ZingTruyen.Store

|[Taekook/ABO]| Giữa hai lần chớp mắt

3. về nhà

kimharynn_thv

Hắn không đáp ngay. Một thoáng im lặng kéo dài khiến người lớn chau mày, còn đám trẻ thì khẽ động đậy, ánh mắt thấp thỏm mong đợi.

Ngón tay hắn từ từ nâng lên, chậm rãi, như một cử chỉ vừa chắc chắn vừa bất ngờ. Chỉ thẳng về phía cái bóng gầy guộc cuối hàng.

" Tôi muốn... thằng bé đó."

Câu nói buông ra nhẹ nhưng vang vọng trong khoảng sân trống, khiến vài ánh mắt sửng sốt quay lại nhìn. Cha mẹ hắn thoáng cau mày, ánh mắt lộ vẻ không hài lòng, bởi sự lựa chọn quá trái ngược với những đứa trẻ trắng trẻo, khỏe mạnh mà họ vừa chọn. Nhưng hắn vẫn đứng yên, ánh nhìn không rời khỏi cái dáng đang run rẩy trong cái rét thấu xương kia.

Gió rít qua khe cửa, kéo theo cái lạnh buốt khiến những ngón tay tím ngắt của lũ trẻ run lên từng chập. Ngay khi hắn cất lời, khoảng sân như đông cứng lại trong một nhịp. Đám trẻ được chọn trước đó, những khuôn mặt trắng trẻo, má đỏ au vì được ăn uống tử tế, đồng loạt ngẩng lên. Chúng lộ rõ vẻ kiêu hãnh, nghĩ rằng bản thân xứng đáng hơn bất kỳ ai. Một vài đứa gầy guộc phía sau khẽ liếc nhìn nhau, ánh mắt vừa hoang mang vừa tội nghiệp, như không tin có ai sẽ thực sự muốn chạm vào số phận của chúng.

Cha hắn cau mày, đôi mắt khắt khe quét qua bóng dáng nhỏ bé ở cuối hàng. Trong ánh nhìn ấy là sự ngờ vực xen lẫn khó chịu. Ông cất giọng khô khốc, cố kìm lại sự bất bình:

" Con chắc chứ? Nó gầy còm thế kia, trông chẳng sống nổi qua mùa đông này đâu."

Mẹ hắn đứng ngay cạnh, hơi nghiêng đầu, ánh mắt cũng nặng nề không kém. Bà liếc qua những đứa trẻ tròn trịa mà bà vừa dồn tâm chọn lựa, rồi hạ giọng nhắc nhở:

" Một khi đã mang về thì phải nuôi, đừng chọn qua loa. Thằng bé đó... nhìn xem, ngay cả đứng còn run lẩy bẩy."

Đám trẻ xung quanh khẽ xì xào. Có đứa cười mỉa, có đứa lại nhìn cái bóng nhỏ kia với ánh mắt thương hại. Thằng bé ở cuối hàng vẫn đứng yên, môi run run vì lạnh, nụ cười ngượng ngập như sắp tắt lịm. Nhưng trong đôi mắt ươn ướt ấy, một tia sáng mong manh chợt lóe lên - như thể chính nó cũng không ngờ có người nhìn về phía mình.

Hắn khẽ nheo mắt, khóe môi cong lên một đường cười chẳng giống cười, giọng điệu nhả ra từng chữ đầy mỉa mai, trong đó còn ẩn một chút chua xót như vết cứa vào khoảng trống trong lòng:

" Vậy hai người muốn tìm một người làm bạn, làm người nhà với con trai các người hay chỉ muốn tìm một bảo mẫu chăm lo cho tôi, khi hai người lo chạy theo công việc mà bỏ bê con cái của mình? Tìm một người bằng tuổi tôi đem về làm con nuôi để che lấp đi sự vô tâm của các người, đúng là một kế sách hay cho những kẻ làm cha làm mẹ như các người đấy."

Âm thanh của hắn rơi xuống, lạnh lẽo hơn cả cơn gió buốt, khiến khoảng sân vốn ồn ã bỗng im bặt. Những đôi mắt non nớt ngẩng lên, lặng im nhìn cảnh tượng này mà chẳng đứa nào dám thở mạnh. Cha hắn sững lại, mặt thoáng tái đi trong giây lát, còn mẹ hắn thì khép chặt môi, đôi bàn tay giấu trong tay áo run khẽ.

Trong thoáng chốc, khoảng sân vốn đã lạnh lại càng đặc quánh bởi sự căng thẳng. Sau câu nói chua chát bật ra từ miệng hắn, không khí như đông cứng lại. Kim Lão Gia khẽ cau mày, bàn tay siết chặt cây gậy trong tay, còn Kim Phu Nhân thì chỉ kịp cắn môi, ánh mắt thoáng chút bối rối. Không một ai lên tiếng, chỉ có tiếng gió rít qua mái ngói ẩm mốc, mang theo hơi lạnh buốt luồn vào từng khe hở. Hắn chau mày, cười nhạt, rồi dứt khoát quay lưng bỏ đi trước, đôi giày đắt tiền chạm xuống nền đất ẩm ướt nghe lạo xạo, để lại sau lưng sự im lặng nặng nề. Bóng dáng cao nghều, kiêu ngạo khuất dần về phía chiếc xe sang đỗ ngoài cổng.

Khi ấy, vợ chồng Kim mới liếc nhìn nhau thoáng qua, trong ánh mắt lộ ra sự bất lực lẫn mệt mỏi. Rồi ánh nhìn của họ cùng rơi xuống đứa nhỏ đang đứng run rẩy ở góc sân. Vội vã, Kim Phu Nhân tiến lại, bàn tay lạnh giá kéo nhẹ cánh tay em, giọng bà gần như nghẹn lại:

" Lại đây, con."

Không chần chừ, bà cởi chiếc áo choàng dày trên vai mình, phủ nhanh lên thân hình gầy guộc đang run lên vì lạnh. Bàn tay run rẩy của bà khẽ vuốt tóc em, động tác vụng về mà vội vã. Kim Lão Gia chỉ gật đầu một cái rồi quay người đi trước. Kim Phu Nhân nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, dắt em bước nhanh ra khỏi sân, băng qua hàng gạch loang lổ rêu phong. Em được đẩy vào trong chiếc xe sáng bóng, ngồi ở hàng ghế sau, cạnh bên hắn.

Ngoài kia, những đứa trẻ còn lại vẫn đứng co ro, ánh mắt ngây ngốc dõi theo chiếc xe đang khởi động, trong khi hơi lạnh và mùi ẩm thấp vẫn quấn chặt lấy thân hình gầy yếu của chúng.

Chiếc xe sang trọng khẽ rung lên khi bánh xe lăn khỏi mặt đất gồ ghề của sân trại. Trong khoang xe sáng loáng, ghế da mềm mịn tỏa ra mùi hương nhẹ, từng chi tiết đều toát lên vẻ đắt đỏ xa lạ với những đứa trẻ vừa tiễn chúng ra đi.

Em lúng túng đứng ở cửa một lúc lâu, đôi tay nhỏ bé cứ vò lấy gấu áo cũ kỹ. Rồi thay vì ngồi hẳn xuống, em chỉ khép nép chọn một góc chật hẹp ngay sát cửa sổ, cố thu mình lại như thể muốn biến mất. Hơi thở em còn phả ra làn khói trắng trong không khí lạnh, ngón tay run run nhưng vẫn đặt ngay ngắn trên đùi, không dám chạm vào bề mặt ghế sạch sẽ. Hắn liếc qua, đôi mày khẽ nhíu lại. Động tác nghiêng đầu của hắn mang theo chút ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu. Giọng trầm thấp cất lên, kéo dài khoảng lặng trong xe:

" Còn rất nhiều chỗ, sao mày không ngồi?"

Em chậm rãi ngẩng lên, đôi mắt sáng ngây thơ, khóe môi cong thành một nụ cười hiền lành đến ngốc nghếch. Giọng nói non nớt mà chân thật:

" Người em bẩn lắm, nếu ngồi sẽ làm bẩn xe mất."

Khoang xe lại rơi vào im lặng. Hắn nhìn em thêm một thoáng, như đang cân nhắc điều gì. Cuối cùng, chỉ khẽ nhíu mày, rồi quay mặt sang cửa sổ bên kia, nơi ánh đèn đường mờ mịt hắt vào. Giọng hắn buông ra, ngắn gọn, lạnh nhạt nhưng không mang ý ghét bỏ:

" Cứ ngồi đi. Sẽ không bẩn đâu."

Khoang xe yên ắng, chỉ còn tiếng động cơ trầm trầm vọng lại. Lời hắn vừa buông ra vẫn lửng lơ trong không khí, ngắn gọn mà dứt khoát. Em thoáng ngẩng lên, đôi mắt đen lay láy ánh sáng, như không chắc hắn thực sự có ý cho phép. Đầu ngón tay nhỏ khẽ mân mê mép áo, rồi dè dặt nhích người một chút. Động tác cẩn trọng đến mức ghế da mềm khẽ kêu lên cũng khiến em chột dạ, như sợ làm vấy bẩn cả không gian sạch sẽ này.

Em ngồi hẳn xuống, nhưng cơ thể vẫn co lại, lưng chưa dám chạm hoàn toàn vào thành ghế. Đôi vai gầy khẽ run, vừa vì lạnh, vừa vì lạ lẫm. Bàn tay em đặt trên đùi, móng tay cũ sần sùi cào nhẹ vào lớp vải đã sờn, để giữ mình không lộ ra nỗi bối rối. Đôi chân nhỏ thả thõng, lơ lửng không chạm sàn, đầu gối lộ ra những vết tím tái giữa trời đông vẫn không ngừng run rẩy. Từ bên kia, hắn lặng lẽ quan sát, ánh mắt liếc qua một lần rồi lại rút về nơi ô cửa kính tối mờ. Ánh đèn đường lướt qua chiếu lên nửa gương mặt hắn, tạo nên cái bóng lạnh lùng tương phản hẳn với sự ngây ngô dè dặt của đứa trẻ vừa ngồi xuống.

Không một ai trong xe nói thêm câu nào, nhưng khoảnh khắc ấy, sự đối lập giữa họ càng khắc sâu hơn: một bên như kẻ xâm nhập vào thế giới không thuộc về mình, một bên là chủ nhân ngồi trong lãnh địa quen thuộc mà vẫn cảm thấy bất an kỳ lạ.

Ánh đèn vàng hắt nhẹ xuống hai dáng người ngồi cạnh nhau, đối lập đến chói mắt. Một bên là hắn - áo choàng dày phủ lên vai, từng đường chỉ may tinh xảo, cổ áo khẽ mở để lộ lớp len mịn bên trong. Tóc hắn gọn gàng, ánh sáng lướt qua càng làm nổi bật đường nét gương mặt rõ ràng, sống mũi thẳng, đôi mắt lạnh và xa cách. Mùi hương thanh mát của xe và quần áo đắt tiền bao bọc lấy hắn, khiến cả không gian xung quanh như cũng mang theo vẻ cao sang, khó gần.

Còn bên kia là em -  quần áo mỏng tang, đầu gối tím tái vì lạnh, những chỗ vá trên vải đã sờn rách, từng đường chỉ bung ra lơ lửng. Tóc em rối, vài lọn xõa xuống trán, khuôn mặt lấm lem bụi đất, khóe môi khô nứt. Bàn tay em đặt trên đùi nhỏ bé, run lên từng nhịp vì gió lạnh vẫn luồn theo khe cửa kính. Thế nhưng giữa tất cả những tàn tạ ấy, đôi mắt em lại sáng lấp lánh, trong trẻo đến mức phản chiếu ánh đèn xe thành những điểm sáng nhỏ, như dải sao vụn rơi vào bóng tối.

Một đứa là con trai nhà quyền quý, sinh ra đã khoác lên mình nhung lụa. Một đứa lại là kẻ không cha không mẹ, vừa bước ra từ trại trẻ mồ côi, thân thể gầy gò, hơi thở còn lẫn mùi ẩm mốc. Ngồi cạnh nhau, khoảng cách ấy rõ rệt như hai thế giới khác biệt bị buộc phải đặt vào cùng một khung hình. Nhưng ở giây phút này, sự im lặng trong xe đã nói lên tất cả - một sự gượng gạo chưa tìm được lối thoát, một sự kết nối mong manh mà chính cả hai cũng chưa kịp nhận ra.

Bên ngoài, sương đêm phủ dày đặc, những mái nhà tồi tàn lùi lại phía sau. Trong xe, hai bóng dáng ngồi cạnh nhau nhưng khoảng cách vẫn xa vời, một kẻ khép mình vì sợ hãi, một kẻ giấu mình trong lớp vỏ lạnh lùng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store