ZingTruyen.Store

Ta Nuoi Lon Ma Long Bao Nguoc Xuyen Thu

Khương Dạng Vũ mấy ngày nay không rong chơi khắp nơi mà mượn phòng tu luyện của Khương Bách Ngôn, dự định trước khi tiến vào bí cảnh sẽ đột phá Kim Đan kỳ.

Ngộ tính của cậu quả thực không tệ. Khi đến thế giới này, cậu không hề có triệu chứng "không hợp thủy thổ", cũng không gặp trở ngại gì lớn trong việc lĩnh ngộ pháp môn tu luyện. Nhờ vậy, chỉ trong vòng một năm, đã từ Trúc Cơ kỳ leo lên Trúc Cơ viên mãn—một tốc độ khiến nhiều đệ tử khác phải tròn mắt ngưỡng mộ.

Điều này càng chứng minh được rằng sinh viên tốt nghiệp loại ưu từ 985*, dù đến thế giới tu tiên cũng chẳng cần phải sợ hãi gì!

Tuy nhiên, muốn đột phá Kim Đan kỳ vẫn cần đến một chút cơ duyên. Khương Dạng Vũ tu luyện suốt nửa tháng, thậm chí còn dùng nửa viên Thái Hoàn Đan để trợ giúp, nhưng vẫn chưa thể thành công.

Khương Dạng Vũ cũng muốn tìm Khương Bách Ngôn để trao đổi kinh nghiệm đột phá cảnh giới, đáng tiếc sau buổi thẩm vấn hôm trước, Khương Bách Ngôn đã bế quan, cậu cũng không tiện quấy rầy.

Từ phòng tu luyện bước ra, Khương Dạng Vũ trở về Lạc Vân Phong thì gặp một đệ tử.

Người nọ nhìn thấy cậu, đôi mắt sáng lên, giọng nói vang dội: "Khương sư huynh!"

Khương Dạng Vũ dừng bước, nở nụ cười ấm áp quen thuộc: "Là Hà sư đệ à."

Hà Phong, vốn là một đệ tử tạp dịch, nhờ sự chăm chỉ tu luyện đã chính thức được thăng lên ngoại môn, hiện giờ đã đạt đến Luyện Khí tầng bảy, ngang với mặt bằng chung của đệ tử ngoại môn mới nhập môn.

Khương Dạng Vũ dò xét tu vi của hắn, hài lòng gật đầu khen ngợi: "Không tệ, tốc độ tiến bộ của đệ rất nhanh, đã đạt đến Luyện Khí tầng bảy, thiên phú quả thực không tồi! Sư huynh quả nhiên không nhìn lầm người!"

Vừa nói, cậu vừa lấy ra một pháp khí phi hành hạ phẩm từ túi trữ vật, đưa cho Hà Phong: "Đây là phần thưởng sư huynh cho đệ, tiếp tục cố gắng nha! Hãy mang vinh quang về cho Huyền Thiên Tông chúng ta!"

Hà Phong xấu hổ nói: "Sư huynh, đệ đã có thể nhận nhiệm vụ đơn giản rồi, cũng mua một ít Bổ Linh Đan cho sư huynh. Tuy rằng không đáng giá bằng linh thạch mà huynh tặng, nhưng đó là tấm lòng của đệ, mong sư huynh nhận lấy."

Khương Dạng Vũ nghe vậy thì bật cười, cậu thích Huyền Thiên Tông phần lớn cũng vì những nam hài tử ở đây đều chân thành, thẳng thắn, đáng yêu như vậy.

Cậu nhận lấy Bổ Linh Đan của Hà Phong, rồi tiện tay ném pháp khí cho hắn: "Cái này cũng nhận đi, không đáng bao nhiêu cả. Là mấy sư huynh bên Luyện Khí Tông luyện ra lúc rảnh rỗi thôi, ta gom lại cả đống, chỉ đợi để thưởng cho các đệ."

Nói thì nói vậy, nhưng thực ra những pháp khí luyện ra ở Luyện Khí Tông, chỉ cần đạt tiêu chuẩn, đều có thể đổi lấy điểm cống hiến ở chấp sự đường, sau đó đệ tử các phân tông khác có thể dùng điểm cống hiến để mua.

Nhưng Khương Dạng Vũ lại có bản lĩnh, đệ tử Luyện Khí Tông cũng rất quý cậu, mỗi lần đến, bọn họ đều hào hứng đưa tặng những món đồ luyện tay cho cậu.

Không có trung gian kiếm lời, cả hai bên đều vui vẻ.

Hôm nay lại là một ngày Khương Dạng Vũ nỗ lực vì sự hài hòa của Huyền Thiên Tông!

Hà Phong có chút bất ngờ, khuôn mặt đỏ bừng, rối rít tạ ơn.

Huyền Quang suốt nửa tháng không gặp Khương Dạng Vũ, vốn đã vô cùng nhớ nhung. Nhưng ngay khi Khương Dạng Vũ vừa đến gần, y lập tức ngửi thấy một mùi hương khác.

Tâm ma lên tiếng: "Là mùi của tên Hà sư đệ kia."

Không cần tâm ma nhắc nhở, Huyền Quang cũng biết đó là ai!

Y nhớ cậu đến vậy, vậy mà cậu ra ngoài xong lại không về ngay, còn chạy đi trò chuyện với người khác!

Nhìn xem, cái mùi này bám lâu như này, đủ biết bọn họ đã tán gẫu không ít!

Lửa giận trong lòng Huyền Quang bùng lên: "Ngươi còn biết đường về cơ à."

Khương Dạng Vũ chớp mắt: "Sao đấy? Ta không thể về à? Vậy ta đi đây."

Vừa nói, cậu vừa nhấc chân, làm bộ muốn bước ra khỏi cửa.

Huyền Quang nghẹn lại, ấm ức nói: "...Ngươi quay lại!"

Tâm ma trong lòng y lắc đầu: "Ngươi như này chẳng phải là bị y nắm trong lòng bàn tay sao?"

Huyền Quang không để tâm, chỉ trừng mắt nhìn Khương Dạng Vũ: "Ta còn tưởng, ngươi quên ta rồi."

Khương Dạng Vũ quay đầu, chân khẽ điểm một cái, cả người nhẹ bẫng như có gió nâng, thoáng chốc đã ngang tầm mắt với Huyền Quang. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt tím thẫm kia, giơ tay ôm lấy đầu y, cười híp mắt: "Đùa à, có quên ăn cũng không thể quên ngươi được! Cha yêu ngươi!"

Nói xong, lập tức cúi xuống định hôn Huyền Quang.

Huyền Quang nghiêng đầu tránh, giọng điệu chua chát: "Ngươi rất thối."

Khương Dạng Vũ ngẩn ra: "Hả?"

Cậu cúi đầu hít một hơi, rồi như phát hiện ra chân lý, hớn hở khen: "Ơ, sao trên người ta lại có mùi sữa nhỉ? Thơm ghê, thơm đến mức ta muốn cắn chính mình luôn á!"

Huyền Quang cũng thấy đúng, nhưng cơ thể bị ám mùi của kẻ khác thì một chút cũng không thơm.

Nửa tháng không gặp, ấm ức tích tụ khiến y càng thêm châm chọc: "Không thơm, rất hôi."

Không nhịn được, y lại chua thêm một câu: "Toàn là mùi của người khác."

Câu nói này lập tức làm lộ rõ sự ghen tuông của Huyền Quang. Nhưng Khương Dạng Vũ nhất thời không nhận ra, chỉ "à" một tiếng, lộ ra vẻ trầm ngâm: "Hà sư đệ chắc vừa làm nhiệm vụ về nhỉ? Ta cũng ngửi được chút mùi mồ hôi thật."

Nói xong, cậu thuận thế hôn y một cái: "Oa Bảo, ủy khuất cho ngươi rồi. Đi, chúng ta đi tắm nào."

Huyền Quang lập tức chột dạ, ánh mắt dao động, cái đuôi phía sau cũng không kìm được mà đong đưa liên tục. Giọng điệu cay nghiệt khi nãy nháy mắt mềm đi, ấp úng: "Đừng đi tắm..."

Y do dự một lúc, cuối cùng vẫn cắn răng nói ra: "...Ở lại với ta, nói chuyện với ta đi."

Khương Dạng Vũ nhìn y chằm chằm. Cậu quá hiểu Huyền Quang rồi—chỉ cần y ánh mắt lảng tránh, đuôi ve vẩy, móng vuốt nhỏ không yên phận thì chắc chắn có vấn đề.

Cậu mỉm cười dịu dàng, giọng điệu thoải mái: "Vậy chúng ta vừa tắm vừa nói chuyện đi?"

Tắm chung cũng là một cách hữu hiệu để đàn ông thắt chặt tình cảm, trút bỏ mọi rào cản, còn gì mà không thể tâm sự cho nhau nữa?

Về khoản giao tiếp, Khương Dạng Vũ từ lâu đã thành thạo, có thể dễ dàng nắm bắt tâm lý người khác và khéo léo chiều theo sở thích của họ.

Dĩ nhiên, với Huyền Quang thì không cần dùng mánh khóe gì—vì cậu cũng chỉ tắm chung với một mình y mà thôi.

Huyền Quang không giống những kẻ khác.

Dù không rõ lý do vì sao Huyền Quang lại có thái độ như vậy, nhưng Khương Dạng Vũ vẫn kiên nhẫn với y.

Cậu men theo đường dẫn ra sau núi, Huyền Quang thì vừa lo lắng vừa xấu hổ lẽo đẽo theo sau.

Chỉ đến khi nhìn thấy hồ nước tràn ngập linh khí do linh tuyền đổ vào, Khương Dạng Vũ mới phát hiện điều bất thường.

Cậu hơi do dự, quỳ xuống bờ hồ, dùng tay vốc một nắm nước rồi đưa lên miệng uống.

Huyền Quang trông thấy mà ngây người, cả thân rồng cứng đờ, móng vuốt cũng run lên.

Tâm ma trong lòng thì cười nín nhịn: "Nếu y biết thứ mình vừa uống là tinh dịch loãng của rồng, không biết y có tức giận hay không?"

Huyền Quang còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy Khương Dạng Vũ kinh ngạc thốt lên: "Trời cao chứng giám!!! Nước hồ này... sao linh khí lại tăng gấp mấy lần vậy!!!"

Nói xong, cậu không thể tin nổi mà uống thêm mấy ngụm, sau đó khẳng định chắc nịch: "Hồ này tuyệt đối đã đạt đến cấp bậc ngũ phẩm linh hồ rồi!"

Cậu quay đầu nhìn Huyền Quang, hỏi: "Là do ngươi làm sao?"

Huyền Quang xấu hổ đến mức hai chân sau to lớn vô thức khép chặt lại, ngay cả chóp đuôi cũng bị giấu dưới móng vuốt: "Không... không phải ta làm."

Khương Dạng Vũ nói: "Không phải ngươi thì còn ai vào đây nữa!? Đừng khiêm tốn! Bảo bối, ngươi đã lập đại công rồi đấy! Nhờ có hồ linh ngũ phẩm này, chất lượng linh mễ của Huyền Thiên Tông chúng ta chắc chắn sẽ tăng lên mấy bậc! Không chỉ linh mễ, mà cả linh thú như Linh Tê, Thúy Mang cũng sẽ có thịt ngon hơn hẳn, chưa kể linh tửu, đan dược, luyện khí! Ngươi đã thúc đẩy cả nền nông nghiệp, chăn nuôi và công nghiệp rượu thuốc của Huyền Thiên Tông lên một tầm cao mới! Ta thật sự tự hào về ngươi!!!"

Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng Khương Dạng Vũ vẫn có chút nghi hoặc. Theo lẽ thường, Huyền Quang hẳn là một ma long, nhưng nước hồ này lại không có chút ma khí nào, hoàn toàn là linh khí thuần khiết.

Dù có thắc mắc, cậu cũng không hỏi ngay mà vẫn đắm chìm trong sự hưng phấn trước lượng linh khí dồi dào của hồ nước. Không chút do dự, cởi áo nhảy xuống hồ, hít một hơi sảng khoái: "Thoải mái quá!"

Linh tuyền có phẩm cấp càng cao thì càng có lợi cho việc tu luyện, cũng giúp cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu một người phàm chưa bước chân vào con đường tu hành được tắm trong linh tuyền này, e rằng còn có thể đạt được hiệu quả tẩy tủy phạt cốt.

Vừa bơi lội thỏa thích, Khương Dạng Vũ vừa không chút khách sáo mà uống thêm mấy ngụm nước hồ.

Huyền Quang nhìn thấy cảnh này, cổ họng liền phát ra từng tiếng "ực ực", thậm chí trên đỉnh đầu còn bốc lên một làn khói trắng.

Tâm ma cười cợt: "Uống trực tiếp còn hiệu quả hơn nữa đó, đáng tiếc, lãng phí quá."

Lời còn chưa dứt, Huyền Quang đã nghe thấy Khương Dạng Vũ hô lên một tiếng kinh ngạc. Y giật nảy mình, vội vàng nhìn sang, liền thấy Khương Dạng Vũ vung tay lên, một quả cầu nước lập tức bọc lấy một con cá trắng khổng lồ, rồi bay thẳng lên bờ.

Quả cầu nước vỡ tan, con cá giãy giụa trên mặt đất, cố gắng nhảy trở lại hồ.

Nhưng Khương Dạng Vũ đã nhanh chân trèo lên bờ, dứt khoát giẫm lên đuôi cá để ngăn nó chạy thoát, tức tối nói: "Nó dám cắn mông ta!"

"Ngươi xem này! Nếu không phải da ta dày thịt ta chắc, e rằng nửa cái mông đã bị nó ngoạm mất rồi!" Vừa nói, cậu vừa xoay người khoe với Huyền Quang vết thương của mình. Quả nhiên, trên cặp mông tròn trịa, trắng trẻo của hắn in hằn một dấu răng đỏ ửng, vô cùng rõ ràng.

Tâm ma không nhịn được mà huýt sáo một tiếng.

Huyền Quang nuốt nước bọt, giọng khàn đi: "Gan nó cũng lớn thật."

Y có chút hoảng hốt, rõ ràng rất xấu hổ, nhưng vẫn không nhịn được mà to gan lén nhìn cặp mông tròn trịa, đẹp đẽ kia.

Y... cũng trở nên đê tiện rồi. Vừa nhìn, trong lòng Huyền Quang vừa tràn đầy tội lỗi mà nghĩ như vậy.

Tâm ma cảm nhận rõ ràng từng cảm xúc nhỏ bé của y, liền bật cười trầm thấp, như thể đang thì thầm bên tai: "Long bản tính vốn dâm, ngươi đây mới là bản tính."

Huyền Quang không thèm để ý đến nó.

Khương Dạng Vũ cho y xem vết thương xong, lại chẳng mấy bận tâm mà cúi người xách con cá lên. Con cá này to lớn đến mức gần bằng bờ vai của cậu. Khương Dạng Vũ trầm ngâm chốc lát, nói: "Linh khí ở đây quá dồi dào, con cá trắng nhỏ này cũng đã dị biến rồi, e rằng chỉ cần thêm ít ngày nữa là có thể hóa thành linh thú."

Trước đây, hồ này vốn có cá, nhưng chẳng qua là nhờ hưởng chút linh khí mà có tuổi thọ dài hơn. Chúng chưa bao giờ phát triển đến mức to lớn như thế này.

Khương Dạng Vũ giữ vững tinh thần nghiên cứu khoa học, quan sát con cá trắng một hồi rồi mới xoay đầu nhìn về phía Huyền Quang. Nhưng vừa nhìn thấy y, Khương Dạng Vũ liền sững sờ: "Oa, ngươi đây là..."

Huyền Quang xấu hổ đến mức hai móng vuốt siết chặt lại, ấp úng hỏi: "Cái gì?"

Khương Dạng Vũ chớp mắt: "Sao ngươi lại chảy máu mũi vậy?"


********
Tác giả có lời muốn nói:

Tâm ma: Long huyết cũng rất đáng giá... đừng lãng phí.

Huyền Quang đau khổ nhắm nghiền mắt: Tim ta không chịu nổi nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store