ZingTruyen.Store

TÁCH TRÀ NHỎ

Chương 4 - Nỗi đau biết mỉm cười

tvinh369

Mười năm, hóa ra không dài như tôi tưởng.

Tất cả ký ức về Tuấn Đạt – từ nụ cười, ánh mắt, đến tiếng gọi khẽ của anh trong sân trường năm ấy – giờ chỉ còn lại như những tấm ảnh cũ, phai màu theo thời gian.

Tôi không còn trốn tránh, cũng chẳng tìm cách quên.

Tôi chỉ... để nó ở đó – như một chiếc lá đã khô, nằm yên trong trang sách cũ.

Buổi chiều hôm ấy, quán Cafe & Tea lặng như mọi ngày.

Tôi đang dọn lại quầy, Sơn đang chụp vài bức ảnh mới cho dự án "Những tách trà và câu chuyện chưa kể".

Ánh sáng xuyên qua khung kính, hắt lên những hạt bụi lơ lửng, trông như sương mỏng.

Tiếng chuông cửa vang.

Tôi ngẩng lên – và một lần nữa, bắt gặp gương mặt quen thuộc.

Tuấn Đạt.

Vẫn nụ cười ấy, nhưng trong ánh mắt anh có điều gì đó khác – trầm hơn, có lẽ là tiếc nuối.

"Anh lại làm phiền em rồi."

"Không đâu. Quán mở cửa cho tất cả mọi người mà."

Tôi rót cho anh một tách trà.

Lần này, không phải trà gừng, cũng chẳng phải trà lài, mà là trà sen – hương vị của những năm tháng đã qua.

Anh nhìn tách trà, mỉm cười.

"Anh nhớ mùi này. Ngày xưa em hay pha cho anh."

"Ừ. Nhưng giờ em pha cho khách thôi."

Anh im lặng.

Tôi thấy tay anh khẽ run khi cầm ly.

Có lẽ, anh cũng đang cảm thấy điều mà tôi từng trải qua – cảm giác mất đi điều tưởng chừng luôn ở đó.

"Đan à..." – anh khẽ gọi, giọng lạc đi. – "Anh biết là muộn, nhưng giờ anh mới nhận ra... người luôn ở cạnh anh, hiểu anh, thật ra luôn là em."

Tôi nhìn anh.

Không phải với giận dữ hay trách móc, mà bằng ánh nhìn của người đã đi qua cơn bão.

"Anh nói vậy để làm gì, Đạt?"

"Anh không biết. Có lẽ là để em biết rằng... anh từng mù quáng. Anh đã yêu sai, và đánh mất người đúng."

Tôi cười.

Một nụ cười không gượng, không đau – chỉ là nhẹ nhõm.

"Tuấn Đạt à,

em từng chờ anh mười năm.

Nhưng giờ, chỉ cần anh sống hạnh phúc mười năm sau,

em đã thấy đủ."

Anh sững lại.

Có lẽ anh không ngờ tôi lại bình thản như thế.

"Em không giận anh sao?"

"Không. Vì nếu giận, em đã không còn là em nữa."

"Anh từng nghĩ, nếu quay lại, liệu em có còn chờ không?"

"Em từng nghĩ, nếu quay lại, anh có còn là anh không?"

Cả hai chúng tôi cùng im.

Trong không khí chỉ còn hương sen dịu nhẹ – thứ hương từng là ký ức, giờ hóa thành lời tiễn biệt.

Sơn bước ra từ phòng tối, khẽ nhìn tôi.

Ánh mắt anh không hỏi, không xen vào, chỉ như một bức tường vững chãi ở phía sau.

Tôi mỉm cười với anh – cái mỉm cười mà chính tôi cũng không ngờ mình có thể giữ được sau bao nhiêu năm.

Tuấn Đạt đứng dậy.

Anh cúi đầu, rồi nói khẽ:

"Cảm ơn em.

Có lẽ, anh đã đến muộn thật rồi."

Tôi gật đầu:

"Không sao. Mỗi người có thời gian riêng để trưởng thành."

Anh rời đi, bóng lưng nhỏ dần dưới ánh chiều.

Tôi nhìn theo, rồi khẽ thở ra.

Một phần ký ức mười năm – nhẹ như hơi trà – tan vào không trung.

Sau khi anh đi, Sơn tiến lại gần, đặt một tách trà khác lên bàn.

"Trà hoa cúc. Uống cho nhẹ."

"Anh nghe hết à?"

"Ừ. Nhưng anh không định nói gì."

"Vì sao?"

"Vì em đã nói đủ rồi. Và nói hay hơn bất kỳ ai."

Tôi bật cười.

Cảm giác lúc ấy không còn là xót xa, mà là một kiểu ấm áp chậm rãi lan ra, như tia nắng muộn xuyên qua khung cửa quán.

"Anh biết không," – tôi nói – "Ngày xưa, em sợ đau. Giờ em chỉ sợ mình không dám mỉm cười."

"Giờ thì em mỉm cười được rồi."

"Ừ. Vì nỗi đau cũng biết mỉm cười."

Sơn im, chỉ nhìn tôi, rồi đưa máy ảnh lên chụp một tấm.

Tôi đang cười, tay cầm tách trà, phía sau là lọ hoa khô trong lọ thủy tinh.

"Đẹp." – anh nói. – "Đó sẽ là bức ảnh mở đầu cho dự án."

Tôi nghiêng đầu:

"Anh không sợ ảnh buồn sao?"

"Không. Vì trong nỗi buồn ấy có ánh sáng."

Tối đó, khi quán đã đóng cửa, tôi ngồi một mình nhìn lại tấm ảnh.

Ánh mắt tôi trong ảnh không còn vương vấn quá khứ,

chỉ còn một điều gì đó rất lặng – giống như yên bình sau cơn mưa dài.

Tôi viết lên blog:

"Có những mối tình kết thúc không phải vì hết thương,

mà vì ta học được cách thương bản thân hơn.

Nếu một ngày nào đó anh đọc được,

xin đừng thấy có lỗi.

Bởi vì em đã biết cười –

và nỗi đau cũng thế."

"Tôi từng nghĩ mình sẽ mãi nhớ,

hóa ra, chỉ cần một người đủ dịu dàng,

là ký ức cũng biết tự tan đi."

Sau ngày Tuấn Đạt rời đi, tôi thấy mình thảnh thơi một cách lạ lùng.

Không còn trăn trở, không còn chờ đợi tin nhắn hay vô thức mở lại nhật ký cũ.

Thứ duy nhất tôi còn giữ là mùi trà buổi sớm, nhẹ như một lời chào của ngày mới.

Quán Cafe & Tea dạo này đông khách hơn.

Sơn bảo:

"Chắc là nhờ em. Tách trà của em có vị an yên, người ta cần điều đó."

Tôi bật cười.

"Anh nói như thể em là nguyên liệu pha chế vậy."

"Vì đúng là vậy mà. Mỗi người đều có hương vị riêng. Em – là trà sen, nhẹ, nhưng đọng lại lâu."

Câu nói đó khiến tim tôi khẽ rung.

Không phải thứ rung động bối rối, mà là cảm giác được nhìn thấy thật sự – điều tôi đã không có suốt mười năm qua.

Một buổi sáng, Châu Anh đến quán với vẻ mặt rạng rỡ.

Tóc cô nhuộm nâu sáng, buộc hờ, gương mặt tươi tắn nhưng ánh mắt vẫn có chút gì đó trầm ngâm – như thường lệ.

"Linh Đan ơi, tớ có ý tưởng nè!" – cô kéo tay tôi, nói nhanh.

"Lại vlog hả?"

"Không chỉ vlog! Tớ muốn làm kênh du lịch – lifestyle, nhưng là kiểu... nhẹ nhàng, truyền năng lượng tích cực. Mình đi khắp nơi, uống trà, kể chuyện và chia sẻ những góc nhìn về cuộc sống."

Tôi nhìn Sơn. Anh đang lau bàn, nhưng khóe môi nhếch nhẹ – nụ cười hiếm hoi của anh.

"Ý tưởng hay đấy. Em kể chuyện được, anh pha trà được. Còn Châu Anh thì quay phim, dựng clip... đủ đội rồi."

Tôi bật cười:

"Vậy là ba người – một người pha trà, một người kể chuyện, một người bắt ánh sáng."

"Tên kênh nên là gì nhỉ?" – Châu Anh suy nghĩ, chống cằm.

"Tách Trà Nhỏ." – Sơn nói, không do dự.

Tôi giật mình.

Cái tên ấy... là tựa cuốn nhật ký mà tôi từng viết cho Tuấn Đạt.

Nhưng lần này, nó không gợi đau nữa.

Chỉ còn bình yên.

"Tách Trà Nhỏ..." – Tôi lặp lại, khẽ mỉm cười. – "Ừ, nghe hợp thật."

Những ngày sau đó, chúng tôi bắt đầu hành trình mới.

Châu Anh là người luôn tràn đầy năng lượng, tay cầm máy quay chạy khắp nơi:

"Đan, quay thêm góc này đi! Nắng xuyên qua tách trà đẹp lắm!"

Còn Sơn thì lúc nào cũng điềm tĩnh, chăm chút từng chi tiết nhỏ trong mỗi khung hình:

"Trà này pha thêm vài cánh hoa cúc, hậu vị sẽ nhẹ hơn."

Còn tôi, chỉ cần ngồi xuống, nhìn hơi trà bay và kể lại những câu chuyện nhỏ trong cuộc sống – những điều từng khiến tôi đau, giờ lại khiến tôi mỉm cười.

Một lần, khi quay ở vùng núi xa, gió thổi mạnh khiến micro hỏng.

Cả nhóm phải nghỉ sớm.

Tôi và Sơn ngồi bên bếp lửa, Châu Anh đang ngủ trong lều.

Anh rót cho tôi chén trà.

Hơi ấm lan ra trong gió lạnh.

Tôi nhìn ngọn lửa bập bùng rồi nói:

"Lúc đầu em chỉ nghĩ mở kênh này cho vui, không ngờ lại thấy bình yên thật."

"Vì em đang làm điều khiến mình thấy sống." – anh đáp.

Tôi im lặng.

Sơn ít nói, nhưng mỗi lần mở miệng là khiến người ta muốn nghe.

"Anh này..." – tôi gọi khẽ.

"Ừ?"

"Anh không sợ ở bên người từng đau à?"

Anh khẽ mỉm cười.

"Anh không muốn em quên đi ai cả. Anh chỉ muốn em không còn đau vì ai."

Tôi ngẩng lên nhìn anh.

Ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt anh – sâu, ấm, và rất thật.

Khoảnh khắc ấy, tôi biết... trái tim mình đang dịch chuyển.

Không phải vì rung động đột ngột, mà vì tin tưởng.

Sau buổi quay hôm đó, video đầu tiên lên sóng:

"Tách Trà Nhỏ #1 – Khi nỗi buồn cũng cần được an ủi."

Clip chỉ dài bốn phút, nhưng lan tỏa nhanh.

Người xem bình luận:

"Giọng cô kể khiến mình muốn ngồi nghe cả chiều."

"Tách trà này có vị của sự chữa lành."

Tôi đọc từng dòng bình luận, thấy cổ họng mình nghẹn lại – nhưng là vì xúc động.

Châu Anh ôm lấy tôi:

"Thấy chưa? Tụi mình làm được rồi đó."

Sơn chỉ đứng sau quầy, nhìn ra, nói khẽ:

"Thật ra, người cần được chữa lành đầu tiên là em."

Tôi quay lại, bắt gặp ánh mắt ấy lần nữa.

Có điều gì đó vừa yên, vừa khiến tim tôi chậm một nhịp.

Tối đó, tôi ngồi viết trong cuốn sổ nhỏ:

"Mười năm qua, tôi từng sống bằng ký ức.

Giờ, tôi muốn sống bằng hiện tại.

Một tách trà nhỏ, một người lặng lẽ pha,

và một người kể chuyện – thế là đủ."

Tuần sau, chúng tôi có buổi ghi hình mới ở Kyoto – nơi mùa thu đang đỏ rực lá.

Trước khi đi, Sơn đưa tôi một chiếc túi nhỏ:

"Cho em."

"Gì vậy?"

"Một loại trà anh mới pha thử. Trà oolong ủ mật ong. Vị nhẹ, hậu ngọt."

"Anh lúc nào cũng nhớ pha thêm 'hậu vị ngọt' nhỉ?"

"Vì anh tin, mọi chuyện rồi cũng có hậu."

Tôi khẽ cười, nhìn tách trà trong tay.

Mùi hương ấm đến mức tôi thấy mình muốn giữ mãi khoảnh khắc này.

"Có người đến để khiến ta tổn thương,

có người đến để khiến ta tin rằng,

lòng mình vẫn có thể dịu dàng thêm một lần nữa."

Gió mùa thổi về sớm hơn tôi nghĩ.

Sáng nay, khi bước ra cửa quán, hơi lạnh len vào cổ áo, mang theo mùi mưa nhè nhẹ.

Tôi nhấp một ngụm trà nóng, cảm thấy lòng mình bình yên đến lạ.

Mọi thứ tưởng chừng như đã yên ổn sau bao biến động — cho đến khi quá khứ tìm về.

Châu Anh bước vào quán, tay cầm điện thoại, giọng nhỏ:

"Linh Đan... tớ vừa thấy một bài đăng. Khiết Ly về nước rồi."

Tôi khựng lại, bàn tay đang rót trà ngừng giữa không trung.

"Về... từ khi nào?"

"Hôm qua. Cô ta còn đăng hình ở sân bay, caption 'Trở về nơi mọi thứ bắt đầu'."

Tôi im lặng.

Một phần nào đó trong lòng khẽ gợn, như một gợn sóng cũ tưởng đã tan.

Không phải ghen, cũng không phải hận, chỉ là... một chút hoài niệm của người từng đau.

Chiều hôm đó, quán vẫn đông khách.

Sơn bận pha trà, Châu Anh đang quay hậu trường.

Tôi ngồi chỉnh đoạn thoại cho video mới thì điện thoại rung lên.

Màn hình hiển thị tên: Phạm Tuấn Đạt.

Tôi nhìn thật lâu, rồi hít sâu một hơi trước khi bấm nghe.

"Alo?"

"Linh Đan à... Anh có thể gặp em một chút được không?"

Giọng anh trầm, vẫn như xưa, nhưng có gì đó mệt mỏi.

Tôi im lặng vài giây, rồi đáp:

"Ừ. Chiều mai, quán vẫn mở. Anh đến đi."

Ngày hôm sau, trời lại mưa.

Cơn mưa kiểu mùa đông – lặng lẽ, không ồn ào, chỉ đủ để người ta thấy hơi se lạnh len qua cổ tay.

Tuấn Đạt đến, áo sơ mi sẫm màu, vai hơi ướt mưa.

Tôi nhìn anh, cảm giác không còn run như ngày trước nữa.

Chỉ thấy... bình thường.

Anh ngồi xuống, ánh mắt khẽ lướt quanh quán.

"Quán của em đẹp thật. Giống em."

Tôi mỉm cười nhẹ:

"Em không mở quán vì muốn ai đó nhớ. Chỉ là muốn có nơi để chính mình không quên."

Anh gật, ánh nhìn trầm lại.

"Anh biết chuyện Khiết Ly về chưa?" – tôi hỏi, giọng bình thản.

"Biết. Cô ấy liên lạc với anh. Nói muốn gặp."

"Rồi anh có gặp không?"

"Anh không biết có nên không..." – anh ngập ngừng. – "Anh sợ mình lại yếu lòng."

Tôi nhìn tách trà trước mặt, là trà bạc hà – mát và hơi cay.

"Anh từng yêu cô ấy mười năm. Yếu lòng là chuyện dễ hiểu. Nhưng quan trọng là anh có còn tin."

Anh im, một lúc sau mới nói:

"Anh không còn tin. Nhưng vẫn thấy tiếc... tiếc vì đã tin quá nhiều."

Tôi khẽ cười.

"Tiếc không phải vì người sai, mà vì ta từng đúng lòng."

Một lát, anh đặt tách trà xuống.

"Anh đến đây không phải để nói về Khiết Ly.

Anh muốn nói lời cảm ơn... và xin lỗi."

Tôi nhìn anh, im lặng chờ.

"Anh cảm ơn vì ngày trước em đã ở bên, dù anh mù quáng đến thế nào.

Và anh xin lỗi... vì đã khiến em tổn thương, khiến em phải chờ một người không đáng."

Tôi rút trong túi áo chiếc bút, xoay xoay trong tay.

"Em từng nghĩ nếu nghe được câu này sớm hơn, có lẽ mình đã khóc.

Nhưng giờ... em lại thấy nhẹ."

Anh ngẩng lên.

"Em hết yêu anh rồi à?"

Tôi mỉm cười:

"Hết từ lâu rồi. Chỉ là trước đây chưa đủ dũng cảm để thừa nhận thôi."

Cả hai cùng cười – nụ cười không buồn, chỉ hơi man mác.

Mưa vẫn rơi ngoài hiên.

Tôi đứng dậy, mang cho anh thêm một bình trà mới.

"Anh từng nghĩ chỉ cần yêu là đủ." – anh nói, giọng trầm. – "Nhưng hóa ra, điều quan trọng là thật lòng."

"Còn em," – tôi nhìn anh, khẽ đáp, – "từng nghĩ chỉ cần chờ là đủ. Nhưng hóa ra, phải học cách dừng lại."

Câu nói ấy trôi đi, nhẹ mà sâu.

Tôi thấy anh nhìn tôi thật lâu – như thể đang nhìn lại mười năm của chính mình.

Rồi anh khẽ gật đầu, đứng dậy.

"Cảm ơn em, Linh Đan.

Anh mong... lần này, người pha trà cho em sẽ không khiến em phải đợi."

Tôi cười.

"Anh yên tâm. Người đó không để trà nguội bao giờ."

Anh bước ra cửa, mưa vẫn rơi, và bóng lưng anh dần nhòe đi giữa màn sương.

Tôi không chạy theo, cũng không nhìn lâu.

Vì tôi biết — chúng tôi đã nói xong những điều cần nói.

Tối, quán vắng.

Sơn ngồi ở quầy, lặng lẽ pha một ấm trà mới.

"Hôm nay anh ấy đến." – anh nói mà không nhìn tôi.

"Anh biết à?"

"Anh thấy từ xa. Nhưng không muốn chen vào chuyện cũ."

Tôi ngồi xuống đối diện, cười nhẹ.

"Chuyện cũ, nhưng kết thúc rồi."

"Anh biết." – anh rót trà, đẩy về phía tôi. – "Trà hoa cúc mật ong. Cho người vừa dừng lại sau một hành trình dài."

Tôi nhấp một ngụm, cảm giác ngọt lịm sau đầu lưỡi.

"Anh Đăng Sơn..."

"Ừ?"

"Nếu một ngày nào đó, em lại yếu lòng, anh có pha cho em tách trà khác không?"

Anh cười:

"Anh sẽ pha, nhưng lần đó, anh ngồi uống cùng."

Câu nói ấy nhẹ như hơi thở, nhưng khiến tim tôi ấm lên.

Lần đầu tiên sau mười năm, tôi thấy lòng mình thật sự yên.

"Không phải ai quay lại cũng khiến ta đau.

Có người quay lại chỉ để giúp ta nhận ra — ta đã thật sự bước qua."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store