Chương 117: Quảng trường Ngũ Tỉnh 21
(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)Khách sạn Ngũ Tỉnh, phòng trực ban.Lan Hồ Điệp suýt chút nữa đã bị giết ở trong phòng của Điền Chính Quốc chỉ bằng một nhát dao, cô ta vội vàng chạy trốn đến bên ngoài phòng trực ban, vừa lúc cũng thấy Sơ Bát từ bên ngoài trở về.Hiện tại, hai người đang trốn ở dưới bàn máy tính trong phòng trực ban, mà ở trên bàn chính là cửa sổ, một bóng dáng màu trắng vặn vẹo xuyên qua màn cửa thủy tinh ngó vào bên trong.Thanh âm xẹt qua cửa sổ khiến cho răng của mọi người có cảm giác đau xót lâu lâu lại vang lên, mỗi một lần vang lên, đều xem như là cắt qua đầu trái tim của mỗi người, làm cho trái tim chịu không được hoảng sợ mà run lên, lo lắng.Đó là nỗi kinh hoàng được bao phủ bởi bóng ma của cái chết.Sơ Bát vô thức mà nín thở, khả năng nghe lại vô cùng tập trung.Hiển nhiên "người" ở bên ngoài có móng tay rất dài, từ một đầu bên này cửa kính xẹt qua đầu bên kia, có lúc còn có thể dùng thật lớn sức lực mà đập vào cửa sổ.Khiến cho cửa sổ rung lên, ngay cả bàn máy tính đặt bên cạnh cũng rung theo, chân bàn cũ kỹ phát ra tiếng kêu "Két Két"Trong bầu không khí căng thẳng và đáng sợ như này, Sơ Bát cùng Lan Hồ Điệp không dám phát ra một tiếng động nào. Bóng trắng bên ngoài xẹt qua một loạt cửa sổ, lúc này, đi tới bên cạnh cửa phòng trực ban, trên cánh cửa phòng trực ban có tấm kính trong suốt.Sơ Bát chợt nhớ ra, kính trên cửa hình như bị vỡ một góc, đầy vết nứt, vừa mới dùng băng dính dán lại ...Không để cho cậu ta nghĩ xong, một tiếng "Đùng" tiếng thủy tinh vỡ nát vang lên, ngay sau đó những mảnh thủy tinh rơi xuống mặt đất, có vài miếng còn rơi tới bên bàn máy tính, văng đến bên chân của Sơ Bát và Lan Hồ Điệp.Hai người liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều có thể thấy được sự kinh hãi trong mắt đối phương.Ngay sau đó, có tiếng vặn tay nắm cửa, là bóng trắng bên ngoài đưa tay qua khỏi những tấm thủy tinh vỡ "cộp cộp" sau vài cái vặn, cánh cửa phòng trực ban cũng mở ra."Két." Cánh cửa cũ nát cùng bản lề đã mòn tạo ra âm thanh ma sát, sau đó lập tức chạm vào bức tường.Bóng trắng kia lê đôi chân chậm rãi bước vào.Sơ Bát không kiềm được mà mở to hai mắt, trong lòng trở nên căng thẳng, tiếng bước chân kia nghe có chút kỳ quái, chậm chạp kéo trên mặt đất, một hồi lâu sau mới đi đến máy tính bàn, đứng giữa phòng trực ban. Cho đến lúc này, Sơ Bát đang trốn dưới bàn mới có thể hoàn toàn thấy rõ hình dáng rõ rệt của bóng trắng kia.Đây là một người phụ nữ mặc váy màu trắng, chiếc váy trắng tinh khôi lúc này đã dính đầy máu.Kinh khủng nhất chính là, tay chân cô ta đều bị bẻ cong, cứ thế mà đi, mũi chân hướng về phía Sơ bát cùng Lan Hồ Điệp còn đầu thì ngửa ra sau lưng, đưa lưng về phía bọn họ.Cánh tay của cô ta rũ xuống, cổ tay quay ngược chiều và toàn bộ đều bị vặn vẹo, nên không khó để tưởng tượng cô ta khi còn sống, đã phải chịu những tra tấn nào.Mà Lan Hồ Điệp đã nhớ đến két sắt ở trong phòng của Quan chủ, người phụ nữ này sau khi chết đã bị nhét vào trong đó, cho nên cũng không có gì lạ khi cả cơ thể đều bị vặn vẹo như thế này.Đối mặt với cơ thể đáng sợ như vậy, hô hấp của Sơ Bát cùng Lan Hồ Điệp cũng không dám thở nhẹ.Nhưng vào lúc này có thể là đã xem xét xong toàn bộ phòng làm việc trước mặt, đầu của xác chết nữ lại phát ra những tiếng "lộp bộp lộp bộp" sau đó bắt đầu chuyển động.Mà đầu của cô ta xoay một trăm tám mươi độ, nhưng vẫn giữ thẳng tư thế.Vì bất ngờ mà không kịp đề phòng, Sơ Bát đã nhìn thẳng vào đôi mắt của xác chết nữ"..."Khuôn mặt nữ quỷ trắng bệch đầy vết sẹo, thoáng chốc đã nở một nụ cười vô cùng đáng sợ với Sơ Bát cùng Lan Hồ Điệp.Khóe miệng như có thể kéo tới tận mang tai, vị trí đôi mắt cao thấp, phần thịt trên khuôn mặt bị hóp vào giống như bị người bóp nhẹ.Khoảnh khắc ấy chẳng khác gì con mồi bị rắn nhắm trúng, đầu óc Sơ Bát trở nên trống rỗng, cơ thể không kiềm được mà run rẩy không ngừng, Lan Hồ Điệp ở bên cạnh hoàn hồn trước tiên, hô to một tiếng: "Chạy!"Cô ta túm lấy cánh tay của Sơ Bát khiến cho cậu ta tỉnh táo, hai người từ dưới bàn máy tính chui ra.Lan Hồ Điệp cũng nhân cơ hội cầm lấy cái ghế dựa trước bàn đập vào xác chết nữ, cũng không dám nhìn xem là có đánh trúng hay không, hai người cũng không quay đầu lại mà chạy ra khỏi phòng trực ban.Mà Sơ Bát nhạy cảm nghe được phía sau có tiếng động, cuối cùng vẫn không kiềm được mà quay đầu nhìn, tay chân của xác chết nữ vặn vẹo giống như một con nhện lao đi rất nhanh.Sơ Bát: "...!"Chạy nhanh! Nếu không mạng cũng không còn nữa! Trong lúc Sơ Bát cùng Lan Hồ Điệp nắm tay nhau chạy thoát thân, thì ở quảng trường Ngũ Tỉnh cùng trạm tàu điện ngầm, ba người Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh cùng Chung Nam đang gặp Tượng Bì cùng Tường Tử tuần tra trong trong đó.Vừa chạm mặt nhau, hai người Tượng Bì cùng Tường Tử lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, không ngờ rằng bọn họ sẽ đến nơi này.Hai bên không tiếp xúc nhiều, nên cả hai bên đều tạm thời không có nói chuyện được bao nhiêu câu, cho đến khi Tượng Bì nhìn thấy đám người Điền Chính Quốc đi về phía đường hầm của đường tàu điện ngầm, buộc miệng hỏi: "Mấy người đang muốn làm gì vậy?"Điền Chính Quốc quay đầu lại: "Chúng tôi đi vào trong đường hầm xem một chút."Tượng Bì cùng Tường Tử liếc nhìn nhau, Tường Tử chần chờ nói: "Nhưng mà, nơi đó nguy hiểm...Đội trưởng Ngô đã nói tốt nhất là không nên đi xuống đó, ở phía trên này tuần tra là được rồi"Điền Chính Quốc: "Tôi có chuyện cần phải xác nhận."Nét mặt Tượng Bì xem không được tốt lắm, nói: "Nhưng mà hiện tại là đang trong thời gian tuần tra của tụi tôi, các người bất chấp mà đi xuống đường hầm tàu điện ngầm, lỡ như có chuyện gì xảy ra, gây phiền phức đến chúng tôi thì làm sao đây?" Tóm lại, ý của Tượng Bì là không muốn để cho ba người Điền Chính Quốc đi vào bên trong đường hầm, cậu ấy không muốn trong thời gian cậu ấy tuần tra sẽ xuất hiện chuyện gì không thể kiểm soát được.Đối với chuyện này, Chung Nam nói: "À, mấy người cũng không cần lo lắng, tôi trước đây từng đi xuống đường hầm của tàu điện ngầm rồi, mọi người chỉ cần ở trên đây chờ là được, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."Tượng Bì nghẹn họng, tìm không thấy lý do gì để ngăn cản bọn họ đi xuống, dù sao bọn họ cũng là đang tự đi tìm đường chết.Đường hầm tàu điện ngầm tối hơn bên trong ga tàu điện ngầm, giống như một cái hố đen sắp nuốt hết mọi thứ, khi nhìn vào sẽ khiến cho ta không thể không sợ hãi, huống chi, nơi đó còn rất nguy hiểm.Trước khi đi xuống, Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh cùng Chung Nam chuẩn bị đầy đủ.Điền Chính Quốc nhìn đồng hồ điện tử, thời gian đang là mười một giờ hai mươi ba phút, vẫn còn nhiều thời gian trước khi tổ ba kết thúc tuần tra.Cậu quay đầu nhìn về phía Kim Thái Hanh: "Anh nhớ không được bỏ qua thời gian tuần tra ở tổ bốn đó.""Yên tâm." Kim Thái Hanh cười nói. Sân ga nằm ở độ cao nhất định với đường hầm tàu điện ngầm, bọn họ sau khi nhảy xuống, Chung Nam đi trước để dẫn đường.Đoạn đường này đều có liên kết với sân ga, lúc trước khi anh ta đi vào bên trong đường hầm đã bị bao vây là ở nơi này, chính là ở phía trước Chung Nam và Đường Vân Ti đã bị tấn công ở nơi đó.Trong đường hầm phải có ray, nhưng không biết có phải đoạn sau đã bị dỡ bỏ hay không, nhưng đi qua một đoạn đường ngắn thì đã không còn thấy đường ray đâu nữa, chỉ còn lại nền đất xốp mà thôi."Cẩn thận." Lúc này, Kim Thái Hanh liếc nhìn vách tường hai bên đường, sau đó nhẹ giọng nói: "Mới vừa có cái gì xuất hiện."Điền Chính Quốc nắm chặt Long Cốt, trong khi Chung Nam yên lặng đẩy nhanh tốc độ, dự định sẽ đến chỗ cái giếng nhanh hơn.Vào lúc bọn họ hoàn toàn tiến vào bên trong đường hầm tối đen, ánh sáng đèn pin chớp tắt một cái, Chung Nam gõ nó hai lần, ánh sáng kiên trì nhấp nháy một chút rồi lại tắt.Đèn pin của Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh cũng giống vậy.Trước mắt ba người tối đen, họ như bị rơi vào trong trạng thái bị bịt mắt lại vậy, yên tĩnh đến mức gần như nghe được tiếng tim đập của chính mình.Không khí xung quanh dần trở nên quỷ dị và áp lực, giống như có thứ gì đó đang từ ở nơi vách tường bắt đầu động đậy. Điền Chính Quốc hỏi: "Đêm đó anh đi vào trong đường hầm cũng giống như vậy không?"Chung Nam: "Đêm nay nguy hiểm hơn một chút."Buổi tối trước đó khi đi vào đường hầm tàu điện ngầm, đèn pin vẫn còn có thể dùng được, không giống như bây giờ, hai mắt như bị che lại cái gì cũng không thấy được rõ.Mà vào lúc này, phía trước ba người bỗng lộ ra vài cái màu xanh âm u ma trơi, đằng xa chính là một thảm cỏ phát ra ánh sáng màu xanh thoáng chốc đã chiếu sáng bốn phía.Có rất nhiều xương trắng từ vách tường, mặt đất, bắt đầu vùng vẫy xuất hiện, vươn bàn tay trắng bệch, giống như muốn đem bọn họ kéo vào trong đất vùi lấp lại để bọn họ không hít thở được."Đi mau." Điền Chính Quốc lập tức nói.Chung Nam không có chần chờ, lấy đạo cụ cấp S "Gấu trúc may mắn" ra, trước đây anh ta đã sử dụng nó một lần, đây là lần thứ hai.Ảo ảnh gấu trúc rơi xuống đất, nhanh chóng dẫn Chung Nam chạy đến phía trước, đi đến đâu, những xương trắng đều bị bộ móng vuốt rắn chắc của gấu trúc đập vỡ. Mà phía sau, Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh cũng thuận lợi chạy trốn, có đạo cụ trong tay đối phó với những xương trắng này cũng không thành vấn đề.Không bao lâu, Chung Nam đã dẫn hai người đến vị trí cái giếng.Đàn tế bị vùi lấp ở dưới đất, mà cái giếng nằm trong khe hở, ở kế bên vách tường, nếu không để ý thì có lẽ sẽ bỏ qua.Điền Chính Quốc vội nói: "Tôi đi tìm một chút."Khe hở có thể chứa một người nghiêng mình đi qua, Điền Chính Quốc đo khoảng cách sau đó chui vào trong.Vì để dễ dàng hành động, cậu đem đạo cụ Long Cốt cất đi, mà ở trong khe hở này xem như cũng an toàn, cũng không có những xương trắng xuất hiện, đây cũng đã xác minh được suy nghĩ của Điền Chính Quốc là đúng, bảo vật để trấn áp giếng ở đường hầm tàu điện ngầm này không bị lấy đi.Đường hầm tàu điện ngầm này xuất hiện nguy hiểm, là bởi vì bốn cái miệng giếng khác đều đã bị phá hư, vòng tương sinh xem như đã bị phá hủy, khiến cho nơi này cũng mất đi hiệu lực.Cuối cùng khi đi vào bên cạnh giếng, Điền Chính Quốc với tư thế lúng túng mà thoảng xoay người xem xét, đèn pin không dùng được nó không sáng đèn lên, nên cậu chỉ có thể đưa tay lần mò.Giờ phút này cậu đang đứng ở trên đàn tế bị vùi lấp trong đất, cậu sờ vào miệng giếng bên cạnh, một luồng khí mát thoáng chốc từ lòng bàn tay cậu bốc lên, khiến Điền Chính Quốc không hề đề phòng mà run rẩy vì lạnh. Nhưng ngay lập tức, cậu cũng dần quen, mày cau lại tiếp tục lần mò đi xuống xung quanh, miệng giếng, bên trong thành giếng đều không có vấn đề gì, như vậy thì, là trên đàn tế?Đàn tế bị đất vùi lấp, Điền Chính Quốc suy nghĩ, lại lấy đạo cụ Long Cốt ra ở trên mặt đất quét sạch, chỉ còn lại một ít đất.Chỉ chốc lát sau, đất xung quanh giếng đã bị phủi bay đi không ít, Điền Chính Quốc đưa tay sờ, ngay sau đó thần sắc chấn động, quả nhiên, mặt đá trên đàn tế được khắc một số hoa văn ở trên.Là cái gì vậy?(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store