Chương 2: Làng Phật Cổ 1
Đi đến cửa toa, chờ ba người khách cũ Hoàng Nha xuống trước, những người còn lại mới lần lượt theo sát phía sau.
Điền Chính Quốc thì khoan thai đi phía sau cùng, tay cậu đặt lên ngực trái, động viên trái tim đột nhiên tăng nhịp vì sắp phải đối mặt với hoàn cảnh xa lạ của mình.
Chờ toàn bộ nhóm hành khách xuống xe, đoàn tàu quay đầu chạy đi.
Toàn bộ thân tàu trôi lơ lửng cách mặt đất khoảng hai centimet, di chuyển một đoạn cứ như thể lái vào làn sương mù dày đặc, từ từ biến mất không còn tăm hơi.
Điền Chính Quốc thu lại ánh nhìn chăm chú của mình, liền nghe thấy Hoàng Nha đề nghị mọi người giới thiệu danh hiệu cho nhau, để thuận tiện xưng hô.
"Danh hiệu của tôi mọi người đều biết rồi, đây là Chủ quản, đây là lão Đậu."
Hoàng Nha giới thiệu.
Sau hành khách mời, ngoài trừ Điền Chính Quốc còn có ba nam hai nữ.
Chàng trai ăn mặc thời thượng biệt danh là Mễ Thái, một người có tướng mạo thành thật kiệm lời gọi là A Chí, còn một người mặc một bộ đồ công sở bình thường gọi là Bình An.
"Lấy một cái tên mau mắn, hy vọng có thể bình an vượt qua..."
Người này lo lắng cười, sắc mặt vừa tái nhợt vừa cứng ngắc, bắt được từ nỗi sợ hãi không biết tên.
Hai cô gái thoạt nhìn dáng dấp đều còn rất trẻ.
Cô gái lúc trước đặt câu hỏi biệt danh là A Miêu, tình huống của một cô gái khác thì có hơi đặc biệt, cô ấy là người khuyết tật, không thể nói chuyện.
May mà cô có mang theo một cuốn sổ nhỏ, huơ tay viết trên đó trung ba chữ 'Lý Thiên Thiên'.
Hoàng Nha cau mày: "Không hiểu."
Đầu ngón tay Lý Thiên Thiên siết nhăn một góc giấy, vẻ mặt ảm đạm xuống.
Lúc này, A Miêu nói:
"Tôi, tôi có thể xem hiểu một phần ngôn ngữ bằng tay, trước đây từng làm tình nguyện, có học được mấy ngày."
Lý Thiên Thiên nghe vậy, cười biết ơn với A Miêu.
Hoàng Nha chẹp một tiếng, quay đầu nhìn về phía Điền Chính Quốc, hơi hất cằm lên hỏi:
"Cậu thì sao?"
"Quan chủ." Điền Chính Quốc nói.
Danh hiệu này nghe có hơi kì quái, cho nên A Miêu không khỏi tò mò, hỏi:
"Quan chủ? Là 'Quan' trong đạo quan sao?"
Điền Chính Quốc ừm một tiếng.
Mễ Thái đánh giá cậu từ trên xuống dưới:
"Chẳng lẽ cậu là đạo sĩ?! Nếu không thì sao lại lấy cái danh hiệu này, trong nhà có đạo quan cần thừa kế?"
Điền Chính Quốc hơi mím môi, đôi mắt rũ xuống, lông mi dài che khuất sắc thái trong mắt, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
"Cậu đoán xem."
Mễ Thái nghẹn họng.
Hoàng Nha mất kiên nhẫn phất tay:
"Được rồi, đừng có tám nhảm nữa, vào làng cổ kia trước đã, đi theo tôi."
Vị trí hiện tại của bọn họ là một dải núi xanh biếc kéo dài liên miên, một dãy lại một dãy, bao phủ trong một tầng sương mù mỏng dưới ánh mai.
Cảnh sắc ở gần thì càng đậm nét, phối hợp đều đặn giữa nông và sâu.
Nhìn sang hai bên, có loại vẻ đẹp âm trầm kỳ dị đến tột cục, không khí trong xanh lành lạnh, cũng khiến cho người ta thả lỏng thần kinh.
Phía trước có một con đường mòn uốn lượn, đi hết đường nhỏ không lâu, thì chính là lối vào làng cổ.
Cổng làng cao lớn đứng sừng sững, nhà cửa cũ kỹ ẩn giấu đằng sau dãy núi xanh biếc, yên tĩnh nằm gọn trong các tán lá, không một tiếng động.
Nhìn xa hơn một chút, sau cửa sổ từng căn nhà là một mảnh đen ngòm, bên trong như thể có quái vật ăn thịt người ẩn nấp.
Nhìn lâu khiến người ta tự dưng cảm thấy hồi hộp, hơi hơi đáng sợ.
Ánh mắt Điền Chính Quốc rơi vào trên cổng làng, trên đỉnh có khắc một dòng chữ cổ xưa đã loang lổ theo năm tháng, đâu chính là tên của ngôi làng cổ.
Đáng tiếc là ngoài trừ chữ 'thôn' cuối cùng ra, hai chữ đằng trước chỉ còn dư lại vài nét đứt đoạn, không có cách nào phân biệt được, nhìn giống như bị người khác cố tình xóa bỏ.
Xuống dưới chút nữa, trên mặt trụ đá hai bên cổng có khắc nổi vô số tượng Phật, có động vật, có nhà sư, trải qua tháng năm mưa gió bào mòn, dáng vẻ tất cả đều trở nên rách nát mà lại quái lạ.
"Chỗ này, chỗ này thật sự có người ở hả? Tôi sợ đến loạn não rồi."
Mễ Thái chà xát cánh tay nói.
Điền Chính Quốc nhíu mày hoàn hồn, so sánh hai bức phù điêu ngoài mặt trụ đá một chút, sau đó lại liếc mắt nhìn chữ viết trên đỉnh.
Hoàng Nha: "Người? Chỗ này cũng không chỉ có người không đâu."
Một câu nói ngắn ngủi, qua miệng anh ta lại trở nên âm trầm khủng bố.
Tinh thần của Bình An sắp hỏng mất, từ sau khi sắp chết bị kéo vào đoàn tàu luân hồi cho đến giờ phút này, anh ta vẫn luôn ở trong trạng thái sợ hãi thấp thỏm, trong lòng sắp không chịu nổi nữa.
Bây giờ anh ta nơm nớp lo sợ hỏi:
"Tôi có thể không đi vào được không? Cứ đợi ở bên ngoài làng cổ, chờ đoàn tàu ngày cuối cùng..."
Chủ quản và lão Đậu cau mày.
Hoàng Nha cong khóe miệng cười lạnh:
"Anh muốn chết ngay lập tức à?"
Bình An bị dọa đến câm nín.
Đường đi tới gần nhà ở trong làng, có một con đường mòn xây bậc thang bằng đá xanh.
Sau khi leo lên mới phát hiện, toàn bộ hai bên bậc thang dựng không biết bao nhiêu bức tượng Phật, hình dạng khác nhau, có lớn có nhỏ.
Mà phần lớn đều bị cỏ dại che lấp, nửa che nửa hở, nhìn không rõ ràng.
Chủ quản nghi hoặc:
"Sao lại có nhiều tượng Phật như vậy nhỉ?"
Lão Đậu:
"Có lẽ là ở trong làng có chùa miếu."
Trong lúc nói chuyện, bọn họ cũng đã tiến vào phạm vi nhà ở trong làng.
Nơi này trưng bày tượng Phật điêu khắc càng nhiều hơn, ánh mắt quan sát quam tất cả đều là tượng gỗ có liên quan đến Phật, có tượng điêu khắc bằng đá, có các loại phù điêu khắc trên vách tường nhà.
Thậm chí một số cửa nhà đều đặt một bức tượng Phật, bàn thờ Phật, lư hương, đèn hoa sen,...
Vẻ mặt tượng Phật trách trời thương người, phảng phất như giờ phút nào cũng đang ai thán thời đại khó khăn, tiếc thương con người khốn khổ.
Nhưng mắt Phật vốn nên từ bi hỉ xả, không biết có phải do nguyên nhân thời gian hay không, trên khuôn mặt, thân thể tượng Phật lưu lại không ít vệt đen dơ bẩn.
Đặc biệt là vị trí đôi mắt, mới nhìn cứ như tượng Phật chảy nước mắt xuống, đột nhiên hiện ra mấy phần quái dị cùng rợn người.
"Thôn làng này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mễ Thái âm thầm rụt cổ.
Cậu ta đi tới trước cửa một căn nhà, xoay qua xoay lại xem bàn thờ Phật ở đó.
Ngay khi đang cẩn thận xem xét, khóe mắt bỗng thoáng nhìn thấy cánh cửa cũ mèm đóng chặt không biết có một khe hở từ bao giờ, lộ ra một đôi giày vải cũ may bằng vải bố...
Mễ Thái chậm rãi ngẩng đầ nhìn lại, một cáo ống quần bông màu lam, áo cánh màu xám, sau đó là một gương mặt hơi cúi đầu, một khuôn mặt già nua đầy nếp nhắn, đôi mắt vẫn đục không có thần thái đang nhìn chằm chằm cậu ta.
Quả thực dọa chết người.
Lúc này Mễ Thái bị dọa ngã ngửa ra sau, ngồi bệt xuống đất, bàn tay không cẩn thận xô ngã bức tượng Phật điêu khắc bên cạnh, phát ra tiếng vang không nhỏ.
Cánh cửa cũ nát kia kẽo kẹo một tiếng, khe hở mở ra càng lúc càng lớn.
Ông lão từ trong nhà đi ra, giọng nói nghèn nghẹt, như là lâu rồi không nói chuyện với ai.
"Mấy người, ở đâu tới đây?"
"A, là như thế này..."
Chủ quản sững sờ, lập tức bước lên trước nói chuyện.
Cùng lúc đó, đại khái là vì âm thanh đánh đổ tượng Phật của Mễ Thái đánh vỡ sự yên tĩnh của làng cổ, một số người dân trong làng cũng lục tục đi đến bên này.
Bên trong làng cổ yên tĩnh như nước đọng bỗng nhiên trở nên huyên náo.
Người dân trong làng tụ tập lại đây.
Điền Chính Quốc nhìn quanh bốn phía, phát hiện những người dân trong làng đều là những người già có tuổi tác cao, không có thanh niên, thậm chí không có lấy một đứa trẻ.
Nơi này, giống như một cái thôn người già.
Chủ quản và ông lão rất nhanh đã nói chuyện xong.
Bọn họ được sắp xếp vào ở trong một căn nhà trống, có hai tầng, năm gian phòng, tầng dưới có hai phòng cùng nhà bếp, tầng trên có ba phòng.
Hoàng Nha nhìn qua một lượt, phòng ốc cũng không lớn lắm.
Anh ta nói:
"Hai người ở một phòng."
Nhóm bọn họ có chín người, hiển nhiên là có một người phải ở một mình.
Nỗi sợ hãi không biết tên bắt đầu dấy lên.
Tại Xa Hạ Thế Giới, đặc biệt là buổi tối, không ai muốn đi một mình.
Lời Hoàng Nha nói lúc trước vẫn còn văng vẳng bên tai, ngộ nhỡ đi một mình gặp phải chuyện xảy ra bất ngờ, hoặc gặp phải thứ gì đó, lúc đó...
Thế nên, sau khi Hoàng Nha nói xong, những người còn lại nửa ngày không lên tiếng, đều có ý tứ muốn trốn tránh, muốn để người khác mở miệng trước.
Bình An: "Tôi, tôi không muốn ở một mình, tôi không thể..."
Mễ Thái xì một tiếng, âm thâm bĩu mỗi lầu bầu:
"Lẽ nào người khác thì có thể, tôi cũng không muốn tách khỏi mọi người đây, tôi sợ hãi, đừng mong đánh chủ ý lên người tôi."
Điền Chính Quốc thu lại ánh mắt đánh giá nhà bếp, quay đầu, quét mắt nhìn một vòng người đang đùn đẩy nhau, đặc biệt là vẻ mặt của Hoàng Nha, sau đó cậu nói:
"Tôi có thể ở một mình, nhưng mà, phải ở tầng trên."
Nói xong, cậu đi thẳng lên lầu hai chọn một căn phòng.
Hoàng Nha vốn còn muốn sắp xếp một phen, thành lập uy vọng của mình, không ngờ Điền Chính Quốc lại tự chọn ở một mình, cũng khiến cho lời nói đến khóe miệng của anh ta rụt trở về.
Hoàng Nha nhìn bóng lưng Điền Chính Quốc, trong lòng cười lạnh, có người chủ động muốn chết, anh ta cần quái gì phải ngăn cản, dù sao thì anh ta cũng định phân phối như thế, giờ đỡ phí nước miếng rồi.
Sau đó, Hoàng Nha chờ tám người phân chia phòng ở xong.
Bình An, A Chí ở một phòng, lão Đậu và Mễ Thái một phòng, dưới tầng một.
Hoàng Nha và Chủ quản một phòng, A Miêu và Lý Thiên Thiên ở một phòng, trên lầu hai.
Điền Chính Quốc thì lại ở một mình trong gian phòng u tối góc bên phải tầng hai.
Không lâu sau đó, có bốn người già ôm đệm chăn, nước và thức ăn đến.
Một cụ già trong đó nói:
"Trong làng đã lâu rồi không có người ngoài đến, còn là người trẻ tuổi như vậy... Chỗ ở đơn sơ, mong đừng ghét bỏ."
Nói xong liền nhiệt tình cầm lấy đồ vật nhét vào tay A Miêu và Điền Chính Quốc đứng gần đó.
A Miêu co quắp nhận lấy.
Điền Chính Quốc thì lại ôm đồ vật, vờ như lơ đễnh hỏi: "Trong làng không có người trẻ tuổi ạ?"
Cụ già thở dài nói: "Đúng thế, không có."
Điền Chính Quốc: "Không biết là đã mất hết rồi, hay là đi ra ngoài làm công?"
Ánh mắt vẩn đục của cụ gài nhìn về phía Điền Chính Quốc, nhệch môi cười lộ nửa hàm răng, không trả lời.
Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh hơn rất nhiều.
A Miêu lúng túng lo lắng mở miệng: "Chắc là, chắc là ra ngoài làm công... nhỉ."
Không ai trả lời như trước.
Một lát sau, lão Đậu hỏi: "Ông à, sao trong làng có nhiều tượng Phật như vậy?"
Cụ già: "Trong làng có ngôi chùa Vạn Tân, trước đây đèn nhang hưng thịnh, rất nhiều người đều sẽ cúi đầu tế bái."
"Trong chùa thường thường phân phát ít tượng gỗ, tượng Phật đá điêu khắc, còn có hương Phật, tranh Phật các loại, cũng có lúc chúng tôi tự mình chế tạo..."
"Lâu dần đồ vật liên quan đến Phật trong làng ngày càng nhiều lên, khắp nơi đều có, tùy tiện nhìn là có thể thấy được.""
"Nếu các cô cậu yêu thích, có thể lấy một hai thứ, đừng khách khí."
Điền Chính Quốc ôm chăn đệm trong tay đặt lên bàn, dỏng tai nghe Hoàng Nha dò hỏi vị trí của chùa Vạn Tân.
Sau một hồi trò chuyện, cụ già rời đi, trước khi đi còn nói:
"Phải rồi, qua bốn ngày nữa, trong làng mở lễ hội Niết Bàn, hoan nghênh mọi người tới tham gia, nhất định phải tới đó."
Bốn người già đều cười ha ha.
Đám người đều muốn tồn tại bên trong làng cổ này bảy ngày, Hoàng Nha tự nhiên đồng ý.
Chủ quản thuận thế nghi hoặc hỏi: "Vẫn còn chưa hỏi ngôi làng này tên gọi là gì vậy?"
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt bốn cụ già dần dần nhạt xuống, cho đến khi biến mất, hai mắt âm u nhìn chằm chằm bọn họ.
Không biết câu nói này xúc phạm đến cái gì, đám người A Miêu, Mễ Thái nuốt một ngụm nước bọt.
Bốn người già cơ thể gầy éo, lưng còng lọm khọm đứng lặng người bên cạnh cửa, như bốn cụ già lẩm cẩm, phảng phất như sắp mất đi sự sống.
Ánh sáng bị che khuất một nửa, rơi vào căn nhà đơn sơ cũ nát, sinh ra mấy phần âm u.
Ngay tại lúc này một giọng nói không lớn không nhỏ vang lên.
"Làng Phật... Là cái tên này nhỉ." Điền Chính Quốc nói.
Bốn cụ già cũng không trả lời xác nhận, mà vẻ mặt lại nói rõ tất cả, rất hiển nhiên, Điền Chính Quốc nói đúng.
Làng này tên gọi là làng Phật.
Chờ bốn người già đi rồi, Điền Chính Quốc mở đống chăn đệm được buộc gọn ra, bắt đầu phân chia.
Chăn đệm lâu chưa dùng tới, thoạt nhìn cũ mèm rách rưới, có vài chỗ còn có mụn vá.
Sau khi vừa mở ra, một mùi ẩm mốc bay ra, mặt trên còn có một ít tro bụi, lông động vật.
"Khụ khụ."
Thân thể A Miêu hơi nghiêng một chút, bị tro bụi làm sặc.
Mặt Mễ Thái đầy ghét bỏ, nhấc một góc chăn lên nói:
"Bao lâu rồi không giặt không phơi nắng? Cũng quá bẩn rồi, thứ này còn có thể cho người đắp sao?"
Mà vào đêm trời trở lạnh, không đắp thì phải chịu rét, chỉ dựa vào quần áo trên người hiển nhiên không đủ giữ ấm.
Bởi vậy có không muốn cũng phải chịu.
Trước khi dùng chăn đệm, tốt nhất nên cố gắng phẩy sạch tro bụi.
Có người cảm thấy đắp tạm là được, liền ôm chăn đệm trở về phòng trải ra.
Ngoài phòng tầng hai, A Miêu không nén nổi nhìn về phía Điền Chính Quốc hỏi:
"Quan chủ, làm sao cậu lại biết tên của ngôi làng này? Chẳng lẽ là bởi vì bên trong ngôi làng có nhiều thứ liên quan đến Phật Tổ?"
Tên làng cũng có thể căn cứ vào tên chùa để gọi, ví dụ như là làng Vạn Tân chẳng hạn, cũng không nhất định phải dùng chữ 'Phật'.
Điền Chính Quốc thành thục phủi chăn, nghe vậy hơi lùi về phía sau hai bước, tránh né đám bụi bay bay, nói:
"Ừ, tượng Phật bên trong làng hầu hết đều là Phật Thích Ca Mâu Ni."
" 'Phật Tổ' là phiên âm dịch từ tiếng Phạn, trong tiếng Phạn có nghĩa là Phật Đà, là tôn xưng của tín đồ đạo Phật với đức Phật Thích Ca Mâu Ni."
"Hơn nữa cụ già kia có nói, bốn ngày sau bên trong làng tổ chức lễ hội Niết Bàn, kết hợp với chữ viết còn sót lại trên đỉnh và các câu chuyện cũ được khắc trên hai trụ đá ở cổng làng, không khó đoán ra."
Tuy hai chữ kia đã khó nhìn nhận được nhưng manh mối chỉ ra lại có không ít.
Mễ Thái đứng một bên nghe đến sững sờ, sau đó liền mơ hồ, mở miệng hỏi:
"Hai cái trụ đá ngoài cổng làng có kể chuyện xưa hả? Thế lễ hội Niết Bàn lại là lễ hội như thế nào?"
"Sao cậu hiểu nhiều như vậy, cậu là đạo sĩ phải không?"
Lý Thiên Thiên và A Chí cũng không khỏi nhìn sang.
Điền Chính Quốc phúi xong tro bụi liền cẩn thận gấp gọn chăn lại, một tay ôm lấy, nâng mắt nói:
"Lễ hội Niết Bàn là ngày lễ tưởng nhớ ngày Phật Tổ Thích Ca Mâu Ni qua đời của Phật giáo."
"Tôi biết nhiều như vậy là bới vì ngày thường đọc nhiều sách."
"Hiểu biết nhiều thì lại làm sao, ở đây cũng không phải chỉ dựa vào đầu óc là được, có vài người thông minh cũng chả sống nổi đến cuối cùng.""
Một tiếng cười nhạo bỗng vang lên từ phía sau.
Điền Chính Quốc quay đầu, đám người Hoàng Nha, Chủ quản từ trong phòng đi ra.
Hoàng Nha: "Các cô cậu tưởng đi đến đây để du xuân chắc? Làm mấy việc thừa thãi, còn không mau tụ họp!"
Chủ quản đứng phía sau nói:
"Chúng tôi dự định đi đến chùa Vạn Tân xem một chút, tìm xem có manh mối của vé tàu hay không, dù sao làng này cũng có liên hệ với Phật Tổ."
Nếu như trùng hợp bổ sung được một số thông tin khuyết thiếu, tỷ lệ thu được vé tàu tốt cũng cao hơn một chút.
Ai mà không muốn mình sống lâu hơn.
Tỷ như A Miêu Mễ Thái chẳng hạn, khi vừa nghe Chủ quản nói xong vội vàng chạy vào phòng cất chăn đệm, A Miêu còn thuận tay kéo Điền Chính Quốc đang chậm rề rề đi, khiến động tác của cậu cũng vội theo.
Điền Chính Quốc không từ chối ý tốt của A Miêu.
Phạm vi của làng Phật khá lớn mà người dân trong làng lại thưa thớt, hơn nữa còn toàn là người già, trên đường đi tỷ lệ gặp được người gần như rất ít.
Có cụ già biết được họ muốn đến chùa Vạn Tân, lập tức cười ha hả nói:
"Đi chùa Vạn Tân cúng bái rất tốt nha, cầu xin bồ tát che chở, có thể được bình an."
Xem ra, mấy cụ già rất gắn bó với chùa Vạn Tân.
Mà Điền Chính Quốc lại dấy lên nghi ngờ, nếu như những người già trong ngôi làng này vẫn vái Phật cầu Phật như trước, vẫn tôn sùng và kính trọng với chùa Vạn Tân, thì tại sao lại hủy đi chữ viết trên đỉnh trại?
Việc này thực sự quá mâu thuẫn, không hợp lý tẹo nào.
Trong khi suy nghĩ, chùa Vạn Tân đã ở ngay trước mắt.
Ngôi chùa này có tường bao sơn màu vàng cam, bên ngoài trồng đầy những cây tùng và cổ thụ xanh biếc, cột trụ hai bên màu than chì, phía trên có khắc rất nhiều đám mây, phù điêu tượng Phật các loại.
Bảng hiệu có chữ 'Chùa Vạn Tân' treo lơ lửng, bên dưới là cánh cổng chùa mở rộng.
Hoàng Nha dẫn đầu đi vào tìm một vòng, phát hiện bên trong chùa không có một bóng người.
Ngôi chùa không lớn, chỉ có một pho tượng Phật lớn đặt ở điện chính, bàn thờ, lư hương, mõ gỗ, đệm hương bồ, đều có đủ, chỉ độc không thấy một nén nhang nào cả.
Toàn bộ điện chính trống rỗng, nhưng vẫn khá sạch sẽ, không biết trước kia khi đèn nhang hưng thịnh thì có bộ dạng như thế nào.
Điền Chính Quốc vốn tưởng rằng lần này đến chùa Vạn Tân chắc là công cốc, tìm đi tìm lại vài vòng chẳng có phát hiện gì.
Hoàng Nha đang định rời đi thì ở cổng chùa bỗng nhiên có một ông cụ bước vào.
Trong ngực ông cụ ôm thứ gì đó, nhìn thấy bọn họ liền dừng lại, hỏi:
"Đến bái Phật à?"
Hoàng Nha đứng gần ông lão, bởi vì không thu hoạch được gì nên tâm tình khá nóng nảy:
"Bái Phật cái nỗi gì, một cây nhang cũng không có."
Ông lão nói: "Vừa đúng lúc, tôi có mang theo nhang Phật đến đây."
"Trong làng này còn mỗi mình tôi làm người chế tạo nhang, nhang mà mấy cô cậu muốn cũng chỉ có tôi có mà thôi, bình thường tôi cũng là người trông coi chùa Vạn Tân này, ít người đến lắm."
Ông lão vừa nói vừa đi vào điện chính, giở gói giấy trong ngực ra đặt trên bàn thờ, một bó nhang liền lộ ra.
Ông lão bảo bọn họ tự lấy mà dùng.
"Muốn, muốn bái sao?"
Bình An ấp úng hỏi.
Anh ta muốn bái nhưng đám Hoàng Nha vẫn không động dậy, anh ta cũng không dám tự ý làm.
"Bái chứ, không phải là đảm bảo sẽ bình an sao."
Mễ Thái nói, tiến lên cầm lấy ba cây nhang.
Sau khi xin lửa đốt lên, Mễ Thái lạy ba lạy, đem nhang cắm vào lư hương, khói lượn lờ bay lên, nháy mắt bên trong điện liền có mấy phần hơi thở nhang đèn.
Mễ Thái lùi sang một bên, lão Đậu tiến lên.
Bình An thấy thế, cũng đuổi theo sát phía sau lấy nhang, những người khác cũng thế.
Tạm thời Mễ Thái không có việc gì để làm, tìm ông lão làm nhang kia hỏi chuyện:
"Xin hỏi ông tên gọi là gì?"
Ông lão:
"Hoàng Kế Hành, gọi tôi là ông Hoàng là được rồi."
"Chàng trai trẻ này không đi lấy hương cúi đầu bái Phật ư?"
Câu nói sau đương nhiên là không nói với Mễ Thái, cậu ta nhìn theo ánh mắt của ông lão, thì thấy Điền Chính Quốc vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.
Điền Chính Quốc nhàn nhạt nói:
"Tôi không bái Phật."
Mễ Thái:
"Đúng nhỉ, cậu là đạo sĩ, phái không giống nhau."
"Nhưng mà nếu để bình an thì cũng không cần suy nghĩ nhiều như vây, cúi đầu xuống thì không phân biệt thần tiên hay ma quái... Ôi chao? Cậu đi đâu đấy?"
"Tùy tiện đi loanh quanh thôi."
Điền Chính Quốc nói.
Mễ Thái vò tóc.
Khi Điền Chính Quốc sắp bước qua ngưỡng cửa chùa, quay đầu lại liếc nhìn môt cái. Ông Hoàng đứng ở giữa điện chính yên lặng nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu, sao khi nhìn thẳng vào cậu, ông ta bỗng nứt ra một vệt tươi cười.
-----Hết Chương 1-------
Điền Chính Quốc thì khoan thai đi phía sau cùng, tay cậu đặt lên ngực trái, động viên trái tim đột nhiên tăng nhịp vì sắp phải đối mặt với hoàn cảnh xa lạ của mình.
Chờ toàn bộ nhóm hành khách xuống xe, đoàn tàu quay đầu chạy đi.
Toàn bộ thân tàu trôi lơ lửng cách mặt đất khoảng hai centimet, di chuyển một đoạn cứ như thể lái vào làn sương mù dày đặc, từ từ biến mất không còn tăm hơi.
Điền Chính Quốc thu lại ánh nhìn chăm chú của mình, liền nghe thấy Hoàng Nha đề nghị mọi người giới thiệu danh hiệu cho nhau, để thuận tiện xưng hô.
"Danh hiệu của tôi mọi người đều biết rồi, đây là Chủ quản, đây là lão Đậu."
Hoàng Nha giới thiệu.
Sau hành khách mời, ngoài trừ Điền Chính Quốc còn có ba nam hai nữ.
Chàng trai ăn mặc thời thượng biệt danh là Mễ Thái, một người có tướng mạo thành thật kiệm lời gọi là A Chí, còn một người mặc một bộ đồ công sở bình thường gọi là Bình An.
"Lấy một cái tên mau mắn, hy vọng có thể bình an vượt qua..."
Người này lo lắng cười, sắc mặt vừa tái nhợt vừa cứng ngắc, bắt được từ nỗi sợ hãi không biết tên.
Hai cô gái thoạt nhìn dáng dấp đều còn rất trẻ.
Cô gái lúc trước đặt câu hỏi biệt danh là A Miêu, tình huống của một cô gái khác thì có hơi đặc biệt, cô ấy là người khuyết tật, không thể nói chuyện.
May mà cô có mang theo một cuốn sổ nhỏ, huơ tay viết trên đó trung ba chữ 'Lý Thiên Thiên'.
Hoàng Nha cau mày: "Không hiểu."
Đầu ngón tay Lý Thiên Thiên siết nhăn một góc giấy, vẻ mặt ảm đạm xuống.
Lúc này, A Miêu nói:
"Tôi, tôi có thể xem hiểu một phần ngôn ngữ bằng tay, trước đây từng làm tình nguyện, có học được mấy ngày."
Lý Thiên Thiên nghe vậy, cười biết ơn với A Miêu.
Hoàng Nha chẹp một tiếng, quay đầu nhìn về phía Điền Chính Quốc, hơi hất cằm lên hỏi:
"Cậu thì sao?"
"Quan chủ." Điền Chính Quốc nói.
Danh hiệu này nghe có hơi kì quái, cho nên A Miêu không khỏi tò mò, hỏi:
"Quan chủ? Là 'Quan' trong đạo quan sao?"
Điền Chính Quốc ừm một tiếng.
Mễ Thái đánh giá cậu từ trên xuống dưới:
"Chẳng lẽ cậu là đạo sĩ?! Nếu không thì sao lại lấy cái danh hiệu này, trong nhà có đạo quan cần thừa kế?"
Điền Chính Quốc hơi mím môi, đôi mắt rũ xuống, lông mi dài che khuất sắc thái trong mắt, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
"Cậu đoán xem."
Mễ Thái nghẹn họng.
Hoàng Nha mất kiên nhẫn phất tay:
"Được rồi, đừng có tám nhảm nữa, vào làng cổ kia trước đã, đi theo tôi."
Vị trí hiện tại của bọn họ là một dải núi xanh biếc kéo dài liên miên, một dãy lại một dãy, bao phủ trong một tầng sương mù mỏng dưới ánh mai.
Cảnh sắc ở gần thì càng đậm nét, phối hợp đều đặn giữa nông và sâu.
Nhìn sang hai bên, có loại vẻ đẹp âm trầm kỳ dị đến tột cục, không khí trong xanh lành lạnh, cũng khiến cho người ta thả lỏng thần kinh.
Phía trước có một con đường mòn uốn lượn, đi hết đường nhỏ không lâu, thì chính là lối vào làng cổ.
Cổng làng cao lớn đứng sừng sững, nhà cửa cũ kỹ ẩn giấu đằng sau dãy núi xanh biếc, yên tĩnh nằm gọn trong các tán lá, không một tiếng động.
Nhìn xa hơn một chút, sau cửa sổ từng căn nhà là một mảnh đen ngòm, bên trong như thể có quái vật ăn thịt người ẩn nấp.
Nhìn lâu khiến người ta tự dưng cảm thấy hồi hộp, hơi hơi đáng sợ.
Ánh mắt Điền Chính Quốc rơi vào trên cổng làng, trên đỉnh có khắc một dòng chữ cổ xưa đã loang lổ theo năm tháng, đâu chính là tên của ngôi làng cổ.
Đáng tiếc là ngoài trừ chữ 'thôn' cuối cùng ra, hai chữ đằng trước chỉ còn dư lại vài nét đứt đoạn, không có cách nào phân biệt được, nhìn giống như bị người khác cố tình xóa bỏ.
Xuống dưới chút nữa, trên mặt trụ đá hai bên cổng có khắc nổi vô số tượng Phật, có động vật, có nhà sư, trải qua tháng năm mưa gió bào mòn, dáng vẻ tất cả đều trở nên rách nát mà lại quái lạ.
"Chỗ này, chỗ này thật sự có người ở hả? Tôi sợ đến loạn não rồi."
Mễ Thái chà xát cánh tay nói.
Điền Chính Quốc nhíu mày hoàn hồn, so sánh hai bức phù điêu ngoài mặt trụ đá một chút, sau đó lại liếc mắt nhìn chữ viết trên đỉnh.
Hoàng Nha: "Người? Chỗ này cũng không chỉ có người không đâu."
Một câu nói ngắn ngủi, qua miệng anh ta lại trở nên âm trầm khủng bố.
Tinh thần của Bình An sắp hỏng mất, từ sau khi sắp chết bị kéo vào đoàn tàu luân hồi cho đến giờ phút này, anh ta vẫn luôn ở trong trạng thái sợ hãi thấp thỏm, trong lòng sắp không chịu nổi nữa.
Bây giờ anh ta nơm nớp lo sợ hỏi:
"Tôi có thể không đi vào được không? Cứ đợi ở bên ngoài làng cổ, chờ đoàn tàu ngày cuối cùng..."
Chủ quản và lão Đậu cau mày.
Hoàng Nha cong khóe miệng cười lạnh:
"Anh muốn chết ngay lập tức à?"
Bình An bị dọa đến câm nín.
Đường đi tới gần nhà ở trong làng, có một con đường mòn xây bậc thang bằng đá xanh.
Sau khi leo lên mới phát hiện, toàn bộ hai bên bậc thang dựng không biết bao nhiêu bức tượng Phật, hình dạng khác nhau, có lớn có nhỏ.
Mà phần lớn đều bị cỏ dại che lấp, nửa che nửa hở, nhìn không rõ ràng.
Chủ quản nghi hoặc:
"Sao lại có nhiều tượng Phật như vậy nhỉ?"
Lão Đậu:
"Có lẽ là ở trong làng có chùa miếu."
Trong lúc nói chuyện, bọn họ cũng đã tiến vào phạm vi nhà ở trong làng.
Nơi này trưng bày tượng Phật điêu khắc càng nhiều hơn, ánh mắt quan sát quam tất cả đều là tượng gỗ có liên quan đến Phật, có tượng điêu khắc bằng đá, có các loại phù điêu khắc trên vách tường nhà.
Thậm chí một số cửa nhà đều đặt một bức tượng Phật, bàn thờ Phật, lư hương, đèn hoa sen,...
Vẻ mặt tượng Phật trách trời thương người, phảng phất như giờ phút nào cũng đang ai thán thời đại khó khăn, tiếc thương con người khốn khổ.
Nhưng mắt Phật vốn nên từ bi hỉ xả, không biết có phải do nguyên nhân thời gian hay không, trên khuôn mặt, thân thể tượng Phật lưu lại không ít vệt đen dơ bẩn.
Đặc biệt là vị trí đôi mắt, mới nhìn cứ như tượng Phật chảy nước mắt xuống, đột nhiên hiện ra mấy phần quái dị cùng rợn người.
"Thôn làng này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mễ Thái âm thầm rụt cổ.
Cậu ta đi tới trước cửa một căn nhà, xoay qua xoay lại xem bàn thờ Phật ở đó.
Ngay khi đang cẩn thận xem xét, khóe mắt bỗng thoáng nhìn thấy cánh cửa cũ mèm đóng chặt không biết có một khe hở từ bao giờ, lộ ra một đôi giày vải cũ may bằng vải bố...
Mễ Thái chậm rãi ngẩng đầ nhìn lại, một cáo ống quần bông màu lam, áo cánh màu xám, sau đó là một gương mặt hơi cúi đầu, một khuôn mặt già nua đầy nếp nhắn, đôi mắt vẫn đục không có thần thái đang nhìn chằm chằm cậu ta.
Quả thực dọa chết người.
Lúc này Mễ Thái bị dọa ngã ngửa ra sau, ngồi bệt xuống đất, bàn tay không cẩn thận xô ngã bức tượng Phật điêu khắc bên cạnh, phát ra tiếng vang không nhỏ.
Cánh cửa cũ nát kia kẽo kẹo một tiếng, khe hở mở ra càng lúc càng lớn.
Ông lão từ trong nhà đi ra, giọng nói nghèn nghẹt, như là lâu rồi không nói chuyện với ai.
"Mấy người, ở đâu tới đây?"
"A, là như thế này..."
Chủ quản sững sờ, lập tức bước lên trước nói chuyện.
Cùng lúc đó, đại khái là vì âm thanh đánh đổ tượng Phật của Mễ Thái đánh vỡ sự yên tĩnh của làng cổ, một số người dân trong làng cũng lục tục đi đến bên này.
Bên trong làng cổ yên tĩnh như nước đọng bỗng nhiên trở nên huyên náo.
Người dân trong làng tụ tập lại đây.
Điền Chính Quốc nhìn quanh bốn phía, phát hiện những người dân trong làng đều là những người già có tuổi tác cao, không có thanh niên, thậm chí không có lấy một đứa trẻ.
Nơi này, giống như một cái thôn người già.
Chủ quản và ông lão rất nhanh đã nói chuyện xong.
Bọn họ được sắp xếp vào ở trong một căn nhà trống, có hai tầng, năm gian phòng, tầng dưới có hai phòng cùng nhà bếp, tầng trên có ba phòng.
Hoàng Nha nhìn qua một lượt, phòng ốc cũng không lớn lắm.
Anh ta nói:
"Hai người ở một phòng."
Nhóm bọn họ có chín người, hiển nhiên là có một người phải ở một mình.
Nỗi sợ hãi không biết tên bắt đầu dấy lên.
Tại Xa Hạ Thế Giới, đặc biệt là buổi tối, không ai muốn đi một mình.
Lời Hoàng Nha nói lúc trước vẫn còn văng vẳng bên tai, ngộ nhỡ đi một mình gặp phải chuyện xảy ra bất ngờ, hoặc gặp phải thứ gì đó, lúc đó...
Thế nên, sau khi Hoàng Nha nói xong, những người còn lại nửa ngày không lên tiếng, đều có ý tứ muốn trốn tránh, muốn để người khác mở miệng trước.
Bình An: "Tôi, tôi không muốn ở một mình, tôi không thể..."
Mễ Thái xì một tiếng, âm thâm bĩu mỗi lầu bầu:
"Lẽ nào người khác thì có thể, tôi cũng không muốn tách khỏi mọi người đây, tôi sợ hãi, đừng mong đánh chủ ý lên người tôi."
Điền Chính Quốc thu lại ánh mắt đánh giá nhà bếp, quay đầu, quét mắt nhìn một vòng người đang đùn đẩy nhau, đặc biệt là vẻ mặt của Hoàng Nha, sau đó cậu nói:
"Tôi có thể ở một mình, nhưng mà, phải ở tầng trên."
Nói xong, cậu đi thẳng lên lầu hai chọn một căn phòng.
Hoàng Nha vốn còn muốn sắp xếp một phen, thành lập uy vọng của mình, không ngờ Điền Chính Quốc lại tự chọn ở một mình, cũng khiến cho lời nói đến khóe miệng của anh ta rụt trở về.
Hoàng Nha nhìn bóng lưng Điền Chính Quốc, trong lòng cười lạnh, có người chủ động muốn chết, anh ta cần quái gì phải ngăn cản, dù sao thì anh ta cũng định phân phối như thế, giờ đỡ phí nước miếng rồi.
Sau đó, Hoàng Nha chờ tám người phân chia phòng ở xong.
Bình An, A Chí ở một phòng, lão Đậu và Mễ Thái một phòng, dưới tầng một.
Hoàng Nha và Chủ quản một phòng, A Miêu và Lý Thiên Thiên ở một phòng, trên lầu hai.
Điền Chính Quốc thì lại ở một mình trong gian phòng u tối góc bên phải tầng hai.
Không lâu sau đó, có bốn người già ôm đệm chăn, nước và thức ăn đến.
Một cụ già trong đó nói:
"Trong làng đã lâu rồi không có người ngoài đến, còn là người trẻ tuổi như vậy... Chỗ ở đơn sơ, mong đừng ghét bỏ."
Nói xong liền nhiệt tình cầm lấy đồ vật nhét vào tay A Miêu và Điền Chính Quốc đứng gần đó.
A Miêu co quắp nhận lấy.
Điền Chính Quốc thì lại ôm đồ vật, vờ như lơ đễnh hỏi: "Trong làng không có người trẻ tuổi ạ?"
Cụ già thở dài nói: "Đúng thế, không có."
Điền Chính Quốc: "Không biết là đã mất hết rồi, hay là đi ra ngoài làm công?"
Ánh mắt vẩn đục của cụ gài nhìn về phía Điền Chính Quốc, nhệch môi cười lộ nửa hàm răng, không trả lời.
Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh hơn rất nhiều.
A Miêu lúng túng lo lắng mở miệng: "Chắc là, chắc là ra ngoài làm công... nhỉ."
Không ai trả lời như trước.
Một lát sau, lão Đậu hỏi: "Ông à, sao trong làng có nhiều tượng Phật như vậy?"
Cụ già: "Trong làng có ngôi chùa Vạn Tân, trước đây đèn nhang hưng thịnh, rất nhiều người đều sẽ cúi đầu tế bái."
"Trong chùa thường thường phân phát ít tượng gỗ, tượng Phật đá điêu khắc, còn có hương Phật, tranh Phật các loại, cũng có lúc chúng tôi tự mình chế tạo..."
"Lâu dần đồ vật liên quan đến Phật trong làng ngày càng nhiều lên, khắp nơi đều có, tùy tiện nhìn là có thể thấy được.""
"Nếu các cô cậu yêu thích, có thể lấy một hai thứ, đừng khách khí."
Điền Chính Quốc ôm chăn đệm trong tay đặt lên bàn, dỏng tai nghe Hoàng Nha dò hỏi vị trí của chùa Vạn Tân.
Sau một hồi trò chuyện, cụ già rời đi, trước khi đi còn nói:
"Phải rồi, qua bốn ngày nữa, trong làng mở lễ hội Niết Bàn, hoan nghênh mọi người tới tham gia, nhất định phải tới đó."
Bốn người già đều cười ha ha.
Đám người đều muốn tồn tại bên trong làng cổ này bảy ngày, Hoàng Nha tự nhiên đồng ý.
Chủ quản thuận thế nghi hoặc hỏi: "Vẫn còn chưa hỏi ngôi làng này tên gọi là gì vậy?"
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt bốn cụ già dần dần nhạt xuống, cho đến khi biến mất, hai mắt âm u nhìn chằm chằm bọn họ.
Không biết câu nói này xúc phạm đến cái gì, đám người A Miêu, Mễ Thái nuốt một ngụm nước bọt.
Bốn người già cơ thể gầy éo, lưng còng lọm khọm đứng lặng người bên cạnh cửa, như bốn cụ già lẩm cẩm, phảng phất như sắp mất đi sự sống.
Ánh sáng bị che khuất một nửa, rơi vào căn nhà đơn sơ cũ nát, sinh ra mấy phần âm u.
Ngay tại lúc này một giọng nói không lớn không nhỏ vang lên.
"Làng Phật... Là cái tên này nhỉ." Điền Chính Quốc nói.
Bốn cụ già cũng không trả lời xác nhận, mà vẻ mặt lại nói rõ tất cả, rất hiển nhiên, Điền Chính Quốc nói đúng.
Làng này tên gọi là làng Phật.
Chờ bốn người già đi rồi, Điền Chính Quốc mở đống chăn đệm được buộc gọn ra, bắt đầu phân chia.
Chăn đệm lâu chưa dùng tới, thoạt nhìn cũ mèm rách rưới, có vài chỗ còn có mụn vá.
Sau khi vừa mở ra, một mùi ẩm mốc bay ra, mặt trên còn có một ít tro bụi, lông động vật.
"Khụ khụ."
Thân thể A Miêu hơi nghiêng một chút, bị tro bụi làm sặc.
Mặt Mễ Thái đầy ghét bỏ, nhấc một góc chăn lên nói:
"Bao lâu rồi không giặt không phơi nắng? Cũng quá bẩn rồi, thứ này còn có thể cho người đắp sao?"
Mà vào đêm trời trở lạnh, không đắp thì phải chịu rét, chỉ dựa vào quần áo trên người hiển nhiên không đủ giữ ấm.
Bởi vậy có không muốn cũng phải chịu.
Trước khi dùng chăn đệm, tốt nhất nên cố gắng phẩy sạch tro bụi.
Có người cảm thấy đắp tạm là được, liền ôm chăn đệm trở về phòng trải ra.
Ngoài phòng tầng hai, A Miêu không nén nổi nhìn về phía Điền Chính Quốc hỏi:
"Quan chủ, làm sao cậu lại biết tên của ngôi làng này? Chẳng lẽ là bởi vì bên trong ngôi làng có nhiều thứ liên quan đến Phật Tổ?"
Tên làng cũng có thể căn cứ vào tên chùa để gọi, ví dụ như là làng Vạn Tân chẳng hạn, cũng không nhất định phải dùng chữ 'Phật'.
Điền Chính Quốc thành thục phủi chăn, nghe vậy hơi lùi về phía sau hai bước, tránh né đám bụi bay bay, nói:
"Ừ, tượng Phật bên trong làng hầu hết đều là Phật Thích Ca Mâu Ni."
" 'Phật Tổ' là phiên âm dịch từ tiếng Phạn, trong tiếng Phạn có nghĩa là Phật Đà, là tôn xưng của tín đồ đạo Phật với đức Phật Thích Ca Mâu Ni."
"Hơn nữa cụ già kia có nói, bốn ngày sau bên trong làng tổ chức lễ hội Niết Bàn, kết hợp với chữ viết còn sót lại trên đỉnh và các câu chuyện cũ được khắc trên hai trụ đá ở cổng làng, không khó đoán ra."
Tuy hai chữ kia đã khó nhìn nhận được nhưng manh mối chỉ ra lại có không ít.
Mễ Thái đứng một bên nghe đến sững sờ, sau đó liền mơ hồ, mở miệng hỏi:
"Hai cái trụ đá ngoài cổng làng có kể chuyện xưa hả? Thế lễ hội Niết Bàn lại là lễ hội như thế nào?"
"Sao cậu hiểu nhiều như vậy, cậu là đạo sĩ phải không?"
Lý Thiên Thiên và A Chí cũng không khỏi nhìn sang.
Điền Chính Quốc phúi xong tro bụi liền cẩn thận gấp gọn chăn lại, một tay ôm lấy, nâng mắt nói:
"Lễ hội Niết Bàn là ngày lễ tưởng nhớ ngày Phật Tổ Thích Ca Mâu Ni qua đời của Phật giáo."
"Tôi biết nhiều như vậy là bới vì ngày thường đọc nhiều sách."
"Hiểu biết nhiều thì lại làm sao, ở đây cũng không phải chỉ dựa vào đầu óc là được, có vài người thông minh cũng chả sống nổi đến cuối cùng.""
Một tiếng cười nhạo bỗng vang lên từ phía sau.
Điền Chính Quốc quay đầu, đám người Hoàng Nha, Chủ quản từ trong phòng đi ra.
Hoàng Nha: "Các cô cậu tưởng đi đến đây để du xuân chắc? Làm mấy việc thừa thãi, còn không mau tụ họp!"
Chủ quản đứng phía sau nói:
"Chúng tôi dự định đi đến chùa Vạn Tân xem một chút, tìm xem có manh mối của vé tàu hay không, dù sao làng này cũng có liên hệ với Phật Tổ."
Nếu như trùng hợp bổ sung được một số thông tin khuyết thiếu, tỷ lệ thu được vé tàu tốt cũng cao hơn một chút.
Ai mà không muốn mình sống lâu hơn.
Tỷ như A Miêu Mễ Thái chẳng hạn, khi vừa nghe Chủ quản nói xong vội vàng chạy vào phòng cất chăn đệm, A Miêu còn thuận tay kéo Điền Chính Quốc đang chậm rề rề đi, khiến động tác của cậu cũng vội theo.
Điền Chính Quốc không từ chối ý tốt của A Miêu.
Phạm vi của làng Phật khá lớn mà người dân trong làng lại thưa thớt, hơn nữa còn toàn là người già, trên đường đi tỷ lệ gặp được người gần như rất ít.
Có cụ già biết được họ muốn đến chùa Vạn Tân, lập tức cười ha hả nói:
"Đi chùa Vạn Tân cúng bái rất tốt nha, cầu xin bồ tát che chở, có thể được bình an."
Xem ra, mấy cụ già rất gắn bó với chùa Vạn Tân.
Mà Điền Chính Quốc lại dấy lên nghi ngờ, nếu như những người già trong ngôi làng này vẫn vái Phật cầu Phật như trước, vẫn tôn sùng và kính trọng với chùa Vạn Tân, thì tại sao lại hủy đi chữ viết trên đỉnh trại?
Việc này thực sự quá mâu thuẫn, không hợp lý tẹo nào.
Trong khi suy nghĩ, chùa Vạn Tân đã ở ngay trước mắt.
Ngôi chùa này có tường bao sơn màu vàng cam, bên ngoài trồng đầy những cây tùng và cổ thụ xanh biếc, cột trụ hai bên màu than chì, phía trên có khắc rất nhiều đám mây, phù điêu tượng Phật các loại.
Bảng hiệu có chữ 'Chùa Vạn Tân' treo lơ lửng, bên dưới là cánh cổng chùa mở rộng.
Hoàng Nha dẫn đầu đi vào tìm một vòng, phát hiện bên trong chùa không có một bóng người.
Ngôi chùa không lớn, chỉ có một pho tượng Phật lớn đặt ở điện chính, bàn thờ, lư hương, mõ gỗ, đệm hương bồ, đều có đủ, chỉ độc không thấy một nén nhang nào cả.
Toàn bộ điện chính trống rỗng, nhưng vẫn khá sạch sẽ, không biết trước kia khi đèn nhang hưng thịnh thì có bộ dạng như thế nào.
Điền Chính Quốc vốn tưởng rằng lần này đến chùa Vạn Tân chắc là công cốc, tìm đi tìm lại vài vòng chẳng có phát hiện gì.
Hoàng Nha đang định rời đi thì ở cổng chùa bỗng nhiên có một ông cụ bước vào.
Trong ngực ông cụ ôm thứ gì đó, nhìn thấy bọn họ liền dừng lại, hỏi:
"Đến bái Phật à?"
Hoàng Nha đứng gần ông lão, bởi vì không thu hoạch được gì nên tâm tình khá nóng nảy:
"Bái Phật cái nỗi gì, một cây nhang cũng không có."
Ông lão nói: "Vừa đúng lúc, tôi có mang theo nhang Phật đến đây."
"Trong làng này còn mỗi mình tôi làm người chế tạo nhang, nhang mà mấy cô cậu muốn cũng chỉ có tôi có mà thôi, bình thường tôi cũng là người trông coi chùa Vạn Tân này, ít người đến lắm."
Ông lão vừa nói vừa đi vào điện chính, giở gói giấy trong ngực ra đặt trên bàn thờ, một bó nhang liền lộ ra.
Ông lão bảo bọn họ tự lấy mà dùng.
"Muốn, muốn bái sao?"
Bình An ấp úng hỏi.
Anh ta muốn bái nhưng đám Hoàng Nha vẫn không động dậy, anh ta cũng không dám tự ý làm.
"Bái chứ, không phải là đảm bảo sẽ bình an sao."
Mễ Thái nói, tiến lên cầm lấy ba cây nhang.
Sau khi xin lửa đốt lên, Mễ Thái lạy ba lạy, đem nhang cắm vào lư hương, khói lượn lờ bay lên, nháy mắt bên trong điện liền có mấy phần hơi thở nhang đèn.
Mễ Thái lùi sang một bên, lão Đậu tiến lên.
Bình An thấy thế, cũng đuổi theo sát phía sau lấy nhang, những người khác cũng thế.
Tạm thời Mễ Thái không có việc gì để làm, tìm ông lão làm nhang kia hỏi chuyện:
"Xin hỏi ông tên gọi là gì?"
Ông lão:
"Hoàng Kế Hành, gọi tôi là ông Hoàng là được rồi."
"Chàng trai trẻ này không đi lấy hương cúi đầu bái Phật ư?"
Câu nói sau đương nhiên là không nói với Mễ Thái, cậu ta nhìn theo ánh mắt của ông lão, thì thấy Điền Chính Quốc vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.
Điền Chính Quốc nhàn nhạt nói:
"Tôi không bái Phật."
Mễ Thái:
"Đúng nhỉ, cậu là đạo sĩ, phái không giống nhau."
"Nhưng mà nếu để bình an thì cũng không cần suy nghĩ nhiều như vây, cúi đầu xuống thì không phân biệt thần tiên hay ma quái... Ôi chao? Cậu đi đâu đấy?"
"Tùy tiện đi loanh quanh thôi."
Điền Chính Quốc nói.
Mễ Thái vò tóc.
Khi Điền Chính Quốc sắp bước qua ngưỡng cửa chùa, quay đầu lại liếc nhìn môt cái. Ông Hoàng đứng ở giữa điện chính yên lặng nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu, sao khi nhìn thẳng vào cậu, ông ta bỗng nứt ra một vệt tươi cười.
-----Hết Chương 1-------
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store