Ta Nuoi Lon Ma Long Bao Nguoc Xuyen Thu
Khương Dạng Vũ nghe thấy động tĩnh phía sau, quay đầu nhìn lại liền thấy mảng than đen ở vị trí long nhãn bong ra, lộ ra một con mắt rồng màu tím sẫm.Từ khe nứt trên bầu trời, vô số thiên ma lao ra. Chúng không tấn công tu sĩ mà lại nhảy múa giữa không trung, đồng thời tấu lên ma khúc.Ma âm vang vọng, sát ý thâm sâu, uy lực còn kinh khủng hơn cả khúc nhạc của tông chủ Thần Nhạc Môn. Ngay cả những người như Khương Bách Ngôn cũng khó lòng chống đỡ, khóe môi rỉ ra tơ máu.Khương Dạng Vũ lại chẳng cảm thấy gì. Nhưng cậu cũng không để ý đến điều đó, chỉ chăm chú nhìn vào con mắt rồng kia, vừa định mở miệng nói gì đó thì sống mũi lại cay cay, viền mắt đỏ hoe.Càng lúc càng nhiều mảng than đen bong ra khỏi thân rồng, để lộ những lớp vảy đen tuyền sáng bóng. Chẳng bao lâu sau, bóng rồng khổng lồ đã hoàn toàn thoát ra khỏi lớp vỏ cháy xém.Tất cả mọi người đều không còn tranh đoạt nữa. Ai nấy đều cảm nhận được luồng uy áp khủng khiếp đang tỏa ra từ rồng—y đã độ kiếp thành công!Không một ai ngu ngốc đến mức ra tay với một chân long vừa trải qua thiên kiếp. Ngay cả Trọc Dạ và đồng bọn của hắn, những kẻ đứng gần rồng nhất, cũng bất giác dừng động tác.Đôi mắt rồng liếc qua hai người bọn họ, Trọc Dạ lập tức dựng tóc gáy, không chút do dự quay đầu bỏ chạy. Đồng bọn của hắn cũng hoảng hốt chạy theo. Nhưng tất cả đã muộn—chỉ trong nháy mắt, hai kẻ tu vi Đại Thừa kỳ liền hóa thành hai đám huyết vụ, máu nhuộm đỏ nửa bầu trời.Khương Bách Ngôn lập tức kéo Khương Dạng Vũ về phía sau, thấp giọng ra lệnh: "Lùi lại!"Khương Dạng Vũ gấp giọng: "Y là Oa Bảo—"Cậu còn chưa nói dứt câu, Khương Bách Ngôn đã ngắt lời: "Hắn bây giờ là ma vương của Ma giới, không còn bao nhiêu lý trí nữa. Mau đi, đừng quay đầu lại!"Nhưng ngay khi câu nói ấy vừa dứt, rồng đã tiến lại gần. Đôi mắt to như chuông đồng chăm chú nhìn chằm chằm Khương Dạng Vũ, uy áp trầm trọng khiến mọi người hít thở khó khăn.Ngay cả Khương Bách Ngôn cũng vô cùng căng thẳng. Ông ngưng tụ linh lực trong lòng bàn tay, định thi triển Súc địa thuật để đưa Khương Dạng Vũ và Lư Ninh rời khỏi đây. Thế nhưng phép thuật lại không thể thi triển được. Nhìn lại, hắn phát hiện rồng đang nhìn chằm chằm vào mình."Nhạc phụ, để ta nói với Tiểu Vũ vài câu." Rồng mở miệng nói.Khương Dạng Vũ mừng rỡ gọi: "Oa Bảo!"Ánh mắt rồng rơi xuống người cậu, khóe miệng rồng tựa hồ nở một nụ cười: "Ta là tâm ma của hắn."Khương Dạng Vũ vội hỏi: "Vậy Oa Bảo đâu?"Tâm ma đáp: "Ở đây. Hắn đang nghe ngươi nói."Khương Dạng Vũ rơi nước mắt, không biết nên nói gì.Tâm ma lên tiếng: "Thiên ma đến đón ta rồi, ta không còn nhiều thời gian nữa. Tiểu Vũ, ngươi sẽ đến Ma giới, đúng không?"Khương Dạng Vũ gật đầu, vừa khóc vừa nói: "Ta là thế hệ kế thừa chủ nghĩa xã hội phát triển toàn diện đức, trí, thể, mỹ, lao. Ta không biết có thể sinh ra tâm ma hay không... Ngươi đang làm khó ta đấy, hổ mập!"Tâm ma cười: "Ta tin ngươi có thể, ngươi cũng phải tin vào chính mình."Khương Dạng Vũ: "......"Đây có phải chuyện tin hay không đâu hả? A!?Tâm ma nhẹ giọng: "Đến lúc ta phải đi rồi."Những kẻ nhập ma đều phi thăng lên Ma giới, đó là quy luật không thể thay đổi. Những ma vật có thể tràn ra từ khe nứt chỉ là ma vật cấp thấp, là cư dân bản địa của Ma giới. Nhưng những ai từ tu chân giới phi thăng đến Ma giới đều bị thiên đạo ràng buộc.Trong ánh sáng đỏ rực từ khe nứt chiếu xuống, thân ảnh tâm ma chậm rãi bay lên. Thiên ma ca hát, nhảy múa, hân hoan chào đón một tân ma vương.Tất cả mọi người đều đau đớn dưới ảnh hưởng của ma âm, chỉ riêng Khương Dạng Vũ không bị tác động. Ngay cả Khương Bách Ngôn và Lư Ninh cũng dần không còn nghe thấy khúc nhạc ma quái nữa.Khương Bách Ngôn đang ngờ vực thì bỗng cảm thấy lòng bàn tay có gì đó khác thường. Cậu mở tay ra nhìn—trong lòng bàn tay là một mảnh vảy rồng đen bóng.Lư Ninh cũng mở tay ra, trên tay nàng cũng có một mảnh vảy rồng.Khương Dạng Vũ trông theo tâm ma bay vào khe nứt, thiên ma cũng theo đó biến mất, lòng đau như cắt, một lần nữa bật khóc nức nở.Bên trong bụng cậu vẫn còn đứa nhỏ, vậy mà người cha còn lại lại không thấy đâu nữa. Cậu sắp trở thành gia đình đơn thân rồi sao? "Tiểu bảo đáng thương của cha, sau này không có sữa uống nữa rồi." Khương Dạng Vũ nghẹn ngào nói.*Khương Dạng Vũ cùng mọi người trong Huyền Thiên Tông trở về tông môn.Không lâu sau, môn phái của Trọc Dạ và đạo nhân Nhất Minh liền kéo đến, yêu cầu Huyền Thiên Tông phải đưa ra một lời giải thích.Khương Bách Ngôn nghe xong, cảm thấy vô cùng nực cười: "Bọn họ muốn lời giải thích gì? Người đâu phải do ta giết."Tề Hựu Nhân nói: "Tin tức con rồng đó xuất thân từ Huyền Thiên Tông đã lan truyền ra ngoài rồi."Khương Bách Ngôn nghe vậy, khựng lại một chút rồi nói: "Hắn đã cứu bảy ngàn đệ tử Huyền Thiên Tông, còn có mấy vạn tu sĩ khác. Công đức như vậy chẳng lẽ không đủ để bù đắp tội nghiệt nhập ma của hắn sao?""Khương sư huynh, Huyền Thiên Tông chúng ta trên dưới một lòng. Trong bảy ngàn đệ tử đó có một ngàn ba trăm người là của Phù Môn Đan Tông ta. Ta và đại ca đều mang ơn con rồng ấy, quyết không để Khương sư điệt thất vọng. Khương sư huynh cứ yên tâm.""Chúng ta cũng vậy." Các tông chủ khác cũng lần lượt lên tiếng.Nghe vậy, sắc mặt Khương Bách Ngôn mới dịu đi đôi chút.Những môn phái đến gây sự đương nhiên bị bọn họ đuổi về, cũng không cần đưa ra bất kỳ lời giải thích nào. Ở tu chân giới, kẻ yếu bị kẻ mạnh chèn ép là chuyện thường tình, đạo lý này chưa bao giờ thay đổi.Bạch Ngọc Lương bị tâm ma lấy mất ma hạch, lại bị bỏ quên trên Lạc Vân Phong. Vì trọng thương, không có ma hạch bổ sung nên hắn rơi vào hôn mê. Đệ tử phát hiện ra liền lập tức trói lại.Các tông chủ Huyền Thiên Tông nhanh chóng ấn định ngày hành hình Bạch Ngọc Lương.Khương Dạng Vũ không đi xem hành hình. Tâm trạng cậu vô cùng tệ, chỉ muốn trốn trong cung điện, giả chết cho xong.Đoạn Vân Hạo đến tìm Khương Dạng Vũ, còn dắt theo một đứa bé đến trước mặt cậu, lạnh nhạt nói: "Hắn chính là kẻ đầu sỏ."Đứa bé trừng mắt nhìn hắn, giọng vẫn còn non nớt nhưng đầy tức giận: "Đoạn Vân Hạo, ngươi đừng quá đáng!"Đoạn Vân Hạo cười nhạt: "Ta nói sai sao?"Đứa bé này chính là Phi Loan. Gã cười lạnh: "Dù bản tọa không kích phát ma hạch của bọn họ thì sớm muộn gì nó cũng bộc phát, liên quan gì đến ta?"Đoạn Vân Hạo nói: "Là lỗi của ngươi."Phi Loan quát: "Không phải!"Gã hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng dữ dội, sau đó lạnh giọng: "Bản tọa đã quay về theo lời ngươi, mau trả con rối vu độc lại cho ta, đừng giở trò nữa. Sau này, ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta. Ta có thể phát độc thệ, nếu ta phi thăng Tiên giới, tuyệt đối không dẫn người chặn đường ngươi."Đoạn Vân Hạo hờ hững đáp: "Ngươi chưa chắc đã phi thăng trước ta."Phi Loan kiêu ngạo nói: "Bản tọa từng là Kim Tiên, muốn tu luyện lại chỉ cần trăm năm là có thể phi thăng Tiên giới. Còn ngươi—hừ! Ngươi bị tổn hại thần hồn, muốn phi thăng thì phải bổ khuyết thần hồn trước. Bản tọa nhất định phi thăng trước ngươi, chuyện này không cần phải nghi ngờ."Đoạn Vân Hạo mỉm cười: "Ồ, vậy ta giết ngươi, chẳng phải ta sẽ phi thăng trước sao?"Sắc mặt Phi Loan cứng đờ, tức giận quát: "Ngươi!"Đoạn Vân Hạo lạnh lùng: "Xin lỗi y đi."Phi Loan: "......"Biểu cảm trên gương mặt non nớt của hắn biến đổi liên tục, cuối cùng vẫn cắn răng, nghiến lợi nói: "Bản tọa kích phát ma hạch của những người đó, là lỗi của bản tọa."Đoạn Vân Hạo: "Đền bù."Phi Loan: "......"Đoạn Vân Hạo lặp lại lần nữa: "Đền bù."(Tự nhiên thấy có hint anh em ơi kkk)Phi Loan thở ngày càng gấp gáp. Gã đã bao giờ chịu uất ức như này đâu!Nhưng cùng đúng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Nếu cứ ở mãi trong cơ thể Đoạn Vân Hạo, đối với thần hồn của gã cũng là một sự tiêu hao vô cùng lớn. Hiện tại, gã đã mất động phủ, việc tìm lại một nhục thân mới chính là lối thoát tốt nhất.Nghĩ vậy, Phi Loan ép mình bình tĩnh lại, rồi nói: "Đi về phía tây mười ngày mười đêm, sẽ thấy một ngọn núi tên là Thần Nữ Phong. Dưới Thần Nữ Phong có một động phủ bí cảnh khác của ta."Gã nói ra trận nhãn, trên mặt hiện lên vẻ nhẫn nhịn chịu đựng: "Như vậy, đã đủ chưa? Bản tọa có thể rời đi rồi chứ?"Đoạn Vân Hạo không để ý đến, chỉ quay sang nhìn Khương Dạng Vũ, hỏi: "Tâm trạng khá hơn chưa?"Khương Dạng Vũ bị đứa bé làm cho ngớ người, ngơ ngác hỏi: "Đây là ai?"Đoạn Vân Hạo thản nhiên đáp: "Chính là tàn hồn đã đoạt xá ta."Khương Dạng Vũ lập tức biến sắc, thất thanh hỏi: "Vậy Khương Phinh đâu?"Đoạn Vân Hạo bình tĩnh nói: "Ở chỗ ta."Nghe vậy, Khương Dạng Vũ lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Sư bá không giao nàng cho hắn là tốt rồi."Đoạn Vân Hạo nhíu mày khẽ nói: "Ả đã giết một đệ tử của ta, ta đương nhiên không thể bỏ qua."Khương Dạng Vũ lập tức chỉ vào tàn hồn trước mặt: "Hắn và Khương Phinh là cùng một bọn! Khương Phinh đoạt linh căn của Giang Lạc Tuyết, nhất định là có sự nhúng tay của hắn! Hắn là tiên nhân, tất nhiên hiểu rõ những tà thuật như thế này."Phi Loan kinh hãi: "Nói bậy! Bản tọa không có!"Khương Dạng Vũ hừ lạnh: "Muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm! Ngươi không thể lừa được cặp hỏa nhãn kim tinh của ta!"Phi Loan: "......"Đoạn Vân Hạo híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Vậy thì ngươi đừng đi nữa."Phi Loan tức giận chửi ầm lên: "Đoạn Vân Hạo! Ngươi nuốt lời! Ta đáng ra phải bóp nát tim ngươi từ sớm mới đúng!"Đoạn Vân Hạo vươn tay, nắm chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của gã, giọng nói trầm thấp: "Trước đây ta không biết tay ngươi từng dính máu đệ tử dưới trướng ta. Bây giờ biết rồi, tất nhiên không thể để ngươi đi."Phi Loan tức đến đỏ mắt, nằm trong tay hắn mà nức nở rên rỉ.Đoạn Vân Hạo quay sang Khương Dạng Vũ, nói: "Lát nữa ta sẽ di dời động phủ đó cho ngươi, nghỉ ngơi đi."Nói xong, hắn xách theo Phi Loan rời đi.Hắn vừa đi khỏi, Khương Dạng Vũ lập tức mất hết sức lực, mềm nhũn nằm trên ghế quý phi như một con cá mặn."Bõm bõm." Một rồng con cất tiếng kêu khe khẽ bên tai hắn.Khương Dạng Vũ thả thần thức vào trong, liền thấy linh khí trong nội phủ đang bị hút cạn liên tục, suýt nữa thì bật khóc."Tiểu Bảo, con uống ít thôi, nương con không ở đây, cha không có sữa cho con uống đâu."Rồng con nghe hiểu lời cậu, liền giảm bớt tốc độ hấp thu linh khí.Khương Dạng Vũ nghẹn ngào nói: "Thôi được rồi, cứ uống đi, uống nhiều một chút cũng không sao, cha một mình vẫn có thể nuôi con lớn."Rồng con vô tư, nghe vậy liền tiếp tục hấp thu linh khí từ nội phủ.Sáng hôm sau, Khương Bách Ngôn và Lư Ninh đến thăm Khương Dạng Vũ.Hai người này xa cách suốt hai mươi năm, vậy mà chỉ sau một đêm đã lại ân ái như thuở ban đầu.Tối qua, Khương Dạng Vũ đã trò chuyện với Lư Ninh suốt đêm, kể cho nàng nghe những chuyện tày đình mà Khương Phinh đã gây ra, đến khi nói đến việc ả bị chế thành khôi lỗi, Lư Ninh mới lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi trùng phùng.Nàng nói: "Năm đó ta bảo chàng giết ả ta, hoặc ít nhất cũng phải đưa đi thật xa, nhưng chàng lại thấy thiên phú của ả ta tốt, nên giữ lại. Ta đã nói với chàng, Huyền Thiên Tông chỉ có thể có một trong hai: ả ta hoặc ta. Vậy mà chàng lại nói, cần gì phải so đo với một đứa trẻ sơ sinh. Ta thật muốn hỏi chàng có phải vì có tình ý với người tiện nhân đó không, nên mới không nỡ giết đứa con của ả. Nhưng ta cũng gần như đoán được chàng sẽ nói gì – rằng ta nghĩ quá nhiều. Chàng là nam nhân, một đêm xuân tiêu, tất nhiên là vui vẻ thỏa mãn. Khi ấy, có người còn khuyên ta, bảo rằng với địa vị và tu vi của chàng, có một thị thiếp cũng là chuyện bình thường. Nhưng khi đó, ta cảm thấy chàng bẩn."Khương Bách Ngôn: "......"Lư Ngưng lạnh lùng nói tiếp: "Con của tiện nhân đó thì có thể là người tốt sao? Chàng đã lưu lại một mầm họa, khiến Bạch Ngọc Kinh bị hủy cả môn phái, lại còn khiến đệ tử của Kiếm Tông mất mạng. Đây chính là cái gọi là 'lòng nhân từ nữ nhân' của chàng."Khương Bách Ngôn không thể phản bác, chỉ có thể ủ rũ cúi đầu nhận sai.Lư Ninh nói: "Giờ ả ta đã chết, ta sẽ không rời đi nữa."Vậy là, hai người họ dẹp bỏ mọi khúc mắc, khôi phục lại sự ân ái như thuở ban đầu.Khương Dạng Vũ thấy họ tay trong tay bước đến, suýt nữa thì bật khóc thành tiếng.Ánh sáng của cặp đôi chết tiệt này chói quá!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store