ZingTruyen.Store

Taejin Misbehaviour Sai Trai

TaeHyung theo phản xạ nghe lời anh mà dừng lại, thấy anh bị cơn mưa xối xả nuốt chửng, hai má với chóp mũi vì lạnh mà đỏ bừng, cánh tay đưa về phía cậu chắn không cho cậu được lại gần vì buốt giá mà run rẩy trong màn mưa khiến cậu không kìm lòng được, bản năng bảo vệ anh thúc đẩy cậu bước tiếp nhưng mũi giày chưa đặt được xuống đã nghe anh gắt lên
" KIM TAEHYUNG, TÔI NÓI LÀ ĐỪNG LẠI GẦN, KHÔNG THÌ ĐỪNG NHÌN MẶT TÔI NỮA"

" Tại sao chứ? Tại sao không cho em đến gần anh?" TaeHyung khổ sở lên tiếng, từng hạt mưa như xuyên qua xác thịt mà lao thẳng đến con tim cậu, anh có thể cố tình phớt lờ cậu, có thể không trả lời tin nhắn của cậu nhưng mà ép cậu chỉ được nhìn anh với khoảng cách này, cậu thực sự không chịu được.

" Cứ như vậy mà nói chuyện, đừng đến gần, cậu tiến thêm dù chỉ một bước tôi sẽ lập tức quay đầu" Anh quay mặt đi không nhìn cậu mà run rẩy đe dọa, lạnh chết mất, lạnh như cách anh buộc phải làm để cậu không gặp nguy hiểm.

NamJoon trong xe nhìn tình hình của hai cái người kia chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, khi yêu vào rồi thì có tài giỏi đến đâu cũng trở nên ngớ ngẩn mà thôi, tự hành hạ bản thân mình, giữa trời mưa xối xả có hai tên ngốc vờn nhau, vờn nhau đến tàn tạ. Nhưng... vòng luẩn quẩn này có phải có cách để chấm dứt chứ nhỉ? Nếu mình là anh ấy khi đau khổ, ai sẽ là người mình cần nhất?

" Được, em sẽ không tiến nên anh đừng đi" TaeHyung ra chiêu thảo thuận, nếu anh quay đầu có thể cậu sẽ lại phải đuổi theo anh.

" Tại sao cậu lại đến đây?"
Tông giọng ấm áp thường ngày có chút run rẩy vì lạnh, âu phục dâm nước dính dấp vào người anh càng khiến cậu xót xa, nếu cậu không nghĩ đến việc phải đi tìm anh thêm lần nữa, cậu sẽ không ngần ngại lập tức vác anh lên và buộc anh lại với cậu mãi mãi.

" Chỉ là em rất nhớ anh" TaeHyung chẳng ngại ngần nói lí do, thêm nụ cười hình hộp rạng rỡ ngốc nghếch kia làm anh ngứa tay muốn đánh cậu. Tại sao Kim TaeHyung luôn biết cách làm anh bối rối, làm sao cậu luôn biết cách khiến anh mỗi ngày mặc dù muốn cố gắng không quan tâm nhưng dường như lại càng yêu cậu nhiều hơn?

" Cậu nhìn thấy rồi đấy, quay về đi" Anh vẫn quay mặt không dám nhìn thẳng, vội vàng đuổi cậu về vì anh sợ cậu nói thêm điều gì khiến anh kích động.

" Nhưng mà chưa đủ" TaeHyung lại cười hì hì nhìn anh.

" Cậu bị ngốc có đúng không?" SeokJin thực sự cáu, không hiểu sao lại cố chấp đến thế này.

" Để tên ngốc này âu yếm anh chút có được không?" TaeHyung vẫn giữ trên môi nụ cười nhưng lại ngang ngược cố chấp như ngầm nói nếu anh không cho em lại gần, em sẽ đứng đây luôn cho xem.

" Không" SeokJin thẳng thắn chặt đứt thoả thuận, cái tên này lại bắt đầu rồi.

" Vậy em sẽ đứng đây?"

" Về đi"

" Em sẽ đứng đây"

" Tôi nói về đi"

" Để em ôm"

" Không"

" Anh ghét em sao?"

" Không ghét"

" Anh muốn em đi về?"

" Đúng"

" Anh muốn em không đến gần anh?"

" Đúng"

" Anh muốn em không ôm?"

"Đúng"

" Anh muốn hôn?"

" Đúng.... Gì? Khônggg!!! KIM TAEHY...."

Anh bị TaeHyung làm cho quay cuồng trong mớ câu hỏi trong cơn mưa vẫn trút nước không ngừng thêm việc anh đang quay đi không để ý đến cậu nên lờ mờ trúng kế. Chưa kịp hiểu câu hỏi đã cảm thấy hơi ấm của cậu kề cạnh, đôi môi mỏng vì lạnh mà run rẩy nhưng kiên quyết áp lấy môi anh.

SeokJin tròn mắt ngẩn người bất động, ngay sau đó vùng vẫy muốn tránh thì bị cậu giữ tay cùng gáy hôn càng sâu. Ấm quá! Tại sao chỉ cần TaeHyung chạm vào anh, anh lại cảm thấy ấm áp ngay lập tức thế này nhỉ? Mùi bạc hà cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt tràn ngập khoang miệng cũng chiếc lưỡi hư hỏng của cậu đang không ngừng tham lam mà cuốn lấy anh, như thể hút cạn cả linh hồn anh, làm anh như muốn ngất đi trong sự điên cuồng của cậu.

Tâm trí anh đấu tranh mãnh liệt: Đẩy, đẩy em ấy ra ngay, trước khi nó xuất hiện, em ấy sẽ nghĩ ngờ mất, Kim SeokJin, tỉnh táo lại đi!!

TaeHyung tham lam hưởng thụ hương dâu ngọt ngào cậu nhung nhớ, tay đặt sau ót anh dịu dàng an ủi lại như vô tình ấn xuống làm họ thêm gần nhau hơn. Bỗng chốc anh dùng lực đẩy mạnh làm cậu buộc phải lưu luyến tách khỏi anh nhưng đôi cánh tay vẫn mạnh mẽ nói vòng eo mảnh mai nhìn anh khoé mắt còn hồng hồng đang hé đôi môi đỏ mọng hít thở, nở nụ cười hoài nghi
" Anh rõ ràng là muốn, tại sao lại đẩy em?"

"Cậ...u lừa tôi"

" Miệng anh chân thật hơn đó, Jinie"

" Cậu có thứ cậu muốn rồi thì đi về đi" Bởi vì hụt hơi nên giọng anh vương chút mềm mại, gắng gượng gỡ đôi tay đang vòng qua eo mình mà đẩy ra. Nhanh lên trước khi nó xuất hiện.

" Em đưa anh về"

" Không được, về đi"

" Tôi sẽ đưa anh ấy về" NamJoon ngồi trong xe đã chứng kiến tất cả, cậu không nghe được cuộc đối thoại nhưng hành động của TaeHyung khiến cậu phải sửng sốt nhưng cái cậu bất ngờ hơn là anh cậu lại chấp nhận? Sao có thể?

Đến khi anh cậu đẩy TaeHyung ra cậu mới hiểu ý, anh cậu nếu so ra thì nói không ngoa, cả sức lực và độ ranh mãnh không bằng một phần mười của cậu ta, nếu cậu không ra tay thì anh cậu sẽ nguy mất.

TaeHyung nhìn thấy NamJoon cũng chẳng bất ngờ, cậu còn đang thắc mắc tại sao anh ta lại không có động tĩnh gì, đôi mắt màu hổ phách hơi giãn ra nhìn chăm chăm hành động của NamJoon tỏ ý chấp nhận để anh ra đưa SeokJin về. Cậu còn quá đáng thì không biết anh ấy sẽ nổi điên đến mức nào.

Đến tận khi vào trong xe SeokJin vẫn còn run rẩy thấy TaeHyung lái xe rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp bình tĩnh lại đã nghe thấy NamJoon hoảng hốt thốt lên
" Hyung, Máu!!"

Màu đỏ chói mắt không biết từ đâu đã nhuốm đẫm lồng ngực SeokJin, ấy vậy mà anh không hoảng hốt, không chút kinh ngạc chỉ nở một nụ cười bất lực có phần cảm thấy may mắn mà cảm thán: May quá, em ấy đi rồi, bởi....

" Có phải trước đó đã xảy ra chuyện gì đúng không? Anh đã đi đâu?" Anh cảm nhận được tông giọng Jimin thay đổi, nghiêm trọng trầm thấp còn có tức giận?

"Tại sao em lại hỏi vậy?" Anh nghi hoặc hỏi lại, chuyện này thì có liên quan gì chứ?

" Trả lời câu hỏi của em trước!" Jimin thực sự đang tức giận, sốt sắng muốn làm rõ sự thật.

Không thể nào.... chuyện này không thể nào.. xảy ra với anh ấy được!

" Anh gặp cậu ấy" Thái độ của Jimin làm ngón tay giữ điện thoại của anh trắng bệch, da đầu tê dại cùng bụng bắt đầu nổi lên những cơn đau quặn thắt đến gập cả người, thật sự có chuyện.

" Rốt cuộc là thế nào? Em nói đi, MAU!!"

" Đó là dấu hiệu phát bệnh mới, theo chiều hướng xấu đi" Giọng nói của Jimin run rẩy, cổ họng không biết tại sao dâng tràn sự nghẹn đắng không tên.

" Nếu anh tiếp xúc quá thân mật với người nọ. Cơ thể anh, hay nói cách khác là những khóm hoa trong lồng ngực anh sẽ tự động phản kháng, bằng cách tuôn máu từ trong cơ thể, nếu như không dừng lại ngay những hành động ấy thì máy sẽ tuôn đến khi nào cơ thể kí sinh lên bọ cánh kiệt.
Cách duy nhất để kéo dài thời gian, là tránh xa người nọ, càng xa càng tốt"

" Cái gì?" SeokJin vừa cười chua chát vừa hỏi, sau đó là cười thật to, như thể bất lực, lại như một sự chấp thuận xót xa nhất, anh cứ ngỡ tất cả mọi thứ đã quá đủ rồi nhưng không ngờ tận cùng của sự tan tác đau thương sẽ vẫn ở phía trước. Anh ngộ ra một điều rằng chỉ cần anh còn sống thì cái tận cùng kia sẽ vẫn sẽ luôn chờ đợi và rình rập anh sa ngã.

P/s: Giữ gìn sức khỏe, luôn luôn chú ý cẩn thận và vui vẻ nhé các cô gái ơi💜💜

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store