hơn 10h

như vậy vẫn còn được phòng hành chính ngưỡng mộ, nghe nói họ còn phải làm tăng ca đến 3h sáng.

tiền thật khó kiếm!

trong hoàn cảnh bận rộn đó buổi trưa hàng ngày em vẫn phải đến phòng làm việc của chủ tịch để chịu hình phạt em cảm thấy như thảm kịch chốn nhân gian. đặc biệt là nét mặt hắn tối hù, cứ như em không phát lương cho hắn vậy

thế là, trong hoàn cảnh tinh thần và cơ thể bị giày vò, em đã vinh dự bị cảm cúm

vốn dĩ em không coi là gì, cảm cúm mà uống thuốc bảy ngày là khỏi, không uống thuốc một tuần là khỏi, uống nhiều nước là được. không ngờ rằng lần cảm cúm này lại nặng như thế, đến sự trị liệu của nước sôi vạn năng mà cũng không có tác dụng

sáng hôm đó tỉnh dậy, em cảm thấy chóng mặt từng đợt, nhưng không thể xin nghỉ được, còn một đống việc trong tay, đành uống tạm vài viên VC, cố gắng đi làm, buổi trưa lại đi hầu hạ chủ tịch ăn cơm, ăn xong bắt đầu xem CPA

em cảm thấy không ổn rồi, chóng mặt quá, mi mắt cứ sụp xuống. mắt nhìn chủ tịch, hắn đang làm việc, hơn nữa không hề nhìn em, nói ra thì dạo này hắn cũng rất bận...

lặng lẽ nhắm mắt vào cũng không sao đâu nhỉ?

em nhẹ nhàng dựa đầu vào tấm đệm mềm mại của ghế xô pha, mệt mỏi nhắm mắt lại..

không biết bao lâu sau, mơ màng nghe thấy tiếng người nói

" hơi sốt... "

một giọng nói lạ

" có phải truyền nước không? "

không cần truyền nước! chỉ là cảm cúm nhẹ truyền nước thì thật là buồn cười, hơn nữa truyền nước cần đến mấy ngàn won

" tạm thời không cần, uống thuốc và nghỉ ngơi nhiều là được rồi "

oh, người lạ mặt này là người tốt..

tiếng nói chuyện nhỏ dần, rồi có tiếng đóng cửa

ưm..

thế giới yên tĩnh rồi em ngủ tiếp thôi

ngồi dậy, đầu vẫn hơi váng, nhưng đã đỡ hơn trước nhiều rồi

quay đầu nhìn quanh, phát hiện ra mình vẫn đang ở văn phòng chủ tịch, chắc là chưa ngủ lâu.....nhưng trước ghế sô pha tại sao lại có một tấm bình phong? loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện của taehyung và người khác bên ngoài bức bình phong, âm thanh rất nhỏ, không nghe rõ là đang nói gì, còn nữa..

em sờ sờ chiếc khăn lạnh trên đầu mình!

ý nghĩ thứ nhất - ngủ quên bị phát hiện rồi!

ý nghĩ thứ hai - may mà mình không ngáy

em loanh quanh với mấy suy nghĩ lộn xộn, cầm điện thoại lên nhìn, không kìm được mà " á " lên một tiếng

vậy mà đã hai giờ rồi, em quả nhiên đã ngủ lâu như vậy

tiếng động ở bên này rõ ràng đã làm kinh động đến bên ngoài, bên ngoài im lặng một lúc, sau đó em nghe thấy hắn nói vài câu đơn giản, rồi người kia đóng cửa đi ra

em nhìn hắn mặt không hề vui vẻ đi vào bức bình phong, lúng túng sờ sờ mái tóc

chủ tịch lại tức giận rồi, làm sao bây giờ làm sao bây giờ ?

trong đầu em cố gắng nhớ lại " 100 chiêu mà những người đi làm bắt buộc phải học " mà em xem trên mạng, ví dụ như là xem web bị ông chủ bắt được thì phải làm thế nào, đi làm ngủ quên bị sếp phát hiện thì làm thế nào... ???

nhưng chẳng nhớ ra được gì cả quả nhiên lúc cần đến mới thấy mình đọc quá ít sách...

đúng lúc em đang định thẳng thắn nói thật, chủ động yêu cầu trừ lương thì hắn nói một cách không vui

" cậu bị ốm sao không nói? "

a? hóa ra không phải mắng em ngủ quên ở chỗ làm?

em đặt ngay ngắn tay lên đầu gối, cẩn thận hỏi

" chủ tịch, ngài không giận sao? "

vẻ mặt của taehyung cứng lại

" tôi giận dữ lúc nào chứ? "

trời! lừa ai chứ! không tức giận sao ngày nào cũng bày ra bộ mặt " cậu đừng làm tôi tức giận, nhanh nhanh nghĩ cách lấy lòng tôi, nếu không tôi sẽ sa thải cậu "

có thể là trên mặt em thể hiện rõ là không tin, hắn hơi mất tự nhiên, đổi chủ đề khác nói

" buổi chiều đừng đi làm nữa, tôi đã nói với trưởng phòng của cậu rồi "

" cảm ơn chủ tịch "

em nghĩ đến tấm thảm lông, thành khẩn cảm ơn hắn. xem ra học chung với chủ tịch đa phần thời gian đều giống như mùa đông khắc nghiệt, nhưng có lúc cũng giống như mùa xuân ấm áp

cảm ơn xong, em đang định từ biệt đột nhiên nhớ ra gì đó, trong lòng hồi hộp ngẩng đầu lo lắng nhìn hắn hỏi

" chủ tịch, ngài nói thế nào với trưởng phòng ? "

nhìn dáng vẻ lo lắng của em, sự tức giận của hắn trong chốc lát đều biến mất, thay vào đó là một dáng vẻ nửa cười nửa không, em ấy cũng biết lo lắng cho danh tiếng của mình sao?

hắn đương nhiên không thể nói em ngủ ở chỗ của hắn rồi, chỉ nói là em bệnh đã về nhà rồi. có điều hắn cố tình khiến cho em lo lắng, cũng không trả lời em, rót một cốc nước và cầm viên thuốc đưa cho em

" uống thuốc đi "

em thấy hắn không trả lời càng lo lắng hơn

" chủ tịch, ngài không nói xin phép nghỉ chứ! tôi muốn đổi ca! nghỉ phép sẽ bị cắt giảm tiền thưởng tết "

tui chưa xếp được lịch đăng nhooo

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store