ZingTruyen.Store

Taekook Dem Dong Hoan

Kim Taehyung ngồi thẫn thờ trước phòng bệnh của Jungkook, hắn chẳng thể làm gì khác ngoài việc ngồi đơ ra đó, nước mắt thì thi nhau rơi xuống. Đôi mắt chung thủy nhìn con người bên trong phòng qua một tấm kính

Chẳng là... khi nãy bác sĩ tâm lý đến khám cho cậu hắn mới vỡ lẽ ra.. Jeon Jungkook trước đây vậy mà bị trầm cảm giai đoạn hai còn là bệnh nhân quen mặt ở khoa tâm lý của bệnh viện...

Bây giờ có thể là do sốc, cũng có thể là do di chứng của bệnh trầm cảm khiến cậu trở nên ngốc nghếch như hiện tại. Bởi vì quá khứ Jungkook quá nhiều đau khổ vậy nên tâm trí cậu chọn khoảng thời gian tươi đẹp đối với cậu để tiếp tục sống.

Vậy nên cậu bây giờ chỉ đơn giản là một cậu nhóc mười tuổi không hơn không kém có điều... Nếu để cậu sợ hay lo lắng thì Jungkook sẽ tự làm hại bản thân, nhẹ thì chỉ bị thương ngoài da... nặng có thể tự tử bất cứ lúc nào.

Rốt cuộc bốn năm nay, cậu sống như thế nào mà để ra nông nỗi này thế kia? Nghĩ đến thôi trái tim trong lòng ngực hắn như bị ai đó bóp chặt.

Có phải nếu năm đó hắn nhìn ra tình cảm của bản thân sớm hơn thì Jungkook đâu phải rời xa hắn. Ở bên hắn thì mọi chuyện có lẽ sẽ chẳng thể xảy ra như hiện tại mà đúng không...

Có phải... lại có phải, tại sao đến khi mọi chuyện trở nên rối rắm như thế này hắn mới cảm thấy hối tiếc? Chẳng phải tất cả đều là do hắn gây ra sao?

Từ đầu đã không yêu người ta còn hành hạ người ta đến cái độ mỗi đêm đều phải cố ngăn bản thân không làm hại chính mình. Vậy mà cậu mỗi khi gặp hắn đều cười rõ tươi như người bị trầm cảm kia không phải là cậu vậy... Tất cả là do hắn... do Kim Taehyung một mực đẩy xa Jungkook ra khỏi thế giới của hắn để rồi...

Hắn ngồi thẫn thờ ra đó, mãi cũng không thèm để ý thứ gì xung quanh. Người đi qua thấy hắn như vậy, không khỏi tò mò mà nhìn vào căn phòng đối diện tầm mắt hắn xong rồi lại nhìn Taehyung lắc đầu

Chắc hai bạn trẻ giận dỗi nhau nên mới đuổi người yêu ra ngoài thế này...

.
.
.

Jungkook đang làm quen với Ga Eun, mới đầu còn hơi rụt rè nhưng chỉ một lúc sau lại ngọt ngào một câu Ga Eun à, hai câu Ga Eun ơi. Một lớn một nhỏ cứ ngồi luyên thuyên cả buổi trời đến khi Jungkook bị chọc cười đến nghiêng ngã, liền bị bật người ra sau tay vì theo quán tính mà đập vào bàn bên cạnh. Cũng may hắn kịp thời đỡ được cậu nếu không Jungkook lại nằm bẹp dưới đất khóc huhu cho mà xem.

"Thật là, sao lại bất cẩn thế kia chứ? Có đau không đưa tay anh xem nào."

"Không ạ... em không sao đâu."

Nói vậy thôi, chứ Kim Taehyung tự động vén cổ tay áo cậu lên xem trước khi cậu kịp trả lời luôn rồi. Hắn cau mày nhìn vết thương đang chuyển thành màu tím mà đau lòng không thôi, buộc miệng quở trách người nhỏ một cái:

"Đã bầm thế này rồi mà còn bảo không sao? Em nói dối vậy có tin anh đánh mung em không hả!"

"Ơ ơ... em không cố ý mà... em xin lỗi ạ! Tại em sợ Taehyungie lo nên... Hyungie đừng đánh em nhé?"

Thấy cậu bị hắn dọa sợ, chỉ hận không thể tát bản thân một cái. Chỉ định nói cậu không được giấu diếm hắn, nào ngờ lại đem người dọa sợ sắp khóc tới nơi.

Taehyung nhìn cậu, đưa tay ra muốn lau nước mắt trên mặt kia nào ngờ Jungkook lại theo bản năng mà co người lại, hai tay che chắn trước mặt, miệng không ngừng xin lỗi:

"Xin lỗi mà... em thật xin lỗi mà... huhu... đừng đánh em... hức... Sao ai cũng muốn đánh em hết ạ... hức em không cố ý đâu... đừng đánh em..."

Kim Taehyung nhìn một màn trước mắt liền đơ người, bàn tay lơ lửng trên không trung, cổ họng nghẹn lại chẳng thể thở nổi. Hắn run run cố gắng để phát ra tiếng ngắt quãng:

"Không có... anh... anh không có đánh em... anh."

"Bố lớn! Bố không thương ba nhỏ thì thôi, sao còn đòi đánh ba nhỏ? Ba nhỏ chỉ là vô ý thôi mà!"

Em đau lòng, ôm lấy ba nhỏ đang co ro trên giường, nhẹ nhàng xoa lưng an ủi ba nhỏ:

"Em thương thương ba nhé, bố không thương ba nhỏ thì để em! Không cần bố nữa. Bố lớn Taehyungie chỉ biết quát ba nhỏ thôi!"

"Không bố... chỉ..."

Thấy anh lớn bị trách, cậu không kìm được mà ngồi dậy, ôm lấy hắn, đầu nhỏ cọ cọ vào người hắn.

"Không có, không có... là do Kookie bất cẩn không liên quan gì đến Taehyungie cả... Đừng trách Hyungie ấy mà... Kookie cần Taehyungie lắm mà..."

"Ba nhỏ ơi..."

Em nhỏ buồn rồi đó... ba nhỏ vậy mà chỉ ôm bố lớn không ôm em... Vừa nãy bố còn mắng ba vậy mà... huhu... Em cũng thương ba nhỏ mà... sao ba nhỏ hong ôm em?

Em tủi thân cắn môi để bản thân không khóc... ba nhỏ sao vậy? Em đã nhờ chú Jimin đọc cho em nghe nhật ký của ba nhỏ rồi mà... chú ấy bảo ba nhỏ thương em nhiều nhiều lắm mà.

Hắn thấy con gái nhỏ ngồi đó nhìn hắn buồn bã thế kia, nhịn không được muốn ôm con vào lòng nhưng chưa kịp chạm vào đã bị con hất tay ra. Chẳng nói gì, leo xuống giường chạy thẳng ra ngoài, vô tình đụng trúng ba mẹ Kim cùng cặp đôi Namjin đang vào phòng.

"Ơ kìa cục cưng nhỏ? Em sao đấy nói bà nghe nào?"

"Em-em không có gì đâu ạ... Em định đi mua chút nước thôi. A ông bà với chú lớn chú nhỏ uống gì không em đi mua nhá?"

"Được để chú Joonie đi với em nha?"

"Vâng ạ!"

Ga Eun cười cười với anh rồi nắm tay Namjoon đi mất. Mọi người cũng đi đến bên cạnh cậu hỏi thăm sức khỏe, khi nghe Kim Taehyung nói cậu bị sốc quá nên bây giờ tâm lý cậu chỉ mới là đứa trẻ mười tuổi. Ai nấy đều bất ngờ, lại càng thương đứa nhỏ này nhiều hơn.

Jungkook là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, vậy mà ông trời lại đối xử bất công với cậu như vậy. Có phải ông trời đã quá thiên vị cho những kẻ đáng chết kia quá rồi không?

Tầm một tiếng đồng hồ sau đó, bên công ty có việc nên ba Kim với Namjoon phải về sớm. Hắn thấy con gái nãy giờ im lặng chẳng nói tiếng nào, bất lực thở dài rồi nhờ Seokjin đưa về chăm hộ hắn vài ngày. Đợi khi nào em hết giận hắn sẽ đón em về.

Kim Taehyung sót từng khúc ruột, khi thấy em nhỏ dứt khoát nắm tay anh rời đi mà chẳng thèm đoái hoài gì đến hắn. Đợi em nguôi giận hắn nhất định sẽ bù đắp lại cho em thật nhiều...

.
.
.

Jeon Jungkook đang yên ổn trong vòng tay hắn, cậu ngồi yên cho hắn lau khô tóc. Hắn đột nhiên nhìn xuống vai, tay và cả chân cậu, nơi đâu cũng chi chít những vết thương lớn nhỏ khiến hắn đau lòng mà buộc miệng nói:

"Jungkookie..."

"Vâng ạ?"

"Em nói... Nói dối là không ngoan đúng không?"

"Vâng ạ nhưng sao Taehyungie lại hỏi thế?"

"Em có tin tưởng anh không?"

Nghe hắn hỏi, cậu liền ngước lên nhìn người lớn trước mặt.

"Vâng? Em thương Taehyungie nhất nên em cũng sẽ tin tưởng anh mà ạ? Chẳng lẽ anh đang giấu em cái gì ạ?"

"Không có! Vậy anh có chuyện này muốn hỏi em, Kookie nhất định phải thành thật với anh nhé?"

"Vâng ạ! Hyungie hỏi đi."

Hắn không nhanh không chậm, leo lên giường trắng tinh, đem người nhỏ ngồi đối diện với mình. Tay hắn đan lấy tay cậu.

"Những năm nay... em có nhớ em đã làm gì ở đâu không?"

"... Em... em cũng không biết em ở đâu nữa... nhưng... nhưng có chuyện này Taehyungie không được tức giận nhé? "

"Hửm?"

"Em..bị nhốt ở trong một ngôi nhà... em cũng không biết nó ở đâu nữa... Ngày nào em cũng bị đánh hết... Có hôm không ngoan liền bị nhốt lại trong phòng không cho ra ngoài, cũng chẳng được ăn cơm. Lúc đó em đã rất sợ... em ước Taehyungie sẽ đến cứu em nhưng mà em chờ hoài vẫn không thấy Hyungie đâu... Có phải anh quên lời hứa năm đó với em rồi không ạ? Anh nói chỉ cần em ở bất cứ đâu chỉ cần nghĩ đến anh, anh sẽ xuất hiện... Em đã thật sự rất sợ đó..."

Nghe cậu nói, hắn run lên từng hồi, ôm người vào lòng thật chặt. Hắn chun mũi hít hà mùi hương hắn đã tìm kiếm bao lâu nay, hít cho thỏa nỗi nhớ, giọng cũng khàn đi ít nhiều.

"Jungkookie... Anh xin lỗi... thật sự xin lỗi em... Anh đã không giữ lời hứa... em có thể tha thứ cho anh được không, hửm?"

"Vâng ạ! Em không trách Hyungie đâu nên Hyungie đừng buồn nhé?"

"Vậy em có biết người bắt em là ai không? Em nói cho anh biết, anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em có được không?"
____________________________

Lễ nên tui ăn ngủ hơi kĩ nên giờ này mới có chap sory mấy bà nhó

Nghỉ lễ vui vẻ nhaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store