Ta Muốn Xem Ngươi Là Bạn Cùng Phòng
Chương 5
Từ Nhiếp Địch ôm Tống Dịch bình tĩnh trong chốc lát, đi tìm tờ giấy viết xuống vài chữ "Hạng mục chấm điểm thời kỳ thực tập của bạn trai Tống Dịch", hàng thứ nhất viết: Điểm đẹp trai: 10 điểm.
"Điểm tối đa là bao nhiêu?" Tống Dịch chỉ vào hàng Từ Nhiếp Địch vừa viết.
"10 điểm."
Tống Dịch lần đầu tiên nhìn thấy cái loại người da mặt dày như Từ Nhiếp Địch, cảm thấy rất mới mẻ: "Cậu thiệt là tự cao tự đại."
"Vậy cậu muốn cho tôi mấy điểm?" Từ Nhiếp Địch hỏi cậu.
"12 điểm." Tống Dịch tràn ra nụ cười.
Từ Nhiếp Địch ở bên cạnh viết thêm +2 điểm.
"Không được, tôi nói giỡn thôi." Tống Dịch đoạt lấy bút muốn gạch bỏ.
"Đã viết trên giấy rồi không được đổi." Từ Nhiếp Địch đem tờ giấy nhét vào trong túi quần, "Tôi muốn lúc nào cũng mang ở trên người, nếu được cộng điểm có thể lấy ra ghi vào."
"Đây là vô lại." Tống Dịch kháng nghị.
Từ Nhiếp Địch nhíu nhíu mày: "Lúc cần thiết khắc phải đùa giỡn lưu manh, tôi muốn thừa dịp mấy ngày nay nhanh chóng chuyển chính thức."
Hắn cầm bánh ngọt trên bàn qua: "Sáng sớm nhờ dì làm, cho thêm rất nhiều dâu tây cùng xoài."
Tống Dịch vui vẻ muốn chết luôn, cậu thích ăn bánh ngọt, thế nhưng bánh ngọt bên ngoài làm lại phết quá nhiều bơ, đối với cậu mà nói quá béo: "Cảm ơn!"
"Thích không?"
"Cực kỳ thích!" Tống Dịch mở hộp ra, múc một muỗng đút Từ Nhiếp Địch, "Cậu ăn trước."
Dì Vương làm bánh rất ngọt, không hợp khẩu vị Từ Nhiếp Địch, mà hắn vẫn nuốt vào: "Còn lại đều cho cậu."
"Vậy cậu ăn quả óc chó." Tống Dịch nhích nhích mông, chừa ra một khoảng trống cho Từ Nhiếp Địch.
"Cậu muốn tôi ngồi vào trên giường?" Ánh mắt Từ Nhiếp Địch đầy ý tứ sâu xa.
"Không muốn?" Dù sao mặc áo ngủ cùng mặc quần áo bình thường không có gì khác nhau.
Muốn chứ, cực kì muốn, Từ Nhiếp Địch cởi giày chui vào chăn, chân đụng phải Tống Dịch, Tống Dịch nhích nhích qua bên cạnh.
Từ Nhiếp Địch ngăn chặn chân của cậu: "Đừng nhúc nhích, dịch nữa là rớt xuống giường luôn đó."
Tống Dịch ngồi im, bắt đầu ăn bánh ngọt. Từ Nhiếp Địch ngồi một bên nhìn cậu chằm chằm, càng nhìn càng thấy đẹp trai, cảm thấy chính mình thực sự là nhặt được bảo bối. Ánh mắt của hắn từ miệng dính bơ Tống Dịch băn khoăn chuyển đến xương quai xanh cậu, hô hấp hơi ngưng lại.
"Dịch Dịch."
Tống Dịch giương mắt, nghi vấn nhìn hắn.
"Xương quai xanh của cậu thật là đẹp mắt." Từ Nhiếp Địch khắc chế chính mình không đưa tay lên sờ, "Quá đẹp."
Tống Dịch quay đầu không để ý tới hắn, lỗ tai lặng lẽ đỏ.
Lần trước không thể mang Tống Dịch đi ăn hải sản tươi, Từ Nhiếp Địch vẫn luôn canh cánh trong lòng. Buổi tối thứ sáu hắn đi chơi bóng rổ cùng bằng hữu đồng thời tổ chức liên hoan, Tống Dịch cũng cùng đi.
Không phải lần nào Tống Dịch cũng đi đánh bóng rổ chung, đối với đại bộ phận người cũng không phải rất quen thuộc. Từ Nhiếp Địch nói chỉ mời bảy, tám người, ăn ở nhà hàng hải sản lúc trước mời Từ Tịnh, Tống Dịch cảm thấy nhân số trong phạm vi có thể tiếp thu nên không từ chối.
Kết quả lúc vừa đến, không phải là bảy, tám người, rõ ràng là mười bảy mười tám người.
Tống Dịch lập tức liền lúng túng, vốn dĩ cũng không phải là rất quen, lần này càng là không biết ai là ai, trong đó còn có năm, sáu đứa con gái, ít nhiều gì cũng đã nghe qua danh tập đoàn Tống thị, mãnh liệt nhìn chằm chằm Tống Dịch thường ngày không dính khói bụi trần gian rất ít xuất hiện.
Từ Nhiếp Địch lôi kéo Tống Dịch ngồi xuống, cùng cậu giải thích: "Tôi nói tôi sẽ dẫn người nhà theo, nên bọn họ cũng dẫn theo."
Người nhà...
"Tôi mà tính là người nhà a?" Tống Dịch cúi đầu hỏi hắn.
"Cậu là bạn trai tôi, người nhà quan trọng nhất." Từ Nhiếp Địch sờ sờ mặt của cậu, "Không muốn nói chuyện đừng nói, muốn ăn cái gì tôi gắp cho ngươi."
Lúc trước Từ Nhiếp Địch có nói với bọn hắn sẽ mang bạn trai theo, chỉ là chẳng ai nghĩ tới người bạn trai này là Tống Dịch. Trước mắt, tất cả mọi người đều đem lòng hiếu kỳ nuốt vào bụng, chuyên tâm ăn món ngon.
Từ Nhiếp Địch cũng không nghĩ giới thiệu Tống Dịch trên bàn cơm, hắn mang bao tay lột tôm hùm cho Dịch Dịch. Bởi vì Tống Dịch không quen ăn ớt, Từ Nhiếp Địch liền gọi hai mươi cân tôm hùm nhỏ hấp, đĩa nước chấm bỏ thêm dấm chua.
So với hải sản khác, Tống Dịch càng thích tôm hùm nhỏ, cậu cảm thấy thịt tôm hùm nhỏ thật ngon, Từ Nhiếp Địch lột một con liền để vào bát cậu, Tống Dịch nhận ra tầm mắt nhìn chằm chằm bát của cậu càng ngày càng nhiều.
Tống Dịch ở dưới đáy bàn kéo quần áo Từ Nhiếp Địch: "Đừng lột nữa."
Từ Nhiếp Địch ngừng tay: "Nhiêu đây là đủ rồi?"
"Người khác đang nhìn chúng ta." Tống Dịch hướng hắn nháy mắt.
Từ Nhiếp Địch tháo bao tay, biết Dịch Dịch là đang xấu hổ, hắn xoa xoa đầu cậu: "Mau ăn."
Tống Dịch nghe thấy cô gái cách cậu gần nhất đang cùng bạn trai oán giận: "Anh nhìn người ta một chút, anh làm sao không giúp em lột."
Bạn trai cô liếc một cái: "Em không có tay sao?"
"Đây không phải là vấn đề có tay hay không có tay, anh cái tên thẳng nam này!"
Tống Dịch nghĩ thầm câu nói này không sai, cậu và Từ Nhiếp Địch đều là cong.
Đàn ông thường thích ăn thịt, phụ nữ lại yêu cầu mấy món ăn chay, Từ Nhiếp Địch cùng chủ quán đơn độc muốn một bàn rau dưa salad.
Tống Dịch ăn hai cái liền buông đũa: "Muốn uống sữa tươi."
Từ Nhiếp Địch dỗ cậu ăn thêm hai miếng, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ muốn một ly nước dừa: "Uống không hết thì đừng cố."
"Lãng phí là không tốt." Tống Dịch cố gắng uống sạch.
Từ Nhiếp Địch bất đắc dĩ: "Buổi tối muốn ngủ cũng không được."
Sau khi ăn xong, mọi người muốn đi nhảy disco, Tống Dịch chưa bao giờ đến mấy chỗ như thế này nên nóng lòng muốn thử, muốn cùng đi, Từ Nhiếp Địch ngăn cản cậu không cho đi: "Trở về phòng ngủ cũng có thể nhảy a."
"Trở về phòng ngủ làm sao nhảy được?" Tống Dịch có xem qua video nhảy disco, ánh đèn quán bar còn có âm nhạc, so với phòng ngủ hoàn toàn khác nhau.
"Tôi mua cho cậu dàn loa, cũng mua đèn nhảy disco nữa." Từ Nhiếp Địch không chịu để cho cậu đi, "Trong quán rượu lượn lờ khói thuốc, cậu đi khẳng định không chịu được."
"Đi một chút thôi."
"Không được, " Từ Nhiếp Địch kêu bọn họ đi trước, ôm lấy eo Tống Dịch cùng cậu chóp mũi cọ chóp mũi, "Trong quán rượu khắp nơi toàn là đàn ông, tôi vừa nghĩ tới bọn họ vai đụng vai với cậu tôi liền bực mình."
Tống Dịch nở nụ cười: "Nguyên một bình dấm bự."
Từ Nhiếp Địch hôn nhẹ cậu: "Đúng, hiện tại đi mua đồ nha." Từ Nhiếp Địch lôi kéo cậu vào siêu thị.
Tống Dịch đi một vòng, cảm giác mình cái gì cũng không thiếu: "Cậu muốn mua cái gì?"
"Ừm, mua hai cái áo lót chuyên dụng màu đen."
Tống Dịch nhớ tới sự tình gay go này liền đỏ mặt, Từ Nhiếp Địch dẫn cậu đến khu đồ dùng vệ sinh: "Có đặc biệt yêu thích mùi vị nào không? Hoa nhài? Cây oải hương? Bách hoa hương? Chanh?"
Tống Dịch làm bộ suy tư một chút, dựa vào trên lưng bạn trai: "Thích mùi Từ Nhiếp Địch."
Từ Nhiếp Địch dừng một chút: "Mua vị chanh đi."
Trở lại phòng ngủ, Từ Nhiếp Địch đem Tống Dịch đè trên cửa hung hăng khi dễ một trận: "Hiện tại cũng dám ở bên ngoài trêu chọc tôi." Tống Dịch trêu chọc là lơ đãng tự nhiên, lúc ở siêu thị Từ Nhiếp Địch bị cậu trêu chọc một bụng lửa, hiện tại vội vàng mà mút cậu một trận, ở trên cổ nhẹ nhàng cắn mấy cái.
"Trừ điểm." Tống Dịch nói.
Từ Nhiếp Địch nhíu mày: "Cậu câu dẫn tôi, hẳn là trừ điểm cậu."
"Tôi không có điểm để trừ."
"Cho nên cần phải cho tôi thêm điểm, thêm cho tôi điểm này thì tương đương với trừ điểm cậu." Từ Nhiếp Địch từ trong túi tiền móc ra tờ giấy ghi lại.
"Cậu đây là gian lận." Tống Dịch đoạt lấy giấy, phát hiện trên mặt viết thật nhiều hàng chữ.
Mang bánh ngọt dâu tây: +1 điểm
Giặt hai đôi vớ: +2 điểm
Hâm một ly sữa bò: +1 điểm
...
Lột 20 con tôm hùm: +20 điểm
Lão bà câu dẫn tôi, cậu ấy không trừ điểm, tôi: +1 điểm
"Này quá không hợp lý!" Tống Dịch tiếp tục đọc, "Đầu cơ trục lợi!" Đọc được dòng mới nhất cậu đều nói lắp, "Lão bà?"
Từ Nhiếp Địch ôm lấy cậu: "Lão bà? Lão bà? Lão bà?" Liên tiếp gọi ba tiếng, Tống Dịch bị hắn gọi đến choáng váng đầu, "Không cho gọi nữa."
"Tôi còn thiếu 3 điểm, ba tiếng lão bà thêm ba điểm có được hay không?"
"Làm sao cậu biết thiếu 3 điểm?" Tính nhanh như vậy?
"Buổi tối mỗi ngày tôi đều tính đi tính lại ba lần." Từ Nhiếp Địch vô cùng đáng thương cầu xin, "Tôi muốn chuyển chính thức." Hắn như con cún bự cúi đầu liếm vai Tống Dịch.
Tống Dịch che chỗ ướt át lại, Từ Nhiếp Địch thay đổi phương hướng tiếp tục liếm, Tống Dịch dùng một tay khác che tiếp, Từ Nhiếp Địch liền đẩy tay cậu ra, giữ hai tay ở sau lưng: "Thêm đi mà thêm đi mà."
"Cậu cố tình gây sự." Tống Dịch lên án hắn.
"Tôi không quan tâm, cậu không thêm tôi liền không buông ra."
Tống Dịch trầm mặc.
Từ Nhiếp Địch thở dài, sau đó hôn môi Tống Dịch: "Tin tưởng tôi, tôi sẽ đối tốt với cậu."
"Cả đời yêu cậu."
"Mãi mãi cũng không buông ra."
"Thật sự?" Tống Dịch liếc mắt nhìn hắn, trong đôi đầy mắt nước mắt lóng lánh.
"Đứa ngốc." Từ Nhiếp Địch nhìn cậu, "Chúng ta không phải Romeo cùng Juliet, cậu tin tôi."
Tống Dịch rơi lệ, người ta thường nói trên thế gian vật tốt đều không bền chắc, hoàng kim dễ mềm, ngọc thạch dễ vỡ, cậu muốn một tình yêu đẹp, lại sợ tình yêu yếu đuối.
"Nhưng là ba ba tôi không đồng ý." Tống Dịch rất lo lắng.
"Tôi yêu cậu, không có gì là không làm được, " Từ Nhiếp Địch nắm lấy tay cậu đặt trước ngực, "Tôi sẽ cố gắng để ba ba cậu chấp nhận."
Từ Nhiếp Địch lau nước mắt Tống Dịch, đùa cậu: "Ngày mai đi bệnh viện kiểm tra một chút, không chừng cậu có thể mang thai, như vậy chúng ta có đường tắt rồi."
Tống Dịch nín khóc mà cười: "Lưu manh."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store