Chương 22 - Ván Cờ Đẫm Mùi Mị Ảnh
Trong tẩm điện Cẩm Tâm, lụa mỏng buông rèm, ánh nến chập chờn, mùi đàn hương trộn lẫn với hương hoa đào dịu ngọt. Trân Ni ngồi trên ghế dài, y phục lụa tím thêu mây vàng, mái tóc uốn lọn mềm rủ qua bờ vai trắng ngần. Đối diện nàng, nam tử được gọi là "sủng thần" cung kính quỳ gối, thần thái đoan chính, nhưng đôi mắt thì lấp lánh như hiểu rõ vai trò của mình.Nàng khẽ mỉm cười, nâng tay chỉ về phía mình."Ngươi từng học múa, đúng không?""Thưa Thái hậu, thần từng học vũ nghệ ở Vũ Phường.""Vậy hãy múa cho ta xem. Đêm nay, ta muốn những kẻ ngoài kia nghĩ rằng ta đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi nhan sắc và thân thể ngươi."Nam tử thoáng khựng lại, rồi gật đầu, đứng dậy, cởi bỏ lớp áo ngoài, chỉ còn lại bộ xiêm y mềm nhẹ, trắng như tuyết. Dưới ánh nến, thân thể hắn như tạc ngọc, dáng múa mềm mại, uyển chuyển mà không mất khí chất nam nhi.Tiếng đàn vang lên do chính Trân Ni gảy. Giai điệu chậm rãi, u uẩn như cơn sóng dập dềnh trong tâm tưởng nàng. Mắt nàng khẽ liếc ra cửa nơi mà nàng biết chắc chắn có người đang ẩn mình.Nàng biết, nếu muốn đánh lừa kẻ như Tào Cảnh, thì cần diễn đến tận cùng.---Ba ngày sau, tin đồn trong cung lan như lửa cháy đồng:"Thái hậu đêm đêm cùng nam sủng ẩm tửu, múa hát, không màng triều chính, đến tấu chương cũng không duyệt, chỉ say sưa viết thơ tặng sủng thần.""Có người thấy nàng cùng nam tử ấy dựa vào nhau bên hồ Dao Nguyệt, thậm chí còn cho hắn ngồi cùng kiệu long xa.""Nam sủng ấy còn được ban danh hiệu 'Thanh Lâm Quân', có dấu ngọc riêng, tùy ý ra vào nội điện."Tào Cảnh cười lớn khi nghe báo cáo từ nội gián."Con đàn bà ấy cuối cùng cũng bộc lộ bản chất."Bùi Quảng ngồi bên châm rượu, hỏi: "Ngươi thật sự tin nàng đã mê muội vì nam sắc?"Tào Cảnh gõ nhẹ quạt vào lòng bàn tay, giọng chắc nịch: "Trước kia ta còn nghi nàng giả bộ, nhưng giờ khác rồi. Mấy hôm nay không thấy nàng xem tấu, để mặc cho nội chính rối loạn, lại thăng chức cho một tên vũ nam làm nội quan cận thân... Nếu đây mà là diễn, thì là diễn quá thật."Gã nội gián cung đình tiếp lời: "Đêm qua thần trốn trong vườn Cẩm Tâm, thấy Thái hậu tự tay rót rượu cho hắn, còn gảy đàn hát rằng: 'Một bước phong hoa lạc tận tình.' Sau đó... nàng ôm hắn ngủ trong lòng."Tào Cảnh đặt chén xuống bàn, mắt lóe lên mưu toan: "Tốt. Nếu đã thế... ta nên ra tay rồi."---Cùng lúc đó, tại hậu viện Cẩm Tâm.Trân Ni ngồi lặng dưới mái đình, ánh trăng rọi qua kẽ lá hắt bóng nàng lên nền đá. Thanh Lâm Quân tên nam sủng kia quỳ một gối dưới chân nàng."Ngươi đã làm tốt. Giả vờ say rượu, giả vờ si tình, giả vờ cả việc đòi theo ta đến chết. Những kẻ ngoài kia đã tin."Nam tử mím môi: "Chỉ là diễn xuất. Nhưng nếu có một ngày người thật sự cần... thần nguyện chết để bảo vệ."Trân Ni nhìn hắn, ánh mắt dịu lại đôi chút. "Ngươi là người của Tần Kính phải không?"Nam tử sững người. Nhưng rồi hắn gật đầu. "Tướng quân bảo thần, nếu một ngày Thái hậu cần dàn dựng một vở kịch lớn, hãy sẵn sàng trở thành vai chính."Trân Ni nhẹ giọng: "Ta không cần ngươi chết. Nhưng ngươi phải chịu... một đòn thật nặng. Để khiến Tào Cảnh tin chắc ta si mê ngươi đến nỗi nổi giận vì ngươi bị thương. Khi ấy... hắn sẽ lộ mặt."
---Hai ngày sau, tại điện Ngự Hoa.Thái hậu đích thân đưa nam sủng tới dự yến tiệc mừng sinh thần của tiểu công chúa, công chúa khi lên 3 thì tiên đế qua đời. Đây là vị công chúa nhỏ tuổi nhất trong hoàng cung này, sinh thần hôm nay vốn là một cái cớ do Tào Cảnh dựng lên để thăm dò nàng.Giữa yến tiệc, khi Thanh Lâm Quân vừa cạn chén rượu do Trân Ni rót, bỗng một nội vệ xông vào, lớn tiếng:"Người này là gian tế từ phương Bắc! Có chứng cứ từng tiếp xúc mật với sứ giả Tề quốc!"Cả điện náo loạn. Tào Cảnh giả vờ kinh ngạc, lập tức sai người bắt giữ nam tử. Nhưng ngay khi thị vệ vừa giơ kiếm, Trân Ni đã lao đến chắn trước mặt nam nhân kia, gào lên:"Không ai được chạm vào hắn!"Gương mặt nàng lúc đó đỏ bừng, ánh mắt rớm lệ, giọng run rẩy như một nữ nhân đang thật sự si mê."Hắn là người của ai gia! Ai dám chạm vào hắn, chính là làm nhục ai gia!"Tào Cảnh bước ra, giọng trầm thấp: "Thái hậu, người vì một kẻ hạ tiện mà nổi giận với bá quan sao?"Trân Ni nắm chặt tay áo nam tử, bờ môi run run như cố gắng kìm nén cảm xúc. Cuối cùng, nàng chỉ nói một câu:"Người này... là người ta muốn giữ bên mình đến chết."Yến tiệc tan vỡ trong không khí u ám, chẳng ai dám nói gì thêm. Tào Cảnh lẳng lặng rời khỏi, trong lòng thầm nhếch môi đắc ý.---Đêm ấy, tại phủ Tào gia."Quả nhiên... nàng đã ngu muội." Tào Cảnh khoanh tay sau lưng, mắt nhìn ánh nến lập lòe.Bùi Quảng gật đầu: "Nàng đã đặt tình cảm trên đầu triều chính. Đây là cơ hội của ngươi.""Đến lúc ta truất ngôi Thái hậu, lập Vĩnh Diễm lên làm vua bù nhìn. Trân Ni? Cùng lắm là bị giam lỏng cả đời." Tào Cảnh rót chén rượu, nở nụ cười đắc thắng.--Cùng lúc đó, tại Cẩm Tâm cung.Trân Ni ngồi trong bóng tối, trên tay là một tấu sớ cũ của Trí Tú vừa gửi đến. Nàng đặt nó lên bàn, ánh mắt lóe lên tia sắc bén.Nam tử được gọi là Thanh Lâm Quân đứng sau lưng nàng, toàn thân băng bó nhẹ vết thương hôm đó đều là giả nhưng máu đổ thì thật.Trân Ni chậm rãi nói: "Tào Cảnh đã tin."Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau:"Giờ đến lượt ta hành động."Trí Tú từ bóng tối bước ra. Ánh trăng chiếu lên gương mặt nàng lạnh lùng, kiêu ngạo và đầy toan tính.---
---Hai ngày sau, tại điện Ngự Hoa.Thái hậu đích thân đưa nam sủng tới dự yến tiệc mừng sinh thần của tiểu công chúa, công chúa khi lên 3 thì tiên đế qua đời. Đây là vị công chúa nhỏ tuổi nhất trong hoàng cung này, sinh thần hôm nay vốn là một cái cớ do Tào Cảnh dựng lên để thăm dò nàng.Giữa yến tiệc, khi Thanh Lâm Quân vừa cạn chén rượu do Trân Ni rót, bỗng một nội vệ xông vào, lớn tiếng:"Người này là gian tế từ phương Bắc! Có chứng cứ từng tiếp xúc mật với sứ giả Tề quốc!"Cả điện náo loạn. Tào Cảnh giả vờ kinh ngạc, lập tức sai người bắt giữ nam tử. Nhưng ngay khi thị vệ vừa giơ kiếm, Trân Ni đã lao đến chắn trước mặt nam nhân kia, gào lên:"Không ai được chạm vào hắn!"Gương mặt nàng lúc đó đỏ bừng, ánh mắt rớm lệ, giọng run rẩy như một nữ nhân đang thật sự si mê."Hắn là người của ai gia! Ai dám chạm vào hắn, chính là làm nhục ai gia!"Tào Cảnh bước ra, giọng trầm thấp: "Thái hậu, người vì một kẻ hạ tiện mà nổi giận với bá quan sao?"Trân Ni nắm chặt tay áo nam tử, bờ môi run run như cố gắng kìm nén cảm xúc. Cuối cùng, nàng chỉ nói một câu:"Người này... là người ta muốn giữ bên mình đến chết."Yến tiệc tan vỡ trong không khí u ám, chẳng ai dám nói gì thêm. Tào Cảnh lẳng lặng rời khỏi, trong lòng thầm nhếch môi đắc ý.---Đêm ấy, tại phủ Tào gia."Quả nhiên... nàng đã ngu muội." Tào Cảnh khoanh tay sau lưng, mắt nhìn ánh nến lập lòe.Bùi Quảng gật đầu: "Nàng đã đặt tình cảm trên đầu triều chính. Đây là cơ hội của ngươi.""Đến lúc ta truất ngôi Thái hậu, lập Vĩnh Diễm lên làm vua bù nhìn. Trân Ni? Cùng lắm là bị giam lỏng cả đời." Tào Cảnh rót chén rượu, nở nụ cười đắc thắng.--Cùng lúc đó, tại Cẩm Tâm cung.Trân Ni ngồi trong bóng tối, trên tay là một tấu sớ cũ của Trí Tú vừa gửi đến. Nàng đặt nó lên bàn, ánh mắt lóe lên tia sắc bén.Nam tử được gọi là Thanh Lâm Quân đứng sau lưng nàng, toàn thân băng bó nhẹ vết thương hôm đó đều là giả nhưng máu đổ thì thật.Trân Ni chậm rãi nói: "Tào Cảnh đã tin."Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau:"Giờ đến lượt ta hành động."Trí Tú từ bóng tối bước ra. Ánh trăng chiếu lên gương mặt nàng lạnh lùng, kiêu ngạo và đầy toan tính.---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store