Ta Than Bong Toi Anh Sang Ii
[Chương truyện này được trích trong tập truyện "Phù Thủy" tôi đăng trên Facebook. Các bạn có thể tìm trang cá nhân của tôi là chivimaquai để xem bản full.] Sáng hôm nay Linh dậy muộn, suýt nữa thì lỡ mất xe bus. Cũng vì cái thói hậu đậu ấy mà nó quên không kiểm tra xem mình có lên đúng xe hay không. Tuy nhiên, khi đã lên xe rồi, Linh không biết kiểm tra kiểu gì. Trên xe không hề có loa báo, không có biển xe hay bất cứ thông tin gì khác. Linh lại là hành khách duy nhất, còn đâu là tài xế và phụ xe. Người đàn ông làm phụ xe ngồi quay lưng lại với Linh, không buồn kiểm tra vé tháng của nó. Cảm giác không quen thuộc làm Linh ngờ đến chín trên mười phần rằng mình đã lên nhầm xe rồi. Cũng không sao, vé tháng của Linh là vé tháng liên tuyến, đến điểm dừng tiếp theo Linh sẽ xuống và bắt đúng xe đến trường. Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát những chiếc xe khác đang dần dần chạy qua. Nó không ngồi xuống ghế mà đứng ngay chỗ cửa ra. Xe chạy rất êm, không có hiện tượng xóc nảy như Linh thường đi. Hình như đây là xe khác, của hãng khác. Để chắc ăn hơn, Linh lại gần người phụ xe, thấy anh ta đang nhắm mắt ngủ. Xấp vé trên tay ghi đúng số xe mà hàng ngày Linh vẫn đi. Vậy là có thể yên tâm rồi. Đoạn đường đến trường hôm nay có vẻ vắng hơn mọi khi. Linh chọn luôn một cái ghế ngay gần chỗ nó đang đứng và ngồi xuống. Bỗng Linh thấy ở bên đường có một cánh đồng hoa đỏ rực. Cánh đồng như trải dài đến vô hạn. Sắc hoa sặc sỡ khiến chân trời cũng bị nhuộm lây một màu đỏ như máu. Linh chưa từng nhìn thấy cánh đồng này. Nó sống ở đây đã mười lăm năm. Không thể nào có chuyện nó không biết đến sự tồn tại của nơi này. Một điều nữa quan trọng hơn là điều này cho thấy người lái xe đã đi không đúng lộ trình. Linh gọi lớn:- Chú gì ơi!- …- Chú lái xe ơi!- …Sự im lặng của người lái xe khiến Linh vừa khó chịu vừa lo lắng. Nó bước về phía trước, không khó khăn lắm bởi xe chạy khá chậm. Cảnh tượng trước mặt khiến Linh hoảng hốt cực độ. Người tài xế đang cho xe đi vào giữa cánh đồng hoa. Linh nhìn người phụ xe vẫn đang ngủ rất say, rồi lại nhìn người lái xe. Hai tay ông ta vẫn đặt trên bánh lái nhưng đôi mắt lại chìm vào giấc ngủ không biết từ lúc nào.Linh cũng bắt đầu thấy buồn ngủ. Nó cố gắng mở to mắt, cố chống lại cảm giác thèm khát được đặt lưng xuống và đánh một giấc. Nhưng Linh chỉ cố được vài giây rồi hai mí mắt của nó sụp xuống. Ngay khi Linh ngã gục xuống sàn xe, chiếc xe cũng dừng lại. Dừng ngay giữa cánh đồng.Từ trong xe, những cái xúc tu xanh lá nhớt nhợt trườn ra từ những khe tối. Chúng lần mò trên người Linh, trói chặt nó lại rồi dần dần bao kín toàn thân Linh như cái kén. Trong kén có tiếng nhai nuốt. Vài phút sau, bên trong chỉ còn người tài xế và anh phụ xe vẫn ngủ vùi như chết. Chiếc xe bus từ từ quay đầu. Dù sao cũng phải đón thêm khách.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store