Taekook Dem Dong Hoan
Kim Taehyung ngồi trên xe, tay chân luống cuống hết nâng mặt cậu lên rồi lại kiểm tra xem người cậu có bị thương ở đâu không.Tự dưng mới xa có chút xíu, chạy về khóc sướt mướt thế kia hắn không lo mới lạ! Chẳng lẽ lúc cậu đi vệ sinh có người thấy Jungkook bé bổng của hắn hiền nên ăn hiếp sao? Kim Taehyung trầm mặc để cậu ngồi lên đùi mình mặt đối mặt. Hắn nhẹ nhàng đưa tay lên lau lấy nước mắt đang chảy dài trên mặt cậu."Jungkookie?""Vâng ạ, hức...""Nào! Nhìn anh này, ngoan không khóc nữa. Em nín đi rồi trả lời anh này.""Vâng...""Khi nãy có chuyện gì? Sao em lại khóc hửm?""K-không có gì hết... không sao ạ."Nghe hắn hỏi, Jungkook vội né tránh ánh mắt hắn,,đầu lắc lắc liên tục."Jeon Jungkookie! Em nói dối anh? Em thế này chẳng ngoan tí nào cả, anh sẽ không thương em nữa!""Ơ... Không mà... Kookie rất ngoan mà... thật đó không có chuyện gì hết ạ... Chỉ-chỉ là Kookie vô tình bị té thôi... Taehyungie đừng không thương Kookie nữa có được không ạ?""Có thật không?""Vâng... Kookie nói thật mà... Taehyungie ơi hyungie đừng bỏ Kookie nữa có được không... Kookie sẽ bị bắt về nơi đó... rất đáng sợ..."Giọng cậu nhỏ dần đến nỗi hắn với khoảng cách gần như vậy mà cũng chẳng thể nghe rõ cậu nói gì. Taehyung nhìn cậu như vậy không khỏi thở dàiChẳng lẽ... hắn chẳng đáng tin đến nổi cậu bị ức hiếp cũng không thèm nói cho hắn biết sao? Sao cái gì cậu cũng muốn giữ trong lòng, chịu đựng một mình... thật là... Hắn cái gì cũng bảo vệ tốt, duy chỉ có người con trai hắn yêu lại không chấp nhận sự bảo vệ của hắn.Nực cười thật nhỉ? Cái người cần được bảo vệ, yêu thương thì từ đầu tới cuối lại là người dành tất cả sự tốt đẹp cho hắn, ôm gọn lấy nỗi đau cho riêng mình. Còn Kim Taehyung hắn thì chả làm được cái tích sự gì cả, chỉ giỏi làm Jungkook đau lòng mà thôi!Jungkook thấy hắn im lặng nhìn mình thì biết bản thân đã làm hắn buồn liền cuống quýt xin lỗi."Taehyungie ơi, Kookie xin lỗi mà, em không cố ý làm Hyungie buồn đâu... Thật đó... em không sao cả mà.""Ừm... anh biết rồi. Xin lỗi em Jungkookie""Không có, Taehyungie không có lỗi đâu ạ, tất cả là do em hết, là em làm Hyungie buồn.""Được rồi, em không làm gì sai hết, là do anh suy nghĩ lung tung. Nào! Dựa vào đây ngủ một lát đi, khi về tới nhà anh sẽ gọi em dậy."Hắn ôm lấy cậu ở trong lòng mình, vẫn giữ cái tư thế để cậu ở trên đùi mà ôm tới tận lúc về tới nhà..
.
.Jungkook nằm ngủ say trong lòng hắn cũng được gần một tiếng đồng hồ rồi, xe thì dừng lại trước nhà nhưng hình như hắn vẫn chưa có ý định bế cậu xuống. Hắn sợ sẽ đụng cậu thức giấc, từ lúc về nhà tới giờ chẳng hiểu sao Jungkook ngủ không mấy khi được sâu giấc. Mỗi khi giật mình tỉnh dậy phải có hắn ở bên, vỗ lưng cho thì mới ngủ lại được. Kim Taehyung cũng đang liên hệ với bệnh viện của vợ anh Hoseok đang làm để tìm người điều trị cho cậu. Hắn cũng từng có ý định để Sojeong khám tâm lý cho cậu nhưng thấy cậu có vẻ không chịu hợp tác lắm nên đành thôi. Có lẽ từ sâu bên trong nội tâm của Jungkook, cậu không muốn nhớ lại tất cả chuyện không vui trong quá khứ nên tỏ ra bài xích...Cũng phải thôi... tất cả đều là do một tay hắn gây ra thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả...Chợt Jungkook cựa mình một chút, chậm chạp ngước mái đầu nhỏ lên ngái ngủ nhìn hắn."Mình về nhà chưa vậy Taehyungie ơi...""Về rồi anh bế em lên phòng ngủ tiếp nhé?""Vâng ạ..."Nói rồi cậu lại gục đầu xuống hõm cổ hắn, hít hà mùi hương nam tính trên người Taehyung một lúc. Đợi đến khi hắn nghe tiếng thở đều đều của cậu, xác nhận người trong lòng ngủ rồi hắn mới nhẹ nhàng bước ra khỏi xe một mạch đi thẳng vào nhà.Lúc Kim Taehyung đang đứng mở cửa, Jungkook giật mình ngước đầu lên nhìn, ở phía ngoài cổng một bóng dáng quen thuộc quen đến nỗi Jungkook bị ám ảnh, đang đứng đó nhìn cậu. Jungkook thoáng rùng mình vội chui vào lòng hắn, cả người không tự chủ mà run lên. Kim Taehyung thì tưởng rằng mình làm cậu thức giấc nên đưa tay lên xoa lưng cho cậu nhẹ giọng dỗ dành."Ngoan ngủ đi em! Xin lỗi vì làm Kookie thức giấc nhé?"Thấy cậu không trả lời, hai tay câu cổ hắn cũng dần thả lỏng ra đôi chút, Taehyung mới hài lòng bế cậu vào trong..
.
.Một bóng đen đáng sợ lao nhanh về phía cậu, Jungkook sợ hãi chạy bạc mạng trên con đường vắng, xui xẻo thay cậu lại vô tình chạy vào hẻm cụt. Cậu sợ hãi nhìn bóng đen đó đến gần mình càng đến gần cậu càng thêm sợ hãi."Jungkook à anh yêu em, yêu em đến phát điên rồi đây này!""Không... không... đừng đến đây... Làm ơn đừng đến đây mà.., tránh ra...""Em sao vậy Jungkook à, anh đây là anh Kim Do Yoon của em đây. Mau đến đây với anh tại sao em lại chọn nó mà không chọn anh? Nó chỉ toàn làm khổ em thôi, đến đây với anh, anh sẽ cho em thấy thế nào là hạnh phúc!""Không... Taehyungie... Anh ấy tốt với tôi lắm... anh mới là người xấu!""Hahahaha tốt sao? Đánh em? Bắt em phải chứng kiến cảnh ân ái của nó với con điếm kia? Chính tay giết ba mẹ em! Vậy là tốt với em sao? Vậy anh cũng làm được! Mau đến đây với anh mau lên!!!""Không... đó không phải sự thật đâu mà... không...""Em hãy tin đi, Kim Taehyung - hắn ta không yêu em!"'Anh ấy không yêu cậu! Không có yêu cậu!''Được rồi anh ở lại với em, không tìm cậu ta nữa''Lee Sarang anh yêu em! Anh thề anh sẽ hận Jungkook suốt đời!'Một loạt hình ảnh như một thước phim tua nhanh qua trông đầu cậu. Jungkook đau đớn ôm lấy đầu mình gục xuống."Không... không phải sự thật đâu mà... Taehyungie hứa sẽ không bỏ em mà... KHÔNGGGGG!!!"
Jeon Jungkook giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đổ đầy trán cậu, vừa mở mắt ra đã thấy hắn ngồi đó, nhìn mình với vẻ mặt hết sức lo lắng. Vừa thấy cậu dậy, hắn lật đật ôm lấy cậu vào lòng vỗ về."Em sao vậy Jungkookie? Khó chịu chỗ nào sao?""Hức hức Taehyungie... là anh đúng không? Anh không có bỏ em mà đúng không... hức... đừng bỏ em... làm ơn đừng bỏ em...""Anh ở đây không đi đâu hết... ngoan Jungkook của anh đáng yêu xinh đẹp như vậy, tại sao anh lại phải bỏ em hửm?""Thật ạ?""Thật! Anh yêu Jungkookie nhất trên đời! Nên ngoan đừng khóc nữa nhé? Em khóc ở đây của anh sẽ rất đau, sẽ không thở được!"Hắn cầm tay cậu đặt lên lòng ngực mình, đôi mắt của kẻ si tình chỉ toàn là bóng hình của Jeon Jungkook."Nhưng... anh nói là sẽ hận em..."Cậu lầm bầm trong miệng, hai mắt rũ xuống, nước mắt cũng từ đó mà rơi ra."Hửm? Em không tin anh hả? Phải làm sao để chứng minh đây nhỉ?"Hắn im lặng một chút rồi lại nâng mặt cậu lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu. Thấy Jungkook không có ý định kháng cự, hắn lại giở trò lưu manh đem môi lưỡi cuồng nhiệt một hồi, đến khi mặt cậu đỏ ửng lên mới buông tha."Jungkookie! Khi hôn phải nhắm mắt lại có biết chưa?"Em mở mắt như vậy lỡ như anh không kìm được mà ăn em thì sao...Cậu nghệch mặt ra nhìn hắn... Bình thường cả hai cũng có hôn môi, tự nhiên nay lại còn...Xấu hổ quá đi mất...Jungkook ngại ngùng đẩy hắn ra nhưng lại bị hắn lôi lại vào lòng. Tông giọng trầm ấm vang lên bên tai cậu:"Em vui rồi, vậy có thể nói cho anh biết em đã xảy ra chuyện gì không hửm?""...""Jungkookie?""Kook... Kookie mơ thấy anh Do Yoon ạ... Anh ấy đáng sợ lắm... Anh ấy muốn bắt em về cái nơi kia... rồi-rồi còn bảo Taehyungie không yêu em... Lúc đó em sợ lắm nhưng em lại nghe thấy tiếng một người phụ nữ cũng bảo Hyungie không yêu em, nghe Hyungie bảo sẽ ở bên cô ấy... còn bảo yêu cô ấy... em sợ... em thật sự rất sợ Hyungie sẽ bỏ rơi em...""... Jungkookie à..."" Taehyungie sẽ không bỏ rơi em đâu đúng không ạ... sẽ chỉ thương mỗi em thôi có được không...""Anh...-""Kookie biết Kookie không ngoan nên đòi hỏi nhiều như vậy... nhưng mà... không có Hyungie em cũng chẳng muốn sống nữa-..."Nghe cậu đòi sống đòi chết, hắn giật thót mình tay ôm cậu lại càng chặt hơn."Jungkookie ngốc! Không có được nói mấy lời đó nghe chưa! Anh yêu em! Hôm nay anh yêu em, ngày mai anh yêu em, cả đời này trái tim anh đều chỉ có một mình em! Mãi mãi không đổi thay... Nhưng nếu một mai anh thay lòng đổi dạ anh sẽ yêu hai người cũng một lúc.""Ơ...""Tình yêu của anh sẽ chia ra làm hai nửa, một cho Jungkook và một cho Kookie!""Hức... Taehyungie anh làm em sợ...""Ngốc ạ, anh đã bảo sẽ yêu em đến cuối đời mà em phải tin tưởng anh, tin tưởng tình yêu của anh dành cho em có biết chưa?""Vâng ạ... Taehyungie ơi!""Hửm? Anh đây?""Em cũng yêu Taehyungie lắm ạ!"K.O Kim Taehyung bại trận dưới Jeon Jungkook!!!
____________________________
Hơi trể ha nma h này tui mới rảnh ra chap cho mn đọc
Sorry mọi người nhìu nhá:(
.
.Jungkook nằm ngủ say trong lòng hắn cũng được gần một tiếng đồng hồ rồi, xe thì dừng lại trước nhà nhưng hình như hắn vẫn chưa có ý định bế cậu xuống. Hắn sợ sẽ đụng cậu thức giấc, từ lúc về nhà tới giờ chẳng hiểu sao Jungkook ngủ không mấy khi được sâu giấc. Mỗi khi giật mình tỉnh dậy phải có hắn ở bên, vỗ lưng cho thì mới ngủ lại được. Kim Taehyung cũng đang liên hệ với bệnh viện của vợ anh Hoseok đang làm để tìm người điều trị cho cậu. Hắn cũng từng có ý định để Sojeong khám tâm lý cho cậu nhưng thấy cậu có vẻ không chịu hợp tác lắm nên đành thôi. Có lẽ từ sâu bên trong nội tâm của Jungkook, cậu không muốn nhớ lại tất cả chuyện không vui trong quá khứ nên tỏ ra bài xích...Cũng phải thôi... tất cả đều là do một tay hắn gây ra thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả...Chợt Jungkook cựa mình một chút, chậm chạp ngước mái đầu nhỏ lên ngái ngủ nhìn hắn."Mình về nhà chưa vậy Taehyungie ơi...""Về rồi anh bế em lên phòng ngủ tiếp nhé?""Vâng ạ..."Nói rồi cậu lại gục đầu xuống hõm cổ hắn, hít hà mùi hương nam tính trên người Taehyung một lúc. Đợi đến khi hắn nghe tiếng thở đều đều của cậu, xác nhận người trong lòng ngủ rồi hắn mới nhẹ nhàng bước ra khỏi xe một mạch đi thẳng vào nhà.Lúc Kim Taehyung đang đứng mở cửa, Jungkook giật mình ngước đầu lên nhìn, ở phía ngoài cổng một bóng dáng quen thuộc quen đến nỗi Jungkook bị ám ảnh, đang đứng đó nhìn cậu. Jungkook thoáng rùng mình vội chui vào lòng hắn, cả người không tự chủ mà run lên. Kim Taehyung thì tưởng rằng mình làm cậu thức giấc nên đưa tay lên xoa lưng cho cậu nhẹ giọng dỗ dành."Ngoan ngủ đi em! Xin lỗi vì làm Kookie thức giấc nhé?"Thấy cậu không trả lời, hai tay câu cổ hắn cũng dần thả lỏng ra đôi chút, Taehyung mới hài lòng bế cậu vào trong..
.
.Một bóng đen đáng sợ lao nhanh về phía cậu, Jungkook sợ hãi chạy bạc mạng trên con đường vắng, xui xẻo thay cậu lại vô tình chạy vào hẻm cụt. Cậu sợ hãi nhìn bóng đen đó đến gần mình càng đến gần cậu càng thêm sợ hãi."Jungkook à anh yêu em, yêu em đến phát điên rồi đây này!""Không... không... đừng đến đây... Làm ơn đừng đến đây mà.., tránh ra...""Em sao vậy Jungkook à, anh đây là anh Kim Do Yoon của em đây. Mau đến đây với anh tại sao em lại chọn nó mà không chọn anh? Nó chỉ toàn làm khổ em thôi, đến đây với anh, anh sẽ cho em thấy thế nào là hạnh phúc!""Không... Taehyungie... Anh ấy tốt với tôi lắm... anh mới là người xấu!""Hahahaha tốt sao? Đánh em? Bắt em phải chứng kiến cảnh ân ái của nó với con điếm kia? Chính tay giết ba mẹ em! Vậy là tốt với em sao? Vậy anh cũng làm được! Mau đến đây với anh mau lên!!!""Không... đó không phải sự thật đâu mà... không...""Em hãy tin đi, Kim Taehyung - hắn ta không yêu em!"'Anh ấy không yêu cậu! Không có yêu cậu!''Được rồi anh ở lại với em, không tìm cậu ta nữa''Lee Sarang anh yêu em! Anh thề anh sẽ hận Jungkook suốt đời!'Một loạt hình ảnh như một thước phim tua nhanh qua trông đầu cậu. Jungkook đau đớn ôm lấy đầu mình gục xuống."Không... không phải sự thật đâu mà... Taehyungie hứa sẽ không bỏ em mà... KHÔNGGGGG!!!"
Jeon Jungkook giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đổ đầy trán cậu, vừa mở mắt ra đã thấy hắn ngồi đó, nhìn mình với vẻ mặt hết sức lo lắng. Vừa thấy cậu dậy, hắn lật đật ôm lấy cậu vào lòng vỗ về."Em sao vậy Jungkookie? Khó chịu chỗ nào sao?""Hức hức Taehyungie... là anh đúng không? Anh không có bỏ em mà đúng không... hức... đừng bỏ em... làm ơn đừng bỏ em...""Anh ở đây không đi đâu hết... ngoan Jungkook của anh đáng yêu xinh đẹp như vậy, tại sao anh lại phải bỏ em hửm?""Thật ạ?""Thật! Anh yêu Jungkookie nhất trên đời! Nên ngoan đừng khóc nữa nhé? Em khóc ở đây của anh sẽ rất đau, sẽ không thở được!"Hắn cầm tay cậu đặt lên lòng ngực mình, đôi mắt của kẻ si tình chỉ toàn là bóng hình của Jeon Jungkook."Nhưng... anh nói là sẽ hận em..."Cậu lầm bầm trong miệng, hai mắt rũ xuống, nước mắt cũng từ đó mà rơi ra."Hửm? Em không tin anh hả? Phải làm sao để chứng minh đây nhỉ?"Hắn im lặng một chút rồi lại nâng mặt cậu lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu. Thấy Jungkook không có ý định kháng cự, hắn lại giở trò lưu manh đem môi lưỡi cuồng nhiệt một hồi, đến khi mặt cậu đỏ ửng lên mới buông tha."Jungkookie! Khi hôn phải nhắm mắt lại có biết chưa?"Em mở mắt như vậy lỡ như anh không kìm được mà ăn em thì sao...Cậu nghệch mặt ra nhìn hắn... Bình thường cả hai cũng có hôn môi, tự nhiên nay lại còn...Xấu hổ quá đi mất...Jungkook ngại ngùng đẩy hắn ra nhưng lại bị hắn lôi lại vào lòng. Tông giọng trầm ấm vang lên bên tai cậu:"Em vui rồi, vậy có thể nói cho anh biết em đã xảy ra chuyện gì không hửm?""...""Jungkookie?""Kook... Kookie mơ thấy anh Do Yoon ạ... Anh ấy đáng sợ lắm... Anh ấy muốn bắt em về cái nơi kia... rồi-rồi còn bảo Taehyungie không yêu em... Lúc đó em sợ lắm nhưng em lại nghe thấy tiếng một người phụ nữ cũng bảo Hyungie không yêu em, nghe Hyungie bảo sẽ ở bên cô ấy... còn bảo yêu cô ấy... em sợ... em thật sự rất sợ Hyungie sẽ bỏ rơi em...""... Jungkookie à..."" Taehyungie sẽ không bỏ rơi em đâu đúng không ạ... sẽ chỉ thương mỗi em thôi có được không...""Anh...-""Kookie biết Kookie không ngoan nên đòi hỏi nhiều như vậy... nhưng mà... không có Hyungie em cũng chẳng muốn sống nữa-..."Nghe cậu đòi sống đòi chết, hắn giật thót mình tay ôm cậu lại càng chặt hơn."Jungkookie ngốc! Không có được nói mấy lời đó nghe chưa! Anh yêu em! Hôm nay anh yêu em, ngày mai anh yêu em, cả đời này trái tim anh đều chỉ có một mình em! Mãi mãi không đổi thay... Nhưng nếu một mai anh thay lòng đổi dạ anh sẽ yêu hai người cũng một lúc.""Ơ...""Tình yêu của anh sẽ chia ra làm hai nửa, một cho Jungkook và một cho Kookie!""Hức... Taehyungie anh làm em sợ...""Ngốc ạ, anh đã bảo sẽ yêu em đến cuối đời mà em phải tin tưởng anh, tin tưởng tình yêu của anh dành cho em có biết chưa?""Vâng ạ... Taehyungie ơi!""Hửm? Anh đây?""Em cũng yêu Taehyungie lắm ạ!"K.O Kim Taehyung bại trận dưới Jeon Jungkook!!!
____________________________
Hơi trể ha nma h này tui mới rảnh ra chap cho mn đọc
Sorry mọi người nhìu nhá:(
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store