Taegi | Luật giao thông đường bộ
4. Phiền...
Không phải ai tôi gặp cũng thẳng chính hiệu và điển hình là gã cảnh sát nẫng mất xe của tôi chiều nay đây. Trông gã ngon giai các thứ, bảnh bao và điển trai, nhưng đừng vì thế mà cho rằng gã thẳng, gã cong hơn cả parabol.
Thằng Jimin kéo bạn trai của nó ra sàn nhảy. Nó uốn éo các thứ. Còn gã Tae cứ nhìn tôi chằm chằm. Tên đầy đủ của gã tôi quên béng rồi. Sự thật thì những người không thật sự quan trọng và đáng ghét thì tôi không cần phải nhớ tên.
Gã ta cũng gọi ly rượu giống tôi. Gã đang cố làm ra vẻ mình biết uống các thứ đấy. Khiếp! Đoạn gã khởi sự ngồi ngay cạnh tôi. Ối giời. Tôi muốn chạy béng ra ngoài cho xong, nhưng ra ngoài giờ này thì chỉ có nước đi bộ. Con xe của tôi bị tóm cổ rồi còn đâu.
"Cậu học ở Princeton?" Gã hỏi tôi. Tôi nghe rõ, rõ mồn một. Nhưng tôi vẫn cố lờ như là mình không nghe thấy, tôi bắt đầu đưa mắt nhìn chung quanh. Tôi chẳng muốn nói chuyện với gã tí nào.
"Tôi hỏi cậu học ở Princeton à?" Gã lại hỏi, nên trả lời dù mình không muốn. Coi như là giữ phép lịch sự dịch hạch mà ông bà bô vẫn dạy tôi khi nói chuyện.
"Ờ." Tôi đáp lấy lệ, hoàn toàn không chút hứng thú.
"Cậu biết Kim Eunjin, năm cuối, lớp A không?"
Biết. Biết quá chứ. Cái con nhỏ mọt sách. Cái cặp kính nó đeo còn dày hơn cái thớt nhà tôi. Tôi không đùa đâu. Nhưng có bí mật này là nàng thích tôi. Không phải thích, mà là rất thích. Trong số những bức thư tỏ tình tôi nhận được từ tay các cô ả ở trường tôi, thì có ba phần tư trong số đó là của nàng. Tôi nhận ra, vì nàng hay đề tên ngay đầu thư. Ôi giời, tôi nhận thôi chứ tứ đời có bao giờ đọc. Tôi về đến nhà là quăng thẳng sọt rác. Thú thật tôi không có hứng thú với mấy nàng mọt sách. Gu tôi là mấy em ngon, lẳng lơ một chút cũng chẳng sao, thật phóng khoáng khi lên giường, mấy cô nàng như vậy khi bạn đi "tàu nhanh" thì các nàng cũng chẳng đòi tôi phải chịu trách nhiệm gì cả, quăng cho các nàng một chút tiền để các nàng sướng cái thân là xong. Nhưng còn mấy con nhỏ mọt sách thì khác, nó sẽ bắt tôi chịu trách nhiệm, bù lu bù loa. Tôi chúa ghét rắc rối, nên tôi tránh xa nhất có thể.
"Cậu biết chứ?" Mải suy nghĩ tôi chưa trả lời gã ngay nên gã hỏi lại tôi.
"Biết. Rất biết." Tôi nói. "Học cùng lớp với tôi. Mà anh hỏi làm quái gì?" Tôi thường ăn nói bốp chát thế, chẳng nể trên dưới gì cả, dù trông gã cũng phải hơn tôi đến chục tuổi.
"Tôi là anh trai của con bé. Cậu thấy con bé ở trường thế nào?" Gã ta lại hỏi tôi. Thật sự thì tôi không chú ý lắm. Tôi thường hay để đầu óc bay nhảy các thứ và không chú tâm trong lúc trò chuyện, nên mãi một lúc sau tôi mới đáp lại gã.
"Cũng tốt." Tôi chỉ định nói thế, nhưng tôi thoáng thấy đôi lông mày của gã châu đầu lại. Hẳn là gã không hài lòng với câu trả lời của tôi. Thế nên tôi khởi sự ba hoa của mình, bắt đầu phét lác. Và nói thật tôi có thể nói phét cả tiếng đồng hồ mà không chán miệng. Cái kiểu cách nói láo đã ăn sâu vào não tôi rồi. Hạch dịch bỏ mẹ! Nhưng đôi lúc nên nói phét chút đỉnh, chỉ tốp thỏa mãn người khác, chứ còn tôi thì mỏi miệng bỏ mẹ.
Tôi ba hoa các thứ về nàng. Tôi kể trên giời dưới bể. Nào là nàng xinh nhất lớp tôi, nàng đáng yêu các thứ, nàng học giỏi, thông minh và lanh lợi. Cái học giỏi là tôi nói thật. Con bé học giỏi nhất lớp tôi, và tôi là thằng dốt nhất lớp. Tôi tiếp tục phét lác. Nào là cả lớp ai cũng quý cô nàng, tôi cũng quý nàng ghê gớm, nàng xứng đáng là thiên thần nhỏ của lớp tôi. Cứ như thế. Toàn những câu sáo rỗng, vô nghĩa.
Và tức cười là đầu tôi vẫn nghĩ đến một chuyện khác trong khi hót như sáo về con bé Eunjin đó. Tôi vừa hót vừa nghĩ về con cún tôi mới nuôi hai tháng trước. Tôi đang nghĩ xem giờ này ẻm nó đang làm gì, mẹ tôi có săn sóc nó tốt không, và nó có tia được anh cún hàng xóm nào không, mỗi lúc mẹ tôi dẫn nó đi dạo. Tức cười thật! Khi nói phét tôi không cần suy nghĩ nhiều. Bỗng gã ngắt lời tôi trong khi tôi đang nhiệt tình hót.
"Cậu quý con bé như vậy, sao không đến nhà nó chơi một lần?" Ối giời. Có mang kiệu rước tôi, tôi cũng đếch thèm. Tôi tránh nó như tránh tà, và cả ông anh của con nhỏ đó tôi cũng muốn tránh.
Tôi lắc đầu. "Để khi khác." Bạn vẫn nên từ chối một cách lịch sự.
"Tôi giữ xe của cậu." Sao gã phải moi lại nỗi đau của tôi, làm như việc gã giữ con chiến mã của tôi là một việc vinh quang lắm, rằng gã đang góp một phần lớn vào công cuộc xây dựng đất nước.
"Tôi biết." Tôi nói.
"Và cậu vẫn chưa nói chuyện này cho bố mẹ cậu?"
"Chưa nói." Tôi đáp thẳng thớm. Chả có gì phải giấu.
"Cậu vẫn chưa hiểu về luật giao thông đường bộ?"
"Tôi hiểu." Tôi đáp một cách uể oải và rời rạc. Tôi đang ám chỉ việc không muốn tiếp lời gã nữa.
Nhưng gã vẫn cứ nói. "Cậu vẫn chưa hiểu?" Mấy thằng ngu rất thích bóc mẽ bạn. Thật đấy, và tôi sắp cáu điên rồi đây. Tôi không buồn đáp.
"Tôi thật muốn nhét một chút lương tri vào cái đầu sắt đá của cậu." Gã nói.
Nói thật với bạn. Giờ tôi cáu lắm. Cái miệng thổ tả của tên đó tuôn cái gì ra cũng toàn dịch hạch các thứ, không có lời hay ý đẹp nào dành cho bạn. Tôi ghét phải tốn hàng tiếng đồng hồ với những con người như gã. Tôi đặt ly rượu xuống. Vứt bừa tiền trên bàn rồi đứng dậy ra về. Tôi thậm chí còn không thèm liếc gã. Chẳng có gì mà phải luyến tiếc cả, khi tôi đã quyết định ném cho gã một quả bơ oanh liệt.
Tôi dạo bước trên phố. Trời mùa đông, lạnh cắt da cắt thịt. Tôi co ro trong chiếc áo nỉ và áo khoác mỏng bên ngoài, người tôi run cầm cập, hai môi bần bật va vào nhau liên hồi. Tôi vừa đi vừa xuýt xoa. Cảm giác ra đường vào cái thời tiết âm một tỷ độ C thật ấm khiếp! Tôi sắp cóng đến nơi rồi.
Tôi cứ lang thang, mặc xác cái thằng Jimin với tên bồ của nó. Không nên quá tin tưởng vào ai đó, đặc biệt mấy đứa bạn mà đang có bồ bên cạnh. Nó sẽ bỏ bạn như chơi, và tôi là tấm chiếu mới điển hình.
Bỗng sau lưng tôi có tiếng còi rú lên như chó rồ. Một chiếc xe hàng hiệu, xịn, khi tôi nói từ xịn là bạn biết đấy. Hẳn cái thằng cha ngồi trong xe phải rất giàu có, lắm tiền. Xe dừng ngang chừng tôi. Tôi bị tiếng còi thổ tả làm cho giật bắn nên cũng đứng lại. Tôi suýt lao ra mà dí cổ cái thằng vừa bóp còi, tim tôi xém nhảy dựng ra ngoài.
Cánh cửa kính dần mở, ối giời, lại là cái gã Tae gì đó. Tôi không nhớ tên.
"Muốn quá giang một đoạn không?" Gã hỏi.
Lúc đầu sự tự ái của tôi còn ngút trời lắm. Nhưng sau khi cơn gió Bắc ùn ùn thổi qua, tát đôm đốp vào bản mặt mỏng của tôi khiến lông gà lông vịt dựng lên thì tôi đổi ý. Không thể vì tí thù tư mà hành cái thân mình giữa trời đông như này. Không thương người ta thì cũng thương lấy cái thân. Vậy nên tôi chẳng chần chừ mà nhảy tót lên xe gã, trong xe ấm điên người. Tôi những tưởng tay tôi đóng đá rồi cơ.
"Cậu muốn đi đâu?" Tôi nhìn gã qua gương chiếu hậu rồi mới nói. "Đi đâu cũng được."
Thật sự thì giờ tâm trạng tôi đang tệ lắm. Chán ngắt, chán ngơ. Sẽ một lúc nào đấy bạn cũng như tôi, chênh vênh và không biết cuộc sống sẽ trôi về đâu. Nhiều khi tôi cũng nghĩ hay tôi chết quách cho rảnh cái đời. Suy đi tính lại một hồi, tôi vẫn chẳng đủ can đảm mà chết.
Tôi tựa lưng vào cửa kính mắt nhìn ra ngoài. Tôi có cảm giác gã đang nhìn tôi và tiếng gã thở dài thườn thượt, tôi đếch quan tâm, mặc kệ gã đưa tôi đâu thì đi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store